Vu Thần Kỷ

Chương 751: Linh hồn khế ước



“Sống sót!” Lòng bàn tay Đế Duyên Đà phun ra một quầng lửa màu máu, ánh lửa giống như nhịp tim kịch liệt nhảy lên.

Chén trà trong lòng bàn tay hắn vô thanh vô tức hóa thành một làn khói, tất cả vật dụng bằng gỗ trong văn phòng to lớn đều ở trong khoảng thời gian cực ngắn cháy lên, nhanh chóng cháy thành một đám tro tàn.

Cơ Hạo trấn định nhìn Đế Duyên Đà. Chơi với lửa? Cơ Hạo nắm giữ thái dương chi đạo, có thể nói là tổ tông chơi lửa, cho dù tu vi hắn hiện tại không đủ mạnh, nhưng thái dương tinh hỏa của hắn tuyệt đối là lửa mạnh nhất Bàn Cổ thế giới.

Nhiệt độ huyết viêm ở lòng bàn tay Đế Duyên Đà cũng không cao thế nào cả, yếu hơn nhiều so với một số thiên địa dị hỏa. Đáng nhắc tới là, trong huyết viêm của hắn có một loại lực lượng cướp đoạt sinh cơ, cắn nuốt tinh huyết, đây mới là tinh túy huyết viêm của Đế Duyên Đà.

“Huyết Nguyệt chí cao vĩ đại tại thượng, Đế thị nhất tộc có được huyết mạch tôn quý, truyền thừa cổ xưa, vinh quang của chúng ta, tôn nghiêm của chúng ta, tất cả của chúng ta, ngươi cho chúng ta cam đoan, chỉ là sống sót?” Huyết viêm trong lòng bàn tay Đế Duyên Đà càng mãnh liệt thêm. Hắn nhìn chằm chằm Cơ Hạo cả giận nói: “Ngươi đem chúng ta coi là cái gì? Nô lệ ti tiện sao?”

“Trấn định, Đế Duyên Đà tộc trưởng!” Cơ Hạo nhẹ nhàng cười cười, hắn búng ngón tay, một luồng thái dương tinh hỏa chợt lóe rồi biến mất, giống như rắn độc săn mồi đột nhiên ra đòn, nháy mắt bắn ra về phía trước, nhẹ nhàng lướt qua ở trên huyết viêm trong lòng bàn tay Đế Duyên Đà, sau đó liền biến mất vô hình.

Huyết viêm lòng bàn tay Đế Duyên Đà đột nhiên ‘bốc cháy’, đây là một loại hình dung rất quái dị, bản thân lửa màu máu chính là lửa, nhưng ở dưới một loại hỏa diễm lực lượng khác càng thêm cao cấp, càng thêm đáng sợ, huyết viêm của Đế Duyên Đà bị điểm hỏa cực kỳ mãnh liệt.

Ánh lửa màu vàng bốc lên cao hơn ba thước, Đế Duyên Đà chỉ cảm thấy tinh huyết của mình không chịu khống chế hướng huyết viêm ở lòng bàn tay tràn đi, sau đó tinh huyết toàn thân hóa thành nhiên liệu, bị ngọn lửa trộn lẫn hai màu đỏ vàng nuốt chửng.

Đế Duyên Đà bị dọa đến mức hồn vía lên mây kêu một tiếng quái dị, vội vàng quát một tiếng chú ngữ, huyết viêm ở lòng bàn tay hắn chợt biến mất. Nhưng một tầng lửa màu vàng mỏng manh giống như giòi trong xương, nhanh chóng hướng bàn tay hắn vồ lên.

“Không!” Đế Duyên Đà và Đế Lạc Lãng đồng thời kinh hô một tiếng.

Cơ Hạo khẽ hừ, búng ngón tay, lửa màu vàng giống như một tầng sa mỏng nhẹ nhàng bay lên, ôn nhu đáp ở trên ngón tay Cơ Hạo. Ánh lửa thu liễm, hóa thành một điểm lửa to bằng hạt đậu ở năm đầu ngón tay phải của Cơ Hạo nhảy nhót lui tới, giống như một hỏa diễm tinh linh sống đang cười vui chơi đùa.

