Vu Thần Kỷ

Chương 673: Vô địch



“Ồ, không!” Chúc Dung Thiên Mệnh đau lòng trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Hỏa Lân tộc là tâm phúc đáng tin hắn thật không dễ gì mới thu phục, số lượng tộc nhân không nhiều, nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ. Mấy chục Vu Đế Hỏa Lân tộc, dựa theo sức chiến đấu thực tế, bọn họ ước chừng so với hơn một ngàn Vu Đế bình thường còn đáng giá hơn.

Bàn Hi thế mà chỉ một người cho một quyền, đã đem bọn họ đánh chết toàn bộ.

Đáng thương Chúc Dung Thiên Mệnh đầu tư rất lớn ở trên người bọn họ, mỗi người đều tiêu phí của hắn vô số vu tinh, vô số ngọc tệ.

“Nữ nhân điên này, ta, ta…” Hai tay Chúc Dung Thiên Mệnh ấn chặt ngực, nói năng lộn xộn rít gào.

Bát Khâu Già và Thi đạo nhân nhìn nhau một cái, Thi đạo nhân nghiêm túc gật gật đầu: “Sư đệ, chiếu cố thái tử cho tốt.”

Thân thể Bát Khâu Già nhoáng lên một cái đã tới bên người Chúc Dung Thiên Mệnh, không biết từ nơi nào lôi ra một lá cờ phướn dài nhẹ nhàng quơ quơ. Mấy làn sương khói từ trong lá cờ phướn phun ra, quay cuồng bao lấy hai người bọn họ.

Chúc Dung Thiên Mệnh há há mồm, nhìn Bát Khâu Già muốn nói chút gì đó. Nhưng hắn rất nhanh đã phục hồi tinh thần, có chút kinh hoảng hướng Thi đạo nhân nhìn tới. Đây là ý tứ gì? Thi đạo nhân tự biết không phải đối thủ của nữ nhân điên đó, cho nên cũng đã làm sẵn chuẩn bị chạy trốn sao?

Bàn Hi đá xuống đất, sải bước hướng phía Chúc Dung Thiên Mệnh đi tới.

Một đội tinh nhuệ chiến sĩ Chúc Dung thần tộc ngăn cản Bàn Hi, hơn trăm tên chiến sĩ đồng thời giơ trường mâu, chiến thú bên người bọn họ đều lộ răng nanh, phun sương khói và ánh lửa, dốc hết khả năng bày ra bộ dáng dữ tợn đáng sợ đe dọa Bàn Hi.

“Giết!” Chiến sĩ thủ lĩnh dẫn đầu quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay kéo theo một mảng ánh lửa hung hăng bổ về phía Bàn Hi.

‘Keng’ một tiếng, trường kiếm trong tay chiến sĩ thủ lĩnh gãy thành hai đoạn, Bàn Hi đặt một chưởng tại ngực hắn, thân thể chiến sĩ thủ lĩnh đột ngột nổ tung, tương tự cũng không lưu lại chút dấu vết nào nổ thành tro bụi.

Hơn trăm chiến sĩ đồng thời giơ thương đâm mạnh. Trường thương hung hăng đâm vào trên người Bàn Hi, Bàn Hi mặt không biểu cảm đi về phía trước một bước, kèm theo kim loại vặn vẹo chói tai, hơn trăm cây trường thương đồng thời vặn vẹo gãy mất. Bàn Hi vung tay phải, bàn tay non mịn như đao sắc kéo theo một luồng khí mạnh chảy xiết hình cung, chiến sĩ che ở trước mặt nàng còn có chiến thú của bọn họ đồng thời bị chia làm hai đoạn.

Máu tươi từ trong thân thể mấp máy không ngừng phun ra. Bàn Hi đạp huyết tương nóng cháy hướng thành trì tới gần từng bước một.

Một đội lại một đội chiến sĩ Chúc Dung thần tộc chắn Bàn Hi trước mặt, từ hơn trăm người đến mấy trăm nhân, từ mấy trăm nhân đến mấy nghìn người. Nhiều nhất một lần suốt một trăm danh Hỏa Lân tộc Vu Đế quản hạt ba ngàn hỏa long bộ, tất phương bộ, Chu Tước bộ tinh nhuệ, mang theo mười vạn hỏa thi chặn Bàn Hi.

Một mũi quân đội cường đại như thế, chỉ khiến Bàn Hi vung nắm tay thêm vài cái đã tan thành mây khói.

Bàn Hi tới trước thành trì, trên tường thành kim loại đúc sáng lên một mảng lớn phù văn, lực tràng cường đại vặn vẹo hư không, mơ hồ có thể thấy được giữa không trung bóng dáng vài món vu bảo cỡ lớn chợt lóe. Làm thái tử Chúc Dung thần tộc, trên tay Chúc Dung Thiên Mệnh không thiếu trọng bảo. Hắn dốc hết khả năng ở trên tường thành bố trí vu trận hắn từ Vu Điện tìm được, phẩm chất cao nhất, lực phòng ngự mạnh nhất.

Bàn Hi dùng núi băng va chạm, phá hủy hỏa diễm kết giới bao trùm toàn bộ thành trì, nhưng phòng ngự đại trận phụ gia trên tường thành vẫn bảo trì hoàn hảo. Lấy vài món thần khí Chúc Dung Thiên Mệnh lấy ra làm trung tâm bố trí phòng ngự đại trận, đủ để ngăn cản hơn trăm Vu Đế điên cuồng oanh tạc.

