Vu Thần Kỷ

Chương 661: Sơ trận



Da Ma Sát và các quý tộc Ngu tộc bên người hắn khẩn trương mà kinh hoảng thấp giọng trao đổi, có mấy lão nhân Ngu tộc lấy ra các loại pháp khí kỳ dị tế lên, nhanh chóng tra xét hoàn cảnh thiên địa xung quanh.

Thời gian ngắn ngủn vài hơi thở, mấy lão nhân Ngu tộc kia đã ra kết luận, sắc mặt bọn hắn âm trầm đem phát hiện của mình nói cho Da Ma Sát, sau đó Da Ma Sát và các quý tộc Ngu tộc bên người hắn giống như bị người ta mạnh mẽ trút một thùng lớn phân trâu, sắc mặt ai cũng khó coi tới cực hạn.

“Dân bản xứ gian trá!” Da Ma Sát hổn hển chỉ vào miệng núi lửa lớn tiếng quát mắng.

“Xem ra hữu hiệu.” Cơ Hạo và một đám nhân tộc đều cười lên, có thể khiến kẻ địch của mình hổn hển chửi ầm lên, điều này chứng minh bọn họ lựa chọn Vẫn Lạc Tuyệt Uyên làm chiến trường, là cách làm tuyệt đối sáng suốt.

Có chuyện gì, có thể càng thêm làm cho người ta có cảm giác thỏa mãn so với khiến kẻ địch tiến thối thất thố, không biết như thế nào cho phải đây?

Đám người Da Ma Sát đứng ở trên nền đại điện tàn phá, khẩn cấp thảo luận đối sách. Bên cạnh mỗi người bọn hắn đều lơ lửng một cây pháp trượng thủy tinh màu đen điêu khắc thành, u quang lóe ra, trên đầu trượng mơ hồ có thể thấy được một con mắt dựng thẳng như ẩn như hiện.

Cây pháp trượng này đặt ở Bàn Hi thế giới hoàn chỉnh không sứt mẻ, đủ để nắm giữ thiên địa pháp tắc, làm cả Bàn Hi thế giới đều thành công cụ cho bọn hắn đánh giết kẻ địch. Nhưng ở Vẫn Lạc Tuyệt Uyên thiên địa pháp tắc không còn sót lại chút gì, gần như trống rỗng, những pháp trượng kia hoàn toàn không còn bất cứ tác dụng nào.

Mười thanh niên Ngu tộc chủ động xuất trận tiến thối không được, một đám xấu hổ đứng ở nơi đó ngẩn người.

Trên tường thành chiến bảo hào quang màu vàng càng thêm nồng đậm, trọng lực tràng cường đại vặn vẹo hư không, trọng lực thật lớn đè ở trên thân bọn hắn, hộ thể cấm chế trên thân mười thanh niên Ngu tộc không ngừng vỡ vụn, tiếng vỡ vụn thanh thúy làm trái tim bọn hắn cũng sắp vỡ mất rồi.

Tiến lên? Bọn hắn mất đi thủ đoạn chơi xấu, chỉ mười người cũng không có gan mang theo một đám hộ vệ một mình tiến công.

Lui? Bọn hắn vừa tranh nhau xuất chiến, chưa có chút chiến quả đã lui mà nói, truyền về trong tộc bọn hắn sẽ trở thành trò cười.

Tiến cũng không thể, lui cũng không xong, mười thanh niên Ngu tộc thẹn quá hóa giận, một đám hung tợn nhìn về phía Da Ma Sát —— bọn hắn theo bản năng đem toàn bộ lửa giận đều đặt ở trên thân Da Ma Sát. Làm tổng chỉ huy phương diện dị tộc một lần chiến đấu đánh cược này, Da Ma Sát thế mà chưa sớm phát hiện nơi này là một cái bẫy. Như vậy tất cả đều là tội của hắn.

Trên miệng núi lửa, Thiên Cơ trưởng lão hài lòng cười, cứ như vậy đi, hắn cũng không hy vọng bùng nổ xung đột với đám tà ma đáng sợ đó. Nếu có thể mượn dùng địa thế Vẫn Lạc Tuyệt Uyên ép những kẻ địch đáng sợ kia rời đi, đối với dân bản xứ Bàn Hi thế giới mà nói mới là lựa chọn tốt nhất.

Thiên Cơ trưởng lão có ý nghĩ của mình, hắn tuyệt đối không thích nhìn thấy tộc nhân của mình, vì đánh cược giữa hai đám dị tộc không thể ở chung mà đổ máu. Cho nên cứ như vậy là tốt nhất, mọi người ai cũng đừng xúc động, cứ như vậy lẳng lặng tiếp tục giằng co, vậy mới là lý tưởng nhất.

Nhưng Thiên Cơ trưởng lão bất động, không có nghĩa là người khác bất động.

Chợt một tổ linh hét dài một tiếng, trên thân hắn một mảng sóng ánh sáng màu vàng đất nồng đậm dâng trào ra, vị tổ linh Thổ tộc này tung người từ trên tường vây của chiến bảo nhảy xuống, tay trái cầm khiên, tay phải cầm đao hắn sải bước hướng mấy thanh niên Ngu tộc xuất trận cùng hộ vệ đi theo bọn hắn chạy đi.

“Thổ Thủy Ở đây, ai tử chiến với ta?” Tổ linh Thổ tộc Thổ Thủy cất tiếng rống to, dùng ngôn ngữ nhân tộc hắn mấy ngày nay vừa mới học được phát ra tiếng khiêu chiến.

