Vu Thần Kỷ

Chương 758: Cường thế



Cổ La hầu như là khóc lóc nói ra phen lời đó —— viên Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn hắn luyện chế, ngay trong trăm trượng phụ cận.

Thái độ các pháp sư Ma Hầu gia Nguyên Nguyệt nhất mạch càng thêm kịch liệt, bọn họ giọng nói vẻ mặt đều dữ tợn hướng tới Xi Chiến quát lớn, muốn hắn lập tức mở ra cửa chính Hắc Sa bảo, để Ma Hầu gia và liên quân A thị nhất tộc tiến vào Hắc Sa bảo.

Xi Chiến kéo đông kéo tây, chốc lát giả bộ yếu thế, chốc lát thấp giọng cầu tình, chốc lát tức giận quát lớn, chốc lát hò hét.

Dùng hết thủ đoạn, Xi Chiến cuối cùng chỉ kéo dài thời gian không đến một khắc đồng hồ.

Sau khi một bên mép thuyền bọc thép của cự hạm kim loại Ma Hầu nhất tộc đồng thời dời ra, mấy ngàn ống vu tinh thời tập trung tường thành Hắc Sa bảo, Xi Chiến trầm mặt, bất đắc dĩ hạ đạt mệnh lệnh mở cửa chính.

Một đội giám thị ngục giam gần ngàn người đứng ở trước lối vào đi thông nhà giam trong lòng đất, vẻ mặt ai cũng khẩn trương nhìn cửa chính ngục giam được mở ra. Hiện tại khu giam trong lòng đất là một mảng lộn xộn, nhiều chuyện không thể để lộ đang xảy ra, cũng không thể để những kẻ tới từ bên ngoài đó xông vào.

Tường thành chậm rãi run rẩy, cánh cổng kim loại nặng nề chậm rãi mở ra, A Phái La lập tức mang theo đám đông chiến sĩ chen nhau vào Hắc Sa bảo.

Một đám pháp sư Ma Hầu gia mang theo Cổ La xông vào, một nam tử trung niên Ma Hầu gia vung ngón tay, một đạo điện quang chói mắt ‘Xẹt’ một tiếng hung hăng vụt ở trên thân Cổ La.

Cổ La xương cốt toàn thân không biết bị đánh gãy bao nhiêu cái khàn cả giọng hét lên một tiếng, thân thể bị dòng điện đánh cho run lên dữ dội. Không cần người Ma Hầu gia mở miệng thúc giục, hai tay hắn cầm quả cầu thủy tinh vừa rồi, thì thào niệm tụng chú ngữ.

Con mắt dựng thẳng ở mi tâm Cơ Hạo có chút nóng lên, từng tia lực lượng lôi kéo kỳ dị không ngừng từ trong con mắt dựng thẳng của hắn trào ra.

Nhẹ nhàng hừ một tiếng, Cơ Hạo nheo mắt, Bàn Hi Thần Kính phóng ra một đạo thần quang u ám, đem con mắt dựng thẳng này gắt gao bao bọc.

Trong quả cầu thủy tinh lóe ra ánh sáng, nhưng mặc cho Cổ La thúc giục như thế nào, hắn cũng không thể cảm ứng được bất cứ khí tức nào của Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn nữa. Hắn biến hóa mấy chục loại ấn quyết, một dấu ấn truy tung mịt mờ nhất hắn để lại trong Nguyên Nguyệt Thiên Nhãn cũng chưa truyền về bất cứ động tĩnh nào nữa.

“Không! Hắn ngay tại phụ cận, nhưng, nhưng…” Cổ La không biết làm sao nhìn về phía đám người Ma Hầu gia, lắp bắp nói: “Vừa rồi hắn ngay tại trong phạm vi trăm trượng, nhưng hiện tại, hắn tựa như có điều phát hiện, hắn đã giãy thoát rồi…”

‘Phốc’ một tiếng, A Phái La tùy tay chém ra một kiếm, hai cái chân của Cổ La bị chặt đứt ngang đầu gối.

Cả mảng lớn máu tươi phun ra, Cổ La đau đến mức khàn giọng rống to, năm con mắt trên mặt đồng thời trợn thật to, trong mắt tràn đầy tơ máu. Hắn điên cuồng hét rầm lên: “Ta sai rồi… Nhưng ta nói rồi, cái này không phải lỗi của ta. Viên bản mạng pháp nhãn đó là ta bỏ số tiền lớn mua tài liệu, ta cũng không biết là ai bán cho ta! Sự tình trôi qua đã nhiều năm như vậy, ta không tìm thấy hắn!”

“Như vậy ngươi phải giúp chúng ta tìm về viên Thiên Nhãn nọ ngươi luyện chế.” A Phái La đi đến bên Cổ La, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên một con mắt của Cổ La: “Ngươi khinh nhờn vinh quang của Ma Hầu gia, ngươi đem mắt của Ma Hầu Nguyên Già đại nhân luyện chế thành bảo vật, đây là tội chết.”

“Nếu ngươi có thể giúp chúng ta tìm về viên Thiên Nhãn đó, ngươi còn có thể rửa sạch tội lỗi trên người mình. Nếu ngươi không làm được, ngươi sống còn có tác dụng gì?” Trong thanh âm của A Phái La đã mang theo một tia tàn khốc.

Xi Chiến đứng ở trên tường vây, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng nhìn động tĩnh trên quảng trường.

