Vu Thần Kỷ

Chương 686: Xi Vưu chi tâm



“Hư Không Chi Thuẫn?” Cơ Hạo nắm thật chặt Cửu Dương Qua, hít sâu một hơi.

Xương tay bị chấn gãy nhanh chóng khép lại. Đôi mắt Cơ Hạo lóe ra thần quang, nhìn chằm chằm tấm khiên trong tay Xi Vưu cẩn thận đánh giá một phen. Mặt ngoài tấm khiên không có chút dấu vết, tấm khiên này chắc chắn dị thường, thế mà chặn được mũi nhọn của Cửu Dương Qua.

“Tên ban đầu tất nhiên không phải cái này.” Xi Vưu tay trái nâng nâng, pho tượng quỷ thần mặt ngoài tấm khiên nổi lên một tia u quang, từ trong cái mồm rộng của quỷ thần có những tia mây khói chảy ra: “Ta từng dùng nó hộ thể, từ trong một chỗ hư không sụp đổ trốn thoát, thiên địa sụp đổ cũng không thể tổn hại nó mảy may, cho nên ta gọi nó là Hư Không Chi Thuẫn.”

“Khiên tốt. Cửu Dương Qua này của ta cũng không biết đã đánh chết bao nhiêu Già tộc tinh anh, không có một kẻ nào giáp trụ, khiên có thể ngăn được mũi nhọn của nó, chỉ có khiên này của ngươi, chậc chậc, khá lắm. Có thể có khiên như vậy, địa vị ngươi ở Già tộc tất không tầm thường nhỉ?” Cơ Hạo quơ quơ đôi tay, thương thế đã khép lại, không còn chút đau đớn nào nữa.

Trên mũ giáp của Xi Vưu giáp mặt trang trí hoa văn quỷ quái dâng lên, lộ ra một gương mặt lạnh như băng, cứng ngắc, không có biểu cảm.

Hai con mắt cực lớn nhìn chằm chằm Cơ Hạo, Xi Vưu mặt không biểu cảm nói: “Ta là nhân tộc… Tuyệt đối đừng nhầm. Giấc mộng lớn nhất của ta chính là, dùng huyết mạch Già tộc thuần túy nhất, thay thế huyết thống nhân tộc trên thân ta, nhưng cái này cần quân công cực lớn mới có thể đổi. Nếu ta có thể xách đầu của ngươi hiến cho Đế Thích Sát đại nhân, có lẽ ta có thể được như nguyện.”

Cơ Hạo ngạc nhiên nhìn Xi Vưu. Không sai, trên mặt hắn chỉ có hai mắt, hắn quả thực không phải dị tộc, hắn là nhân tộc thuần túy.

Một gã nhân tộc thuần túy, giấc mộng lớn nhất là đem huyết mạch của mình đổi thành huyết thống dị tộc, khiến mình ở trên mặt có thêm hai con mắt, hoàn toàn biến thành một quái vật. Vì thực hiện giấc mộng như vậy, hắn cam tâm tình nguyện trở thành thanh đao sắc trong tay dị tộc, không chút do dự bổ về phía tộc nhân trong cơ thể có huyết mạch tương tự với hắn.

“Xi Vưu?” Thanh âm Cơ Hạo chợt trở nên cực kỳ lạnh lùng: “Giấc mộng của ngươi thật vĩ đại nhỉ. Hắc. Xi Vưu? Cái tên này có chút ý tứ.”

“Xi Vưu đời thứ ba mươi ba.” Thanh âm Xi Vưu cứng ngắc trước sau như một, lạnh như băng, mỗi một chữ đều như hai phiến kim loại cực lớn va chạm với nhau, chấn động làm màng tai người ta vang lên ‘Ong ong’: “Ngươi không biết? Ngươi nên biết, Xi Vưu quân đoàn, là quân đoàn chủ lực mạnh nhất Ngu triều vĩ đại, mà ‘Xi Vưu’ chính là thủ lĩnh quân đoàn này.”

Cơ Hạo hít sâu một hơi. Xi Vưu quân đoàn? Thật sự không có ai từng nói cho mình chi tiết này.

Mò mẫm cái tên khiến Cơ Hạo khắc sâu ấn tượng này, Cơ Hạo quay đầu hướng Tự Văn Mệnh và Công Tôn Nguyên nhìn một cái. Vẻ mặt hai người đều có chút cổ quái, thấy Cơ Hạo quay đầu, Tự Văn Mệnh khẽ ho khan một tiếng, ngữ khí thản nhiên nói: “Cơ Hạo, không có ai cố ý giấu diếm chuyện này. Nhưng trừ phi ở trên chiến trường gặp phải Xi Vưu quân đoàn… Không có ai muốn nhắc tới bọn hắn.”

Công Tôn Nguyên vẻ mặt phức tạp nhìn qua Xi Vưu, chậm rãi nói: “Một tên phản đồ quên huyết mạch tổ tông, cầm binh khí dị tộc tạo ra, mặc giáp trụ dị tộc rèn. Không tiếc tính mạng chinh chiến chém giết, mở rộng lãnh thổ vì dị tộc, hơn nữa lúc giết chóc nhân tộc so với dị tộc càng thêm hung tàn… Đám phản đồ đó, không có việc gì ai thích nhắc tới bọn hắn chứ?”

Tự Văn Mệnh ngữ khí thâm trầm nói: “Một trăm hai mươi năm trước, Xích Phản sơn đại chiến, Đế Thuấn tự tay chém giết Xi Vưu đời thứ ba mươi hai, đem đầu phong ấn ở dưới Thủ Dương sơn, tứ chi vứt đi tứ hoang mặc cho dã thú cắn nuốt, chiến dịch đó Xi Vưu quân đoàn bị tiêu diệt hơn nửa. Không ngờ được Xi Vưu đời thứ ba mươi ba tới nhanh như vậy.”