Trong con ngươi tối như mực lóe ra u quang, Bàn Hi nhìn tường thành kim loại che ở trước mặt, đôi môi không có màu máu hơi mấp máy, nhẹ nhàng quát ra một âm tiết đơn điệu.

Chỉ là một tiếng quát khẽ, nổ vang một tiếng giống như khi thiên địa mở, tiếng vang lớn đáng sợ bỗng dưng vang lên ở trong lòng toàn bộ sinh linh của Bàn Hi thế giới. Tường thành kim loại che ở trước mặt Bàn Hi ầm ầm nổ tung. Một đoạn tường thành dài khoảng trăm dặm chợt hóa thành một làn khói biến mất không dấu vết.

Vài món thiên địa thần khí Chúc Dung Thiên Mệnh từ Chúc Dung thần tộc mang ra phát ra tiếng gào thét thê lương, hóa thành các tia sáng nhảy lên trở trong lòng về Chúc Dung Thiên Mệnh. Chúc Dung Thiên Mệnh dại ra nhìn Bàn Hi đi từng bước một vào thành trì, đột nhiên khàn giọng hét lên: “Đây là quái vật gì vậy?”

“Các ngươi, theo Bát Khâu Già sư thúc cùng nhau rút lui.” Thi đạo nhân nhìn nhìn mấy trăm môn nhân tụ tập ở sau người, nghiêm nghị hướng Diệu Âm, Diệu Liên mấy người cầm đầu thấp giọng phân phó. Một đám môn nhân không dám chậm trễ, vội vàng lẻn đến phía sau Bát Khâu Già.

Bát Khâu Già vung lá cờ phướn trong tay, từng làn khói đen phun ra, đem các môn nhân đó cũng bao bọc ở bên trong.

“Nữ đạo hữu đừng vội kiêu ngạo, đợi bần đạo tự mình lĩnh giáo cao chiêu.” Thi đạo nhân hừ lạnh một tiếng, bồ đoàn màu xám dưới chân phóng ra các cột khí xám bảo vệ toàn thân, đỉnh đầu vỡ ra một khe hở. Một đạo Tịch Diệt Thần Quang trắng xoá lao lên, chợt nâng một cái quan tài tối như mực, lạnh lẽo như khối băng điêu khắc thành.

Bồ đoàn màu xám khẽ rung động, từng làn khí xám nâng Thi đạo nhân hướng Bàn Hi đón đầu. Hai người cách nhau còn có khoảng mười dặm, Thi đạo nhân chỉ quan tài màu đen trên đỉnh đầu dài đến cả trượng, cái quan tài toàn thân mang theo một cỗ sát khí lạnh lẽo đó nhất thời hóa thành một đạo hắc quang, hung hăng hướng đỉnh đầu Bàn Hi đập tới.

Cái quan tài này cũng là vật tiên thiên, là bản mạng chí bảo Thi đạo nhân ở trong hồng hoang có được, hắn xông pha ở trên hồng hoang đại địa, vô số lần bị thương nặng gần chết, đều là dựa vào cái quan tài này bảo vệ tính mạng. Cái quan tài toàn thân đen sì không có bất cứ hào quang gì này nặng tựa núi, cứng rắn dị thường, càng có vài loại diệu dụng độc đáo, Thi đạo nhân rất coi trọng đối với nó.

Nếu không phải Chúc Dung Thiên Mệnh quan hệ vài kế hoạch quan trọng của đại nhân vật phía sau Thi đạo nhân, Thi đạo nhân sẽ không vì hắn mà vận dụng bản mạng chí bảo này. Cái quan tài này chính là mệnh căn thật sự của Thi đạo nhân, có chút tổn thất cũng sẽ khiến hắn đau lòng đến chết.

Bàn Hi mặt không biểu cảm nhìn quan tài nhằm vào đầu nện xuống, nàng không có chút ý tứ né tránh, cứ như vậy đứng ở tại chỗ mặc cho quan tài nện ở đỉnh đầu mình.

“Trúng!” Thi đạo nhân vui vẻ cười to một tiếng. Hắn có 100% tin tưởng đối với bản mạng chí bảo này của mình. Tuy không phải bảo bối chuyên môn dùng để đập người, nhưng lấy sức nặng cùng trình độ rắn chắc của cái quan tài này, hắn từng đem nó coi là viên gạch sau lưng đập ngã mấy thượng cổ đại năng thực lực so với hắn còn mạnh hơn một đoạn!

Một tiếng nổ, ánh lửa bắn ra bốn phía, quan tài hung hăng nện ở đỉnh đầu Bàn Hi, sau đó chợt bắn ngược về.

Thi đạo nhân phun ra một ngụm máu xa mười mấy trượng, hắn kinh hãi nhìn trên bản mạng chí bảo của mình có thêm một vết vỡ to bằng đầu người——bị đầu Bàn Hi mạnh mẽ đập ra vết vỡ.

Đau lòng như cắt cũng chẳng thể hình dung tâm tình đau đớn của Thi đạo nhân, hắn hiện tại rất có một loại xúc động kéo toàn bộ sinh linh toàn bộ Bàn Hi thế giới đồng quy vu tận.

“Tổ… Tổ sư tại thượng!”

Hai hàng lệ nóng của Thi đạo nhân cuồn cuộn chảy ra, hắn thật sự đau lòng.

Thân thể Bàn Hi chợt lóe đã đến trước mặt Thi đạo nhân, một quyền sạch sẽ lưu loát đánh ở trên ngực Thi đạo nhân.

Nổ vang một tiếng, áo dài vải thô trên thân Thi đạo nhân nổ tung, hắn hộc từng ngụm từng ngụm máu chật vật bay ngược về phía sau.