Bốn con mắt của hắn xoay loạn ‘soạt soạt soạt’ tính toán, hắn đã mở cửa để bọn A Phái La xông vào, như vậy hắn nên bán đi bao nhiêu tù phạm, thu hoạch bao nhiêu tiền tài, mới có thể rửa sạch sự sỉ nhục bọn A Phái La mang tới cho hắn đây?

Theo Xi Chiến thấy, tiền tài là nước tẩy tốt nhất, bất cứ sự sỉ nhục nào cũng có thể dùng tiền tài rửa sạch.

Trong tộc nhân Ma Hầu nhất tộc, lão nhân cầm đầu hất tóc mạnh một cái. Một luồng tinh thần dao động mênh mông như biển cả gào thét hướng bốn phương tám hướng thổi quét đi. Tiếng ‘Ong ong’ không dứt bên tai, kiến trúc Hắc Sa bảo cũng khẽ nhoáng lên, ở dưới luồng tinh thần dao động đáng sợ này đánh tới, thậm chí phòng ngự thần tháp của Hắc Sa bảo cũng theo bản năng phát ra thêm lực lượng.

“Ta là Ma Hầu Nguyên Khốc, em trai ruột của Ma Hầu Nguyên Già.” Lão nhân phẫn nộ lớn tiếng rít gào: “Huynh trưởng của ta, vì vinh quang gia tộc, ở trong chiến tranh với nhân tộc ngã xuống, bản mạng pháp nhãn của hắn, lại bị người ta coi là tài liệu luyện chế thành truyền thừa chi bảo… Đây là sỉ nhục của ta, đây là sỉ nhục của gia tộc ta!”

“Ta tới đây, tìm một người có được Nguyên Nguyệt chi lực!” Ma Hầu Nguyên Khốc lạnh giọng quát lớn, ba con mắt nhanh chóng khép mở: “Bất luận kẻ nào, ta là nói, bất luận kẻ nào, chỉ cần có thể cung cấp cho ta tình báo tương ứng, Ma Hầu gia sẽ ban cho hắn một lãnh địa phạm vi mười vạn dặm, một trăm tòa thành trì cùng ức vạn nô lệ.”

‘Ọc’ một tiếng, Xi Chiến chật vật nuốt một ngụm nước bọt, hắn theo bản năng hướng Cơ Hạo nhìn một cái.

Cơ Hạo lạnh lùng nhìn Xi Chiến, thấp giọng nói: “Lãnh địa phạm vi mười vạn dặm? Ta cho ngươi, sẽ chỉ nhiều hơn.”

Xi Chiến trầm mặc một phen, mạnh mẽ áp chế lòng tham lam.

Ma Hầu Nguyên Khốc lại đã chú ý tới động tác nhỏ của Xi Chiến cùng Cơ Hạo. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Cơ Hạo đứng ở phía sau Xi Chiến, ở dưới thân thể khổng lồ của Xi Chiến che tỏ ra rất không bắt mắt: “Ngươi, cởi xuống áo choàng của ngươi, lộ ra mặt của ngươi.”

Cơ Hạo nhìn Ma Hầu Nguyên Khốc, nhẹ nhàng cười: “Ngươi có tư cách gì, bảo ta cởi xuống áo choàng? Ma Hầu Nguyên Khốc, ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Xi Chiến ho khan một tiếng, hắn nhìn Ma Hầu Nguyên Khốc trầm giọng nói: “Ma Hầu đại nhân, đây là một vị đại nhân tôn quý, hắn đến Hắc Sa bảo, là tới thăm một vị bằng hữu của hắn bị nhốt. Hắn đã thông qua con đường chính quy hợp pháp lý tiến vào Hắc Sa bảo, không xông vào giống các ngươi!”

Ma Hầu Nguyên Khốc không quan tâm Xi Chiến, dưới chân hắn lao ra một đạo cuồng phong, nâng hắn bay đến độ cao ngang với tường vây.

Pháp trượng trong tay chỉ vào Cơ Hạo, Ma Hầu Nguyên Khốc trầm giọng nói: “Cởi xuống áo choàng của ngươi. Nếu ngươi không phải người chúng ta muốn tìm, như vậy ta sẽ cho ngươi đủ bồi thường.”

Trên tường vây rất nhiều giám thị Hắc Sa bảo đứng rậm rạp, nhưng đám giám thị đó bộ phận nhỏ là Già tộc, đại bộ phận là Ám tộc, nhìn lướt qua, người đáng ngờ duy nhất chính là Cơ Hạo mặc áo choàng, gương mặt cũng bị trùm đầu che phủ.

Cơ Hạo lời lẽ hùng hồn từ chối yêu cầu của Ma Hầu Nguyên Khốc: “Xin lỗi, Ma Hầu đại nhân, yêu cầu của ngài đối với vinh quang cá nhân của ta là một loại vũ nhục. Nếu ngươi cứ muốn bắt ta cởi áo choàng, như vậy ta…”

Ma Hầu Nguyên Khốc trực tiếp dùng hành động biểu đạt thái độ của hắn, pháp trượng trong tay hắn vung lên, vô số phong đao màu đen to bằng bàn tay gào thét từ bên người hắn phun ra, mang theo tiếng xé gió bén nhọn hướng Cơ Hạo mà đến.

A Phái La càng kịch liệt nhảy dựng lên, trường kiếm trong tay mang theo một đạo hàn quang hướng trùm đầu của Cơ Hạo hất tới.