Vu Thần Kỷ

Chương 715: Chung cực mưu tính



Đô thành Ngu triều, Lương Chử. Cỏ cây tốt tươi, sông lớn vờn quanh.

Tháp cao do kim loại chế thành xộc thẳng lên trời, mây xoáy đường kính trăm vạn dặm lơ lửng ở trên không thành trì, những sợi xích to lớn từ chỗ không thể biết sâu trong xoáy mây kèm theo tiếng nổ rủ xuống, vô số tài nguyên quý hiếm buộc chặt đóng gói đặt chỉnh tề cùng một chỗ, bị những sợi xích đó chậm rãi kéo lên trời cao chẳng biết đi đâu.

‘Leng keng ~ oành’, ‘Leng keng ~ oành’!

Tiếng đập nặng nề vang tận mây xanh. Một góc của Lương Chử thành, từng tòa truyền tống trận trên bình đài kim loại to lớn không ngừng sáng lên, từng đại đội chiến sĩ Già tộc giáp trụ tán loạn, hơi thở bất ổn từ trong truyền tống trận lảo đảo đi ra, thở hổn hển đi đến ngoài truyền tống trận liền cắm đầu ngã xuống đất.

Lượng lớn phó binh Ám tộc, nô lệ tinh quái thiếu tay thiếu chân thấp giọng khóc lóc, từ trong vài toà truyền tống trận phụ cận đi ra.

Nhiều phó binh và nô lệ, trên người hoặc nhiều hoặc ít cắm tên, càng có người trên thân còn cắm đao kiếm các loại binh khí tàn phá.

Theo tiếng ầm ầm nặng nề, trên một tòa truyền tống trận to lớn đường kính vượt qua năm trăm dặm hiện lên một đợt ánh sáng mạnh, một tòa thành trì kim loại bay dài rộng hai trăm dặm từ trong truyền tống trận nhảy vọt ra.

Thành trì bay to lớn vừa mới từ trong truyền tống trận phun ra, vài toà thần tháp phòng ngự trên tường thành đã ầm ầm phát nổ, đám đông chiến sĩ Già tộc rú thảm bị nổ bay thật xa, nhiều phó binh, nô lệ quay quanh thần tháp càng bị nổ đến mức máu thịt bay tứ tung.

‘Thùng’ một tiếng nổ vang, một đoạn tường thành dài đến ba mươi dặm của thành trì bay sụp xuống, tường thành thuần túy kim loại đúc ra đổ ập xuống đất, từng phó binh Ám tộc chồng chất vết thương không kịp né tránh, bị đoạn tường thành này cứng rắn đập thành bánh thịt.

Ở nơi xa xa của tòa quảng trường truyền tống khổng lồ này, một tòa thành to lớn đứng sừng sững ở trên một đồi cao. Chỗ cao nhất của tòa thành, trong một khu phủ đệ xa hoa đến cực điểm, Đế Thích Sát đứng ở sau một cái cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn một màn hỗn loạn này.

“Một lần thất bại… bi tráng!” Thưởng thức một viên đá quý màu đỏ to bằng nắm tay trong tay, Đế Thích Sát thản nhiên cười, nhẹ nhàng bâng quơ phất phất tay: “Đây là quân đoàn tư binh của Huyễn Nguyệt nhất mạch Già Lâu nhất tộc, lần này bọn họ đủ thương cân động cốt rồi.”

Xi Vưu quanh thân quấn quanh sương mù màu máu mờ mờ đứng sau Đế Thích Sát, lạnh giọng nói: “Nếu bọn họ không phải đem quân lực nhà mình lãng phí không đếm xuể ở những nơi đó, nhân tộc Bồ Phản đã sớm bị triệt để tiêu diệt.”

Đế Thích Sát tung lên viên đá quý màu đỏ trong tay, viên đá quý màu đỏ tạo hình thành quả cầu đó liền quay quanh bắt đầu nhẹ nhàng xoay tròn bay múa. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh lớn trong suốt không thấy chút tạp chất, Đế Thích Sát thản nhiên nói: “Nhân tộc Bồ Phản? Cái Bàn Cổ thế giới này không đơn giản như ngươi tưởng tượng. Bàn Cổ mở thế giới này đã ngã xuống, nhưng vẫn có một một số tồn tại rất khó giải quyết.”

Quay đầu nhìn Xi Vưu, Đế Thích Sát lạnh lùng nói: “Ngươi không đủ địa vị, cho nên ngươi không có quyền biết đối với rất nhiều cơ mật trung tâm. Nhưng toàn tâm toàn ý đầu nhập vào ta, đây là lựa chọn sáng suốt nhất của ngươi đời này. Nhìn xem, nhìn xem, ngươi hiện tại đã cắn nuốt chín thành tinh huyết của Bàn Hi, cho ngươi đủ thời gian, ngươi sẽ là một Bàn Hi khác.”

Một mảng u quang hiện lên ở sâu trong con ngươi của Đế Thích Sát. Hắn nhếch môi cười lên: “Ngươi sẽ là một thanh đao sắc bén nhất của ta. Ta sẽ thành tựu một phen đại sự.”

Xi Vưu nheo mắt nhìn Đế Thích Sát, ánh mắt như lưỡi đao, nhẹ nhàng đảo qua chỗ yếu hại sau gáy Đế Thích Sát.

