Vu Thần Kỷ

Chương 699: Tàn quân



Sương mù đục ngầu ngoài Vẫn Lạc Tuyệt Uyên kịch liệt dao động một trận, Bàn Hi mang theo khói lửa toàn thân lao ra, trong tay mang theo Da Ma Đà mặt không còn chút máu. Lần này dị tộc tham gia đánh cược sinh tử, hơn vạn quý tộc Ngu tộc tiến vào Bàn Hi thế giới, giờ phút này chỉ còn lại có một mình Da Ma Đà.

Nếu không phải Da Ma Sát bị nháy mắt đánh chết, Da Ma Đà đoạt lấy lệnh phù Da Ma Sát dùng để mệnh lệnh Bàn Hi, hơn nữa kịp thời lấy bí thuật gọi Bàn Hi vội trở về cứu mạng mà nói, Da Ma Đà đã giống với quý tộc Ngu tộc khác, hoặc là bị hỏa lôi của Man Man nổ chết, hoặc là bị Tồi Thành Cự Pháo nổ thành tro tàn.

“Chết… chết rồi!” Vừa nhìn thấy bầu trời trong trẻo của Bàn Hi thế giới, Da Ma Đà đã như phát điên hét lên: “Chết rồi, chết hết rồi… Da Ma Sát chết rồi, thật ra cũng là chuyện tốt, nhưng nhiều người như vậy chết…”

“Chỉ còn lại một mình ta, đáng chết, chỉ còn lại một mình ta. Cái tiếng xấu này, không lẽ muốn ta gánh một mình?” Da Ma Đà nhăn nhúm mặt, hơn vạn quý tộc Ngu tộc, bối cảnh ai cũng hùng hậu, thế lực gia tộc hùng hồn kinh người.

Nếu có thể có thêm vài người chạy ra thì thôi, hiện tại chỉ có một mình Da Ma Đà hắn chạy thoát, những người chủ sự đại gia tộc Ngu tộc sẽ nghĩ thế nào? Ngu tộc gian trá đa nghi, nếu tất cả mọi người đều cho rằng là Da Ma Đà tính kế giết chết những người này, như vậy hắn về sau phiền toái to.

Theo tiếng ho khan kịch liệt, mười mấy Già tộc chiến vương giáp trụ vỡ vụn lao ra, bọn hắn ho ra từng ngụm từng ngụm máu, thở phì phò thật sâu. Khí độc màu sắc quái dị không ngừng từ trong mồm bọn hắn phun ra. Vu độc của Vũ Mục xâm nhập thân thể bọn hắn, làm cục máu do bọn hắn ho ra cũng biến thành màu sắc sặc sỡ rất dữ tợn.

Sau đó, một lại một Già tộc chiến vương có được thực lực Vu Đế chạy ra khỏi Vẫn Lạc Tuyệt Uyên.

Da Ma Đà ngơ ngác đếm, mười, trăm… Cuối cùng Già tộc chiến vương chạy ra khỏi Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, chỉ có vẻn vẹn sáu trăm bảy mươi bảy người. Trăm vạn Già tộc tinh nhuệ, chỉ còn lại có một ít như vậy.

“Cái trách nhiệm này, vốn nên là Da Ma Sát gánh!” Da Ma Đà khóc không ra nước mắt nhìn đám Già tộc tinh nhuệ chật vật không chịu nổi, thân thể không chịu khống chế run lên. Trăm vạn Già tộc tinh nhuệ đó. Cả trăm vạn chiến sĩ tinh nhuệ trang bị đến tận răng, chỉ còn lại chút người như vậy trốn thoát.

Nghĩ về lửa giận của gia tộc tương ứng các chiến sĩ Già tộc đó đi! Da Ma Đà hiện tại rất muốn hạ lệnh đối với Bàn Hi, để nàng sạch sẽ lưu loát một chưởng đập chết mình cho xong. Chiến một trận tổn thất trăm vạn Già tộc tinh nhuệ, cái tiếng xấu này hắn thật sự không gánh nổi, gia tộc phía sau hắn cũng không gánh nổi.

Tiếng bước chân trầm thấp vang lên, Xi Vưu toàn thân thiêu đốt lửa màu đen sải bước đi ra. Ở phía sau hắn mấy ngàn chiến sĩ Xi Vưu quân theo sát. Các chiến sĩ đó hơi thở yếu ớt, rất hiển nhiên thương thế không nhẹ, nhưng số lượng bọn hắn đông tới năm sáu ngàn, so với đám tinh nhuệ Già tộc chiến tổn, chút tổn thất đó của Xi Vưu quân đoàn hầu như có thể xem nhẹ không tính.

“Xi Vưu! Thủ hạ của ngươi… Sao có nhiều người còn sống như vậy?” Da Ma Đà không thể tin mở to mắt nhìn, dại ra nhìn Xi Vưu.

Xi Vưu lạnh lùng nhìn Da Ma Đà một cái, trầm giọng giải thích vài câu.

Lúc Tồi Thành Cự Pháo công kích lần đầu tiên, chiến sĩ Xi Vưu quân đoàn đang ở trên tường thành Cơ Hạo xây dựng huyết chiến cùng chiến sĩ nhân tộc. Cho nên các chiến sĩ Xi Vưu quân đoàn cách bọn Da Ma Đà khá xa, cách Tồi Thành Cự Pháo ước chừng hơn trăm dặm.