“Sống sót. Đây là sự hứa hẹn lớn nhất ta có thể cho các ngươi.” Cơ Hạo trấn định nhìn Đế Duyên Đà: “Chẳng lẽ, ngài còn muốn giống sống tiêu dao phú quý như trước đây? Những người đem bọn ngươi đưa vào tuyệt cảnh như thế, bọn họ sẽ cho phép các ngươi làm như vậy?”

“Các ngươi chỉ có thể mai danh ẩn tích, chỉ có thể mai danh ẩn tích, vĩnh viễn không tiết lộ bất cứ tin tức cùng dấu vết nào.” Cơ Hạo lạnh giọng nói: “Chỉ cần trong các ngươi có dấu vết bất cứ một người nào tiết lộ, như vậy chờ đợi các ngươi, sẽ là đuổi giết vô cùng vô tận.”

“Ngươi!” Đế Duyên Đà há há mồm, muốn nói chút gì đó, nhưng xuất phát từ tôn nghiêm của một lão quý tộc Ngu tộc, những lời này hắn không nói ra khỏi miệng được.

“Ta đương nhiên có thể che chở các ngươi.” Cơ Hạo rất nhẹ nhàng cười: “Ta che chở các ngươi, cho các ngươi có một lãnh địa dung thân, cho các ngươi tiếp tục sống sót, đây là ân từ lớn nhất.”

Đế Duyên Đà gắt gao nghiến răng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía các trưởng lão của gia tộc.

Đế Lạc Lãng và một đám trưởng lão gia tộc nhìn nhau một cái, sắc mặt cũng trở nên rất tiều tụy. Một trưởng lão tóc trắng xoá đứng ở bên người Đế Lạc Lãng khẽ thở dài một hơi, chậm rãi tiến lên một bước, mang theo vạn phần oán độc dữ tợn nói: “Tộc trưởng. Ngài còn nhớ rõ mấy hôm trước, tiếng rú thảm đám nhỏ của chúng ta ở nhà giam trong lòng đất phát ra không?”

Khuôn mặt Đế Duyên Đà kịch liệt run rẩy một phen, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Đế thị nhất tộc từng là hào môn đại tộc đứng top ba của Huyết Nguyệt nhất mạch, trừ Đế Thích nhất tộc hàng năm chiếm cứ ngai báu chấp chính đại đế, Đế thị cùng Kiền thị bất phân cao thấp, ba đại hào tộc cùng nhau nắm giữ quyền bính cao nhất của Huyết Nguyệt nhất mạch.

Bởi vì là hào môn đại tộc, cho nên con em trong tộc tự nhiên sẽ ngang ngược ương ngạnh, có không ít người ngày thường không thiếu được khi nam phách nữ, hoành hành ngang ngược. Ở Lương Chử thành, tộc nhân Đế thị có bao nhiêu bằng hữu rất khó nói, nhưng muốn nói bọn họ có bao nhiêu kẻ địch với cừu nhân… vậy thật sự là ‘Ha ha’.

Những ngày qua bị giam giữ ở ngục giam Hắc Sa bảo, cách cứ hai ba hôm, đều có con em gia tộc quý tộc khác nặng ý trả thù mua chuộc giám thị, nghênh ngang tiến vào ngục giam, ra sức trả thù đối với tộc nhân của Đế thị nhất tộc.

Ngày thường càng kiêu ngạo ương ngạnh, trả thù phải nhận sẽ càng thêm thảm trọng.

Nhưng càng là các tộc nhân kiêu ngạo ương ngạnh, chính là hậu duệ trực hệ của Đế Duyên Đà, Đế Lạc Lãng cùng số đông trưởng lão, không phải bọn hắn đám lão già tay nắm quyền lớn này chống lưng, tộc nhân bình thường sao có thể trêu chọc nhiều kẻ địch như vậy?