Một lão nhân Tu tộc tóc trắng xoá, bộ râu dài xám xịt hầu như kéo dài tới mặt đất run rẩy đi vào phòng. Hắn khẽ ho khan một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Đại nhân, Yên Diệt Thần Trận đã bố trí hoàn thành. Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, Bàn Hi thế giới sẽ triệt để hủy diệt.”

Đế Thích Sát cười lạnh, nắm lấy viên đá quý màu đỏ xẹt qua trước người, xoay người hướng lão nhân Tu tộc cười nói: “Dẫn đường, lần sinh tử đổ chiến này, phải có một cái kết quả.”

Ở sâu trong lòng đất tòa nhà, trong một tòa đại điện dài rộng vài dặm, một đại trận lập thể lơ lửng trong không khí. Từng khối tinh thạch màu đen mặt ngoài điêu khắc vô số phù văn phức tạp, như tinh tú xoay tròn quay quanh một tòa tế đàn màu đen nho nhỏ chính giữa.

Tinh thạch màu đen lấy hàng vạn để tính tốc độ chuyển động không đồng nhất, quỹ tích cũng đan xen phức tạp, nhưng bọn nó luôn duy trì khoảng cách cố định với nhau, không có chút thác loạn.

Mấy chục trận sư Tu tộc mặc trường bào màu đen vờn quanh ở cạnh đại trận, mang theo một tia tiều tụy nhìn tòa đại trận này không phát ra bất cứ khí tức gì, trên mặt đều mang theo một tia cười đắc ý sau khi đại công cáo thành.

Gần trăm tên quý tộc Già tộc đứng ở quanh đại điện, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm các trận sư Tu tộc, một đám giống như tượng đá không có chút biểu cảm nào.

Đế Thích Sát mang theo Xi Vưu và lão nhân Tu tộc đi vào đại điện, hắn vòng quanh chỗ đại trận này hai vòng, sau đó lấy ra một miếng ngọc màu đen nhẹ nhàng điểm một cái, một quầng sáng màu đen phun ra, vô số tia màu đen từ trên phiến đá bắn ra, nhanh chóng quét một lần ở trên mỗi một khối tinh thạch màu đen của đại trận.

Một thanh âm trầm thấp, khàn khàn, lộ ra ý giết chóc vô tận thong thả từ trong phiến đá truyền đến: “Không tệ, Yên Diệt Thần Trận này bố trí thật sự thoả đáng. Đế Sát à, ngươi phải nhớ, ở trước khi ngươi có đủ thực lực nắm giữ tất cả, phải giữ nghiêm bí mật.”

Đế Thích Sát kính cẩn hướng miếng ngọc màu đen gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng vung tay lên.

Gần trăm tên quý tộc Già tộc đứng ở góc đại điện vô thanh vô tức rút ra bội kiếm bên hông, kéo theo từng dải tàn ảnh nhằm phía đám trận sư Tu tộc, không lưu tình chút nào một kiếm đâm xuyên qua trái tim yếu hại của bọn họ.

Lão nhân Tu tộc đứng ở sau Đế Thích Sát quá sợ hãi, hắn vội vàng đưa tay vào tay áo muốn móc ra cái gì, nhưng Xi Vưu đứng ở phía sau hắn cười một tiếng dữ tợn ‘hắc hắc’, túm đầu hắn nhẹ nhàng bóp.

‘Phành’ một tiếng, mấy chục miếng ngọc phù phòng ngự trên người lão nhân Tu tộc đồng thời nổ tung, đầu hắn cũng bị một bàn tay Xi Vưu bóp nát.

“Dùng hơn một năm thời gian mới hoàn thành Yên Diệt Thần Trận đơn giản như vậy, các ngươi cũng thực đáng chết.” Đế Thích Sát thản nhiên nhìn đám trận sư Tu tộc chết không nhắm mắt kia, lạnh giọng nói: “Dù sao các ngươi cũng đã từ chối trở thành người của ta… Như vậy, trở thành người chết là được.”

Xoay người, nheo mắt nhìn Yên Diệt Thần Trận, Đế Thích Sát thỏa mãn cười lên.

“Đây mới là mục đích cuối cùng của ta. Xi Vưu, ngươi biết không, rất nhiều thời điểm, trí tuệ còn hữu dụng hơn đao kiếm.”

“Lần sinh tử đổ chiến này, căn bản là không có một cái kết quả cố định.” Đế Thích Sát chắp tay sau lưng, cười nhìn Yên Diệt Thần Trận: “Nếu đổ chiến thắng, như vậy ở dưới sự lãnh đạo anh minh của ta, chúng ta thông qua đánh cược cướp lấy phòng tuyến Xích Phản sơn quan trọng nhất của nhân tộc Bồ Phản.”

“Nếu đổ chiến thua, như vậy thì quá tốt, quân lực tinh nhuệ của mười hai chấp chính đại đế Lương Chử tổn hại trăm vạn, cái này đối với ta nắm giữ Lương Chử Ngu triều quả thực là tin tức cực tốt.”

“Hơn nữa, quân đội bọn họ phái ra thua, thua mất vinh quang thuộc về Ngu tộc chúng ta, thua mất lượng lớn đất đai cùng tài nguyên của chúng ta.”

“Nhưng vì ta lãnh đạo anh minh, chúng ta tuyệt địa phản kích, làm nhân tộc bị thương nặng, công lao này sẽ chỉ quy về một mình ta.” Đế Thích Sát cười càng thêm sáng lạn.