Vu Thần Kỷ

Chương 670: Vô thượng thánh khôi



“Tác phẩm hoàn mỹ! Ngôn ngữ đã không thể biểu đạt sự tôn sùng của ta đối với các vị đế quân!” Da Ma Sát ngơ ngác nhìn Bàn Hi lơ lửng ở giữa không trung.

Quý tộc khác của Ngu tộc cũng mồm năm miệng mười liên thanh tán thưởng, dùng từ ngữ hoa mỹ nhất trau chuốt xây đắp ý sùng bái của mình. Bọn họ vắt hết óc ca ngợi ‘Đế quân’ Da Ma Sát nói, một đám nước miếng văng tứ tung, liên tục xôn xao non nửa canh giờ mới miệng khô lưỡi khô dừng miệng.

Bàn Hi lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, hai con mắt là một mảng tối đen tử khí trầm trầm, trừ hắc ám có thể cắn nuốt tất cả, trong con ngươi của nàng không thấy bất cứ sắc thái nào khác. Khí tức trên người nàng càng rét lạnh dị thường, như một ngọn núi băng vạn năm lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.

Cho dù là Da Ma Sát nhìn thấy đôi mắt tối như mực đó của Bàn Hi, cũng không khỏi rùng mình.

Hắn quay đầu, hướng mấy lão nhân Ngu tộc phía sau mình thật cẩn thận hỏi: “Hẳn là thành công rồi nhỉ? Nàng sẽ không không chịu khống chế chứ? Phải biết rằng, có bất cứ sơ suất nào, chúng ta sẽ phiền to.”

Mấy lão nhân Ngu tộc nhẹ nhàng gật đầu, vạn phần cẩn thận đến gần Bàn Hi. Bọn họ lấy ra vài pháp khí tạo hình kỳ quỷ, từ trên xuống dưới kiểm tra hồi lâu đối với Bàn Hi. Phù ấn con mắt dựng thẳng màu đen trong đóa hoa thiên đạo ở mi tâm Bàn Hi phóng ra hắc quang mờ mờ, xa xa hô ứng nhau với pháp khí trên tay bọn họ.

“Phải tin tưởng đế quân vĩ đại, lực lượng và thủ đoạn bọn họ có được là chúng ta không thể tưởng tượng.” Một lão nhân Ngu tộc ánh mắt mê ly nhìn Bàn Hi: “Lực lượng không thể tưởng tượng cỡ nào, một ‘Bàn’ mở thế giới, có được uy năng vô biên, lại bị các đế quân vĩ đại luyện chế thành con rối chiến đấu.”

“Ngẫm lại chiến báo ghi lại trong bí điển, vì vây giết Bàn Hi, các đế quân đã hao phí không ít khí lực. Cuối cùng tuy đem ký sinh phù ấn thành công đánh vào thân thể của nàng, nhưng nàng vẫn mang theo toàn bộ thế giới chạy trốn.” Một lão nhân Ngu tộc khác tán thưởng từ đáy lòng nói: “Ở trong một đoạn thời gian cực kỳ dài, nàng thoát ly chúng ta truy tung cùng giám thị, nhưng cuối cùng nàng vẫn rơi vào trong tay chúng ta.”

“Chỉ cần đem vu tinh trong cơ thể bọn Vu Đế nhân tộc chết tiệt tinh luyện ra, đem lực lượng pháp tắc trong vu tinh của bọn hắn rót vào thân thể Bàn Hi thánh khôi, nàng có thể thuận lợi tiến vào Bàn Cổ thế giới, sẽ không bị thiên đạo pháp tắc của Bàn Cổ thế giới công kích.” Một lão nhân Ngu tộc nhếch miệng cười nói: “Thật muốn nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời nàng ở Bàn Cổ thế giới điên cuồng giết chóc, ta đã sốt ruột không chịu được rồi.”

Da Ma Sát đắc ý cười lên: “Bọn nhân tộc ngu xuẩn, bọn hắn còn tưởng lần đánh cược sinh tử này là vì cái gì? Vẻn vẹn một tòa Xích Phản sơn? Hay là những tài phú khác? Dân bản xứ ngu xuẩn mà vô tri, nếu bọn hắn biết, các tinh anh bọn hắn tỉ mỉ chọn phái đi, chỉ là làm tế phẩm để Bàn Hi thánh khôi tiến vào Bàn Cổ thế giới, bọn hắn sẽ khóc, hay là cười đây?”

Các quý tộc Ngu tộc lơ lửng ở trên bầu trời tất cả đều điên cuồng cười lên, một đám cười đến ngửa trước ngã sau, cười đến nước mắt cũng trào ra.

Sau đó, lời Da Ma Đà nói đột nhiên làm tiếng cười của tất cả im bặt mà dừng: “Có Bàn Hi thánh khôi, giết sạch đám nhân tộc là chuyện dễ dàng. Nhưng, chúng ta xác định có thể ở trong ba tháng giết sạch bọn hắn sao? Ba tháng. Đây là thời gian Đế Thích Sát đại nhân cùng Cộng Công Thị ước định đánh cược.”

Khuôn mặt Da Ma Sát xám ngắt từng đợt, hắn thẹn quá hóa giận nhìn Da Ma Đà, khàn cả giọng rít gào: “Để ta cao hứng một chút, để ta cao hứng một đoạn thời gian, không được sao? Vì sao phải nhắc tới ván cược chết tiệt đó?”

