Vu Thần Kỷ

Chương 721: Bàn Hi dị biến



Nghiêu sơn thành, đại điện tiếp khách phủ đệ Nghiêu Bá, Cơ Hạo đang một hỏi một đáp cùng Đế Lạc Lãng.

Trán Đế Lạc Lãng có chút mồ hôi lạnh chảy ra, đối mặt Cơ Hạo đề ra nghi vấn kín tới con muỗi bay không lọt, hắn không chỉ có đem tình báo mình ban đầu đã chuẩn bị nói cho Cơ Hạo một năm một mười nói ra, thậm chí một số không nên nói, không thể nói, cũng bởi vì Cơ Hạo khí thế bức người đề ra nghi vấn không cẩn thận tiết lộ ra.

Mà để lộ bí mật, loại chuyện này như đê đập sông lớn, một lỗ thủng nhỏ sẽ dẫn phát hậu quả không thể vãn hồi.

Cho nên chuyện Đế Lạc Lãng tiết lộ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng quan trọng, ở dưới tâm lý dẫn đường của Cơ Hạo, tình báo hắn nói ra thậm chí bắt đầu đề cập tư liệu tuyệt mật khi thượng cổ Ngu tộc xâm nhập Bàn Cổ thế giới.

Đúng lúc này, Cơ Hạo đột nhiên dừng tra hỏi.

Trong thần hồn không gian, hư ảnh đột nhiên hiện thân, lặng yên hướng Cơ Hạo phát ra tin cảnh báo.

Trầm ngâm một lát, Cơ Hạo cười hướng Đế Lạc Lãng đầu đầy mồ hôi gật gật đầu: “Hiện tại có việc, chuyện ngươi ta hai bên hợp tác, tất cả đều dễ nói. Trưởng lão tạm đi tinh xá phía sau yên tâm nghỉ ngơi, chờ ta trở lại, tất cả đều dễ nói.”

Không đợi Đế Lạc Lãng mở miệng, Cơ Hạo vội vã vòng đến phía sau đại điện, đi tới một tòa điện ở cạnh bốn phía dày đặc vô số phòng ngự trận pháp.

Bàn Hi Thần Kính từ trong cơ thể Cơ Hạo lặng yên trồi lên, mặt ngoài Bàn Hi Thần Kính phong cách cổ xưa dày nặng u quang di động, sau đó một mảng lớn thần quang phun trào ra, nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ điện ở bên. Cơ Hạo bị quang ảnh vờn quanh, các hình ảnh sông núi bốn phía biến hóa, hắn giống như lại về tới Bàn Hi thế giới.

Trên trời, xung quanh mê cung sương mù quan to nhân tộc lấy hàng để tính đang vờn quanh.

Trong những người này có trọng thần bên người Đế Thuấn, cũng có tộc trưởng cùng trưởng lão nắm quyền lực các bộ tộc nghe tin chạy tới. Tuy đã định ra quyền sở hữu Bàn Hi thuộc về Tự Văn Mệnh, nàng sẽ trở thành chiến lợi phẩm của Vu Điện, nhưng không ai có thể ngăn cản các đại nhân vật đó ùn ùn chạy tới vây xem Bàn Hi.

“Tiểu – nương – tử thật thanh tú, đây là hỗn độn thánh nhân mở một cái thế giới?”

“Chậc chậc, thật sự là tồn tại tương tự với thuỷ tổ tộc ta Bàn Cổ thánh nhân trong truyền thuyết?”

“Cổ quái. Cổ quái, Bàn Cổ thánh nhân sau khi khai thiên tích địa, bản thể hóa thành thiên địa vạn vật hoàn toàn sụp đổ, vì sao tiểu – nương – nhi nhỏ nhắn như vậy có thể hoàn hảo không sao?”

“Ai nói cô ta hoàn hảo không sao? Chân linh cũng mất đi rồi đó!”

“Phải làm rõ, chân linh của nàng mất đi, đó cũng là cường giả dị tộc vây công, mới đem nàng đánh cho hồn phi phách tán, nàng sau khi khai thiên tích địa quả thật bình yên vô sự.”

“Đáng sợ, đáng sợ, đám dị tộc đó thế mà có thực lực tiêu diệt hỗn độn thánh nhân?”

Hiện trường đột nhiên tĩnh mịch một phen, đám quan to nhân tộc ở đây ai cũng không lên tiếng, vẻ mặt đều rất phức tạp nhìn Bàn Hi. Lời người nọ vừa rồi nói đã nói đến trên điểm mấu chốt, Bàn Hi sau khi khai thiên tích địa bình yên vô sự, nhưng nàng bị đánh cho hồn phi phách tán, bản thể cũng bị luyện chế thành con rối. Đây chính là bút tích của đám đại năng dị tộc.

Phía sau bọn dị tộc kia, thế mà có tồn tại có thể tiêu diệt hỗn độn thánh nhân.

Nếu tồn tại đáng sợ như vậy tự mình buông xuống Bàn Cổ thế giới, nhân tộc chẳng phải là cũng có tai ương diệt tộc?

“Hừ, mọi người cũng không phải sợ. Chuyện này, còn không hẳn là tình huống đó.” Qua hồi lâu, một tộc trưởng hung thú bộ tộc đến từ Tây Hoang hùng hồn nói: “Cũng có khả năng, Bàn Hi sau khi khai thiên tích địa thì bị thương nặng, bị đại năng dị tộc vớ được cơ hội?”

Không khí hiện trường nhất thời thoải mái hơn rất nhiều. Mấy vạn quan to nhân tộc tiếp tục mồm năm miệng mười ồn ào.