“A?” Cơ Hạo ngây dại, đây là tình huống gì? Bọn họ những chánh chủ này còn chưa có động tĩnh, sao lại là tổ linh Thổ tộc không kiềm chế được vượt trước ra tay?

Mặt Thiên Cơ trưởng lão khó coi tới cực điểm. Hắn siết chặt hai nắm đấm, lớn tiếng quát: “Ngu xuẩn, là ai bảo hắn đi ra ngoài? Là ai? Thổ Chính Nhất?”

Thiên Cơ trưởng lão phẫn nộ hướng Thổ tộc đại trưởng lão địa vị cao nhất trong tổ linh Thổ tộc ở đây nhìn tới.

Thổ tộc đại trưởng lão Thổ Chính Nhất nheo mắt, không hề sợ hãi nhìn về phía Thiên Cơ trưởng lão: “Là ta bảo Thổ Thủy hắn xuất chiến. Thiên Cơ trưởng lão, chúng ta kéo cả nhà đã lui đến nơi này, cũng nên làm chút gì đó rồi.”

Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh, cùng với toàn bộ tinh anh nhân tộc ở đây, bao gồm Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm tự thành một phe đứng ở một bên đồng thời nhìn về phía những tổ linh trưởng lão dân bản xứ này. Một ít chiến sĩ nhân tộc hiểu ý cười lạnh, vốn tưởng rằng đám dân bản xứ là bền chắc như thép, mọi người đều ngoan ngoãn dựa theo ý chí Thiên Cơ trưởng lão làm việc, không ngờ trong bọn họ cũng có tạp âm.

Sắc mặt Tự Văn Mệnh đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, có tạp âm thì tốt. Bên trong có tranh đấu là tốt, nếu không mà nói, đám dân bản xứ Bàn Hi thế giới nếu thật sự bền chắc như thép, vậy thật không dễ xử lý.

Bọn Cơ Hạo chỉ cần cân nhắc vấn đề một lần này đánh cược thắng bại, nhưng vấn đề Tự Văn Mệnh người như vậy cần cân nhắc lại quá nhiều —— Bàn Hi thế giới tồn vong, vấn đề an trí đám dân bản xứ thế giới này sau khi bị Bàn Cổ thế giới cắn nuốt, sau khi an trí xong đám dân bản xứ, quan hệ giữa bọn họ cùng nhân tộc…

“Có tranh chấp là tốt, có tranh chấp là tốt!” Tự Văn Mệnh cười hướng Cơ Hạo gật gật đầu.

Thổ Thủy sải bước chạy về phía trước, thân hình hắn dần dần bành trướng, dần dần trở nên khôi ngô cao lớn. Thổ Thủy ban đầu cao khoảng một trượng sau khi chạy ra mấy trăm dặm, thân thể hắn đã khoảng năm trượng.

“Đến, chiến!” Thổ Thủy không biết vì sao Thổ Chính Nhất sẽ bày mưu đặt kế hắn chủ động xuất chiến, nhưng Thổ Chính Nhất là tổ linh trưởng lão địa vị cao thượng nhất Thổ tộc bọn họ, càng là trực hệ tổ tiên của Thổ Thủy hắn. Thổ Chính Nhất đã phân phó như vậy, vậy thì chiến đi!

Đến Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, thiên địa lực hoàn toàn đoạn tuyệt, đám thiên ngoại tà ma kia chung quy không đến mức đao thương bất nhập, không đâu không phá như Xi Tra ngày đó xuất hiện ở thánh điện chứ?

Nghĩ đến đây, Thổ Thủy tin tưởng gấp trăm lần vung đại chuỳ ở tay phải, hung hăng đập một chùy về phía trước.

Cùng lúc Thổ Thủy xung phong, một chiến sĩ Già tộc cũng sải bước hướng tới xung phong. Tuy không còn thiên địa lực của Bàn Hi thế giới thêm vào, nhưng chiến sĩ Già tộc tuyệt đối không tin có bất cứ dân bản xứ nào có thể là đối thủ của bọn hắn.

Chiến sĩ Già tộc một lần này tham gia sinh tử độc chiếm, có hơn phân nửa là viện binh Đế Thích Sát từ sào huyệt dị tộc mang đến, bọn hắn kinh nghiệm chém giết phong phú, chiến lực cá nhân xuất chúng, là tinh nhuệ hạng nhất. Đối mặt đám dân bản xứ, bọn hắn có ưu thế tâm lý cường đại.

Đại chuỳ của Thổ Thủy đánh xuống, tay trái chiến sĩ Già tộc treo khiên tháp cứng đối cứng nghênh đón.

Nổ vang một tiếng, tháp khiên trong tay chiến sĩ Già tộc phun ra một mảng ánh sáng chói lóa, đại chuỳ trong tay Thổ Thủy cứng rắn nứt thành tám mảnh.

“Không có khả năng!” Đại chuỳ vỡ ra, Thổ Thủy phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo một cái. Còn chưa chờ hắn lui bước về phía sau, trường đao ở tay phải chiến sĩ Già tộc như sóng nước gạt chém một nhát, thoải mái đem Thổ Thủy cắt ngang hông thành hai đoạn.

“Chiến!” Chiến sĩ Già tộc giơ lên cao cao tấm khiên cùng trường đao trong tay, hướng về bọn Cơ Hạo phát ra tiếng gầm gừ ý tứ khiêu khích cực kỳ nồng đậm bên này.