Da Ma Đà rất vô tội dang hai tay, nhìn Da Ma Sát cười khổ nói: “Nhưng đường huynh tôn kính, ta là tốt cho ngươi. Nếu trì hoãn thời gian, để Đế Thích Sát đại nhân thua mất một viên Nhật Nguyệt Huyết Đan mà nói… Cho dù chúng ta mang về Bàn Hi thánh khôi, chỉ sợ ngươi cũng sẽ…”

Mặt Da Ma Sát nhăn thành một cục, hắn phẫn nộ rít gào một tiếng, sau đó rống lớn: “Có tù binh không? Tù binh… Hoặc là các ngươi những ngày qua đã giết bao nhiêu nhân tộc chết tiệt?”

Một đội chiến sĩ Già tộc túm xiềng xích nặng nề, đem mấy chục chiến sĩ nhân tộc bị bắt sống kéo tới. Những chiến sĩ nhân tộc này điên cuồng giãy dụa, nhưng trên xiềng xích bắn ra vô số điện quang, bọn họ nhúc nhích một chút, điện quang sẽ hung hăng đánh vào thân thể bọn họ, đánh cho bọn họ mềm nhũn gân cốt, căn bản không thể giãy thoát xiềng xích giam cầm.

“Tế phẩm! Các ngươi chỉ là tế phẩm!” Da Ma Sát cười dữ tợn, hắn nhìn những tù binh nhân tộc này dương dương đắc ý nói: “Ta rất muốn hướng các ngươi giới thiệu rõ tiền căn hậu quả lần đánh cược sinh tử này, nhưng ta không có thời gian, cho nên… Mời các ngươi hồ đồ chết đi!”

“Bàn Hi!” Da Ma Sát vung pháp trượng màu đen trong tay.

Đóa hoa thiên đạo ở mi tâm Bàn Hi phun ra nhiều điểm sáng, con mắt dựng thẳng màu đen chỗ trung tâm đóa hoa thiên đạo giật giật. Hoa văn màu đen dày đặc trên gương mặt Bàn Hi lóe ra u quang, thân thể Bàn Hi nhoáng lên một cái, thân hình trực tiếp húc nát hư không nháy mắt dịch chuyển đến trước mặt một chiến sĩ nhân tộc.

Bàn tay nhỏ tinh tế trắng noãn nhẹ nhàng nhấn một cái, bàn tay Bàn Hi như đao sắc thoải mái cắt rách giáp trụ một Vu Đế nhân tộc, như cắt đậu phụ cắt rách thân thể mạnh mẽ của Vu Đế, mang theo từng tia sáng kỳ dị nhập vào thân thể Vu Đế nhân tộc.

Kèm theo tiếng ầm ầm trầm thấp, thân thể Vu Đế nhân tộc kịch liệt co rút, hắn khàn cả giọng rống lớn, trong lỗ chân lông hắn từng cơn lốc chảy xiết phun ra, ở phía sau hắn có bóng dáng một con Kim Sí Đại Bằng cực lớn đang điên cuồng xoay chuyển xê dịch.

Tay phải Bàn Hi chậm rãi rụt về, năm ngón tay nàng siết chặt, một quầng sáng màu xanh to bằng hũ nước bị nàng mạnh mẽ từ trong cơ thể Vu Đế nhân tộc lôi ra. Quầng sáng màu xanh tỏa sáng mạnh mẽ, trong quầng sáng có thể nhìn thấy vô số cơn lốc chảy xiết đang điên cuồng xoay tròn, ngẫu nhiên vài cơn lốc va chạm lẫn nhau, liền lập tức có mảng lớn phù văn màu xanh nhỏ bé dày đặc lóe lên.

Đây là hiển hóa cụ thể của vu tinh Vu Đế nhân tộc ngưng tụ ở ngoài cơ thể.

Bởi vì viên vu tinh này xuất hiện, trong phạm vi ngàn dặm cũng nhấc lên một cơn lốc đáng sợ. Cuồng phong mang theo tiếng kêu chói tai cuốn qua, đám người Da Ma Sát theo bản năng lui về phía sau mấy bước.

“Úc, thật sự là tạo vật xinh đẹp.” Da Ma Sát vung pháp trượng màu đen, khẽ tán thưởng: “Mỹ lệ, quá mĩ lệ. Chỉ tiếc không có cách bảo tồn thích hợp, nếu không ta nhất định sẽ thu thập một ít vu tinh của Vu Đế nhân tộc, đem bọn nó coi là vật phẩm trang sức.”

“Mỹ lệ, nhưng nguy hiểm.” Da Ma Đà ngơ ngác nhìn viên vu tinh màu xanh kia thấp giọng lẩm bẩm: “Mỗi một viên vu tinh, đều chất chứa lực lượng tương đương với một ngôi sao thật sự. Nếu khống chế không tốt đột nhiên bùng nổ mà nói, chúng ta sẽ bị nổ tan xương nát thịt.”

Năm ngón tay Bàn Hi cầm vu tinh màu xanh, đầu ngón tay phun ra các tia sáng, cứng rắn đem viên vu tinh màu xanh đó áp súc thành một viên tinh thể to bằng đầu người, đặt ở trong miệng nuốt vào.

Tiếng Vu Đế nhân tộc rú thảm không ngừng truyền đến, vu tinh trong cơ thể bọn họ bị Bàn Hi móc đi một viên tiếp một viên, bị nàng không ngừng nuốt vào.