Nhiều ‘Trẻ tuổi tuấn ngạn’ của Đế thị nhất tộc đã ở trong ngục giam bị kẻ địch đánh chết tươi, hoặc là ấu đả đến tàn phế.

Còn có một chút nữ tộc nhân trẻ tuổi, ví dụ như nói cháu gái, chắt gái của mấy trưởng lão khác, đã sớm vô thanh vô tức từ trong nhà giam bốc hơi rồi.

Những tiểu nha đầu đó cũng không có vận khí tốt như Đế Vũ, vừa lúc đụng tới Cơ Hạo cứu tinh từ trên trời xuống này, đem nàng từ trong tay Cách Lỗ đoạt lại.

Đế Duyên Đà làm tộc trưởng tạm quyền, có được một ít con đường đặc thù, hắn đối với chuyện đã xảy ra trong nhà giam rõ như lòng bàn tay, hắn thậm chí biết là gia tộc nào người trẻ tuổi nào dùng bao nhiêu tiền tài mua chuộc giám thị, vụng trộm tiến vào nhà giam trả thù người trẻ tuổi nào của nhà mình.

Chính bởi vì hắn biết, cho nên hắn đau lòng như cắt, ngọn lửa oán độc trong lòng làm hắn đêm không ngủ được, mỗi ngày hắn đều thừa nhận tra tấn thật lớn.

“Ta biết… Ta đương nhiên biết. Ta biết một số chuyện đã xảy ra, ta còn biết là xảy ra như thế nào.” Đế Duyên Đà chậm rãi đứng dậy, nghiến răng nhìn Cơ Hạo, hung dữ nói: “Nếu chỉ cần sống sót, để chúng ta gia tộc này kéo dài hơi tàn sống sót mà nói, như vậy ta thà chết, thà rằng mang theo toàn bộ tộc nhân đi chết.”

Cơ Hạo như có chút đăm chiêu nhìn Đế Duyên Đà, ba con mắt của hắn đều biến thành màu máu, trong hốc mắt một mảng đỏ bừng, huyết quang âm trầm khiến Cơ Hạo cũng cảm thấy hơi kinh hãi.

Trầm ngâm một lát, Cơ Hạo lạnh nhạt nói: “Bán sức cho ta, ký hiệp nghị linh hồn, ngươi và tộc nhân của ngươi, nguyện trung thành cho ta cùng gia tộc của ta cùng với con cháu của ta mười vạn năm. Ta nghĩ, mười vạn năm không phải một thời gian quá dài. Trong lúc đó, nếu các ngươi làm ra đủ cống hiến, ta có thể vận dụng một bộ phận lực lượng của ta, tận khả năng giúp các ngươi thực hiện nghi thức gia tộc báo thù.”

Chỉ tay, một đạo u quang từ đỉnh đầu phun ra, Bàn Hi Thần Kính lặng yên không một tiếng động từ trong cơ thể Cơ Hạo bay ra.

Bàn Hi Thần Kính dày nặng, phong cách cổ xưa, mang theo một hơi thở hồng hoang cổ xưa thần bí mà thâm thúy, giống như hắc động không đáy, làm người ta nhìn mà e sợ.

Cơ Hạo nhìn đám người Đế Duyên Đà, bình tĩnh nói: “Dùng linh hồn và tinh huyết các ngươi, thề đi. Ta cho gia tộc các ngươi cơ hội báo thù, chỉ cần các ngươi nguyện trung thành mười vạn năm, mười vạn năm sau, các ngươi có thể tự quyết định hướng đi.”

Đám người Đế Duyên Đà lẳng lặng suy tư suốt một đêm.

Thời điểm ánh sáng đầu tiên dâng lên phía đông, Đế Duyên Đà cắn chót lưỡi, đâm xuyên mi tâm bản mạng pháp nhãn, đem một luồng linh hồn cùng một tia tinh huyết quan trọng nhất trong bản mạng pháp nhãn dung hợp, ngưng tụ thành huyết phù lời thề linh hồn, nghiêm nghị đưa vào Bàn Hi Thần Kính.