Đôi mắt Xi Vưu lóe ra huyết quang. Hắn quơ quơ khiên trong tay, lạnh nhạt nói: “Các ngươi đám dân bản xứ ngu muội vô tri này, ngay cả mùi bùn đất trên người cũng chưa rửa sạch, căn bản không có tư cách chỉ trích chúng ta là phản đồ.”

“Ngu tộc cao quý, huyết mạch tôn quý cổ xưa, văn minh cực độ phát triển, trí tuệ bọn họ như tinh tú trên trời, vĩnh hằng chiếu rọi chu thiên. Có thể thành chiến sĩ dưới trướng bọn họ, chinh chiến chém giết vì bọn họ, chinh phục một lại một lãnh thổ mới, đó là sự kiêu ngạo của chúng ta.”

Xi Vưu ngạo nghễ ngẩng đầu, khinh thường khẽ hừ một tiếng. Bộ dáng khinh miệt cỡ đó, quả thực giống như nhà giàu mới nổi trong thành gặp được thân thích ở quê, mặt đầy sự chán ghét.

Tự Văn Mệnh khẽ thở dài một hơi: “Vị Xi Vưu đầu tiên, vị Xi Vưu thứ nhất bị Hiên Viên thánh hoàng chém giết phong ấn, hắn còn có thể xem như một anh hùng bi tình. Cho dù là kẻ địch, chúng ta cũng phải tán thưởng hắn vài tiếng. Nhưng Xi Vưu hiện tại, thế hệ sau không bằng thế hệ trước.”

Công Tôn Nguyên thản nhiên nói: “Kẻ quên tổ tông… Ô, sao ta cảm giác hắn đang kéo dài thời gian?”

Trên khuôn mặt băng lạnh vô tình của Xi Vưu, hai cái khóe miệng rất máy móc hướng một bên kéo ra, lộ ra một nụ cười không có ý cười. Hắn trào phúng nói: “Lấy trí tuệ nông cạn của các ngươi, thế mà biết ta đang kéo dài thời gian, thật không dễ gì.”

“Chơi!” Cơ Hạo giận mắng một tiếng, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên trên đỉnh đầu hung hăng nhoáng lên một cái, trong hư không xung quanh vô lượng ánh nắng bị hấp thu hết, sau đó một cột lửa to bằng nắm tay từ trên Thái Dương Phiên bắn nhanh ra, hóa thành một tia laser màu vàng hung hăng bắn về phía Xi Vưu.

Xi Vưu không chút hoang mang giơ lên Hư Không Chi Thuẫn, cái đầu quỷ thần trên tấm khiên há miệng rộng, từng tia khói đặc phun ra, thái dương tinh quang phun ở trong khói đặc, đốt khói đặc vang lên ‘Xẹt xẹt’, lại không thể công phá phòng ngự của tấm khiên.

“Đừng xem thường tấm khiên của ta, đây chính là chí bảo đại nhân Ngu tộc tôn quý ban thưởng.” Xi Vưu thản nhiên nói: “Dựa theo phân chia của các ngươi, giáp trụ của ta, đao của ta, khiên của ta, đều là bảo vật cấp tiên thiên Hồng Mông đại đạo chí bảo… Xi Vưu đời trước nếu có một thân bảo bối này của ta, Đế Thuấn căn bản không có cái lực lượng để chém giết hắn.”

Sắc mặt Cơ Hạo trở nên rất âm trầm, Hư Không Chi Thuẫn chí bảo cấp tiên thiên Hồng Mông đại đạo? Bọn dị tộc quả thật đã chịu hạ vốn gốc ở trên người Xi Vưu.

Loại chí bảo cấp bậc này so với Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên cao hơn một phẩm cấp, không cần nói Cơ Hạo không phát huy ra được toàn bộ uy lực của Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, cho dù hắn có thể hoàn toàn kích phát uy năng của Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên, cũng không có cách nào làm gì tấm khiên này.

“Đáng chết!” Cơ Hạo thét dài một tiếng, Cửu Dương Qua hóa thành một luồng sáng vàng hung hăng đâm qua.

“Ngu xuẩn!” Xi Vưu cười lạnh, tay trái nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, Hư Không Chi Thuẫn hoàn toàn chắn trước Cửu Dương Qua. Giáo hung hăng đánh vào trên khiên, chợt nghe một tiếng nổ, đôi tay Cơ Hạo kịch liệt chấn động một phen, xương hai cánh tay đồng thời chấn động tới mức vỡ nát.

“Hư Không Chi Thuẫn của ta có cái đặc tính rất kỳ diệu, ngươi dùng bao nhiêu lực lượng tiến công, nó có thể bắn ngược bấy nhiêu lực lượng.” Xi Vưu thản nhiên nói: “Mà ta, chỉ cần thừa nhận khoảng một thành của lực lượng này. Cho nên nói, ta có thể đánh chết tươi ngươi.”

Cơ Hạo nắm chặt Cửu Dương Qua lảo đảo lui về phía sau, bất đắc dĩ nhìn Xi Vưu.

Hắn có Bàn Hi Thần Kính hộ thân, người khác công kích không làm gì được hắn. Nhưng Xi Vưu căn bản không tiến công, chỉ dựa vào một tấm khiên bị động phản chấn công kích của hắn, cái này khiến Cơ Hạo vô kế khả thi tương tự.

Cơ Hạo nơi này dừng tay, bên kia Da Ma Sát cũng chỉnh đốn xong đội ngũ, một đám quý tộc Ngu tộc tụ tập với nhau, đang thì thầm không biết thương lượng những gì.