Lúc Tồi Thành Cự Pháo tự hủy, Xi Vưu thiêu đốt tinh huyết liều mình một đòn bức lui Hà Bá, dùng Hư Không Chi Thuẫn bảo vệ chiến sĩ Xi Vưu quân đoàn, lúc này mới từ trong sóng ánh sáng màu đen đáng sợ thổi quét tất cả đó cứu ra khoảng một nửa thủ hạ.

Da Ma Đà khóc không ra nước mắt nhìn Xi Vưu.

Xa xa truyền đến tiếng xé gió, mấy chục tên tộc nhân Tu tộc chạy trốn trước hết thật cẩn thận lại chạy về. Bọn hắn kinh hãi nhìn Da Ma Đà và đám người bên cạnh hắn, một lão nhân Tu tộc khàn giọng thét to: “Da Ma Đà đại nhân, chỉ có… Chỉ có chút người thế này sao?”

Da Ma Đà run rẩy nhìn qua, uể oải mang theo tiếng nức nở nói: “Chỉ… Chỉ chút người như vậy. Cái này, cái này. Da Ma Sát mới là quan chỉ huy lần đánh cược sinh tử này, hắn, hắn mới là… Ta, cái đó không quan hệ với ta… Ta, ta chưa bao giờ tán thành tiến vào Vẫn Lạc Tuyệt Uyên.”

Xi Vưu giậm chân thật mạnh, hắn lớn tiếng quát: “Da Ma Đà đại nhân, trước đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm, trước ngẫm xem, như thế nào mới có thể hoàn thành lần đánh cược sinh tử này đi. Nếu chúng ta cứ như vậy chật vật trở về, thua lần đánh cược này mà nói, nghĩ hậu quả xem.”

Trong con ngươi của Xi Vưu lóe ra ánh sáng lạ, hắn trầm thấp nói: “Tổn thất trăm vạn tinh nhuệ. Da Ma Đà đại nhân tôn kính, tổn thất trăm vạn tinh nhuệ đó! Ha ha. Cho dù lần trước đại chiến Xích Phản sơn, mấy đại gia tộc ở vịnh Ác Long bị nhân tộc mai phục, tổn thất cũng không thảm trọng như vậy.”

Da Ma Đà dại ra nhìn Xi Vưu, hắn đột nhiên tuyệt vọng rút ra bội kiếm, hướng cổ mình cắt một kiếm.

Lưỡi kiếm cách cổ còn một tấc, Xi Vưu túm chặt tay Da Ma Đà. Da Ma Đà vốn không hạ quyết tâm tự sát như thế nào cả, trên tay hắn cũng không dùng nhiều sức, Xi Vưu ngăn hắn, hắn liền thuận thế vứt bội kiếm gào khóc.

“Da Ma Đà đại nhân, khóc vô dụng, chúng ta cẩn thận tính kế một phen, xem thế nào mới có thể hoàn thành lần đánh cược này đi.” Xi Vưu nheo mắt, trong con ngươi chợt lóe một mảng huyết quang thâm thúy, sau đó hắn nhìn Bàn Hi một cái thật sâu: “Thật ra, chúng ta còn có cơ hội.”

Tiếng khóc của Da Ma Đà biến mất, hắn tò mò nhìn về phía Xi Vưu: “Cơ hội? Cơ hội gì? Cho dù thắng, ta…”

Xi Vưu thản nhiên nói: “Nếu chúng ta thắng đánh cược, như vậy tất cả tội lỗi đều là của Da Ma Sát đại nhân, hoặc là bất cứ đại nhân nào khác chết trận, có thể để bọn họ đến gánh vác tội trạng lần tổn thất này. Chỉ cần chúng ta cuối cùng có thể thắng, tất cả công lao đều là của đại nhân ngài.”

Sắc mặt Da Ma Đà thay đổi trong nháy mắt, hắn nhìn Xi Vưu, thế mà lại mang theo một tia nịnh nọt cười lên.

Trong Vẫn Lạc Tuyệt Uyên, đám người Tự Văn Mệnh kiệt sức ngã xuống, ai cũng toàn thân mồ hôi ướt đẫm nằm dưới đất không thể động đậy. Năm cỗ Huyền Vũ chiến xa lơ lửng ở trước mặt bọn họ, Huyền Vũ chiến xa vốn uy vũ dày nặng đã trở nên xác xơ, trên mai rùa càng đã vô số vết nứt cùng chỗ hổng.

Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm mềm nhũn ngã vật xuống đất, phun từng ngụm từng ngụm máu. Vạn Long Phúc Hải Trận và Phượng Hoàng Phần Thiên Trận đều bị Tồi Thành Cự Pháo tự hủy triệt để phá hủy, hai người càng bị đại trận cắn trả làm bị thương nặng, cũng nằm bệt dưới đất không thể động đậy.

Ba tầng tường thành vốn cao lớn hùng vĩ không còn sót lại chút gì, tường thành hoá khí toàn bộ, không lưu lại một chút dấu vết từng tồn tại nào.

Trong thành tổn thất thảm trọng, dân bản xứ lấy hàng trăm triệu để tính bị áp lực sóng ánh sáng màu đen mang đến nghiền thành phấn, nhân tộc tinh anh tham gia đánh cược thật ra còn đỡ, bọn họ đều liên thủ với Tự Văn Mệnh ngăn cản lực sát thương đáng sợ do Tồi Thành Cự Pháo tự hủy, vô số người kiệt sức ngã xuống đất, nhưng tử thương lại không lớn lắm.

Cơ Hạo hóa thân ánh sáng vàng bay về, nhìn đám người Tự Văn Mệnh nằm dưới đất không thể động đậy, hắn quát lớn: “Dậy, phản kích! Xử lý toàn bộ dị tộc!”