Qua hồi lâu, một tráng hán đến từ Tây Hoang đột nhiên vỗ đùi, bừng bừng hứng thú cười nói: “Đến nơi này ba năm ngày rồi, nghe bọn nhãi con nói con mẹ này lợi hại thế này, lợi hại thế kia, đại gia ta không tin! Đi thử chút!”

Cười điên cuồng ‘khà khà’ một tiếng, vị tráng hán cao hai trượng có thừa, toàn thân sát khí hừng hực đó cưỡi một con Thao Thiết cự thú, tru lên ‘Ngao ngao’ xâm nhập mê cung sương mù, vung một cây lang nha bổng hướng Bàn Hi cuộn mình thân thể lâm vào ngủ say đập tới.

Bàn Hi chợt giật giật đôi mắt, bàn tay phải khẽ nhấc lên tiếp được lang nha bổng đại hán toàn lực nện xuống.

Mặt ngoài lang nha bổng hợp kim to cỡ hông người thường lóe ra vô số phù văn, cây đỉnh cấp vu bảo cấp Vu Đế này ‘Oành’ một tiếng vỡ vụn, tráng hán cưỡi Thao Thiết cự thú hú lên quái dị phun ra một vòi máu, quay tọa kỵ chật vật chạy trốn.

“Trời ạ mẹ con ơi, lợi hại, lợi hại, quả thật lợi hại! Không phải đối thủ, tổ tông tại thượng, căn bản không đánh giá được thực lực của cô ta!” Vị đại hán này bị dọa lông tóc toàn thân đều dựng thẳng lên, vừa lao ra khỏi mê cung sương mù đã khàn cả giọng hét lớn: “Quả nhiên lợi hại, con mẹ này, tổ truyền vu bảo của ta… Giờ phiền rồi, trở về sẽ bị các trưởng lão quở trách hơn trăm năm.”

Đám đông tộc trưởng, trưởng lão, còn có thần tử của Đế Thuấn trợn mắt há hốc mồm nhìn Bàn Hi một đòn nhẹ nhàng đã đem một vị cường giả đỉnh cấp của nhân tộc dọa chạy.

“Lần này, chúng ta có thể thắng đổ chiến, thật sự là… Tổ tông phù hộ.” Qua hồi lâu, một trọng thần của Đế Thuấn mới khe khẽ thở dài một tiếng.

“Tổ tông phù hộ.” Toàn bộ quan to thấy một màn vừa rồi, Bàn Hi nhẹ nhàng một đòn liền hoàn toàn phá nát một món vu bảo cấp Vu Đế, đồng thời mở miệng cảm khái.

Chợt, đôi mắt Bàn Hi đột nhiên trừng thật to, đóa hoa thiên đạo ở mi tâm nàng đột nhiên phun ra vô lượng hắc quang, từng tia hào quang màu đen xuyên thấu mê cung sương mù, đem không gian mê cung này sương mù cấu thành xé rách.

Bàn Hi dang hai tay, tóc dài bay múa lên, khàn cả giọng kêu lên chói tai.

Tiếng kêu của nàng giống như cương trùy hung hăng xuyên thấu màng tai mọi người ở đây, mấy vạn quan to nhân tộc đau đến mức cùng cất tiếng kêu rên, đầu tiên là trong tai phun ra lượng lớn máu, sau đó thất khiếu đồng thời phun máu, một đám không giữ vững được thân thể từ trên cao rơi xuống.

Tiếng kêu của Bàn Hi hóa thành sóng xung kích mắt thường có thể thấy được hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, đầu tiên là mấy chục ngọn núi lớn ngay phía dưới thân thể nàng ầm ầm sụp xuống, mặt đất lõm xuống sâu khoảng hơn vạn dặm, sau đó mặt đất cứng rắn giống như sóng nước chồng chất hướng bốn phương tám hướng khuếch tán.

Từng ngọn núi sụp đổ, những dãy núi vỡ nát, sóng xung kích đáng sợ hóa thành cương phong không đâu không phá, mấy ngàn quan to nhân tộc cách Bàn Hi gần nhất đồng thời kêu rên một tiếng, hơn phân nửa thân thể bị chấn động thành sương mù máu bay lả tả.

May mắn những người này đều là nhân vật trung tâm bộ tộc mình, trên người đều có vu bảo, vu phù bảo mệnh, từng ánh chớp sáng lên, bọn họ nhanh chóng bị truyền tống ra không biết xa bao nhiêu. Hơn nữa thực lực của bọn họ cường đại, Vu Đế cấp cao đều có năng lực nhỏ máu trọng sinh, chút thương thế này không tạo thành được uy hiếp trí mạng đối với bọn họ.

Chỉ nhìn thấy một đợt sóng xung kích hướng bốn phía không ngừng khuếch tán, phạm vi vạn dặm, mười vạn dặm, trăm vạn dặm…

Từng mảng lớn mặt đất bị phá hủy, bị bình định, nơi tiếng thét chói tai của Bàn Hi đi qua, tất cả Bàn Hi thế giới đều hóa thành hỗn độn.

Vô cùng vô tận hỗn độn lực không ngừng hướng Bàn Hi dâng trào tới, nhanh chóng rót vào trong đóa hoa thiên đạo cấp tốc lóe lên ở mi tâm nàng.

Đóa hoa thiên đạo dần dần nở rộ, đóa hoa vốn to bằng bàn tay nhanh chóng bành trướng đến kích thước ức vạn dặm, mấy ngàn cánh hoa to nhỏ biến thành màu đen, dần dần ở trong hư không cực lực mở ra.