Vu Thần Kỷ

Chương 804: Thời gian trôi ngược



Hai thanh liên hoa chùy gào thét hạ xuống, cấm chế cường đại Vũ Dư đạo nhân tự tay bố trí phát động, bình bát của Hà Bá kịch liệt chấn động, sương mù đen phun ra chợt trở nên đứt quãng.

Vang một tiếng thanh thúy, trên bình bát của Hà Bá nứt ra cả mảng lớn vết nứt như mạng nhện. Hà Bá ngồi ở đầu thuyền nhỏ, sắc mặt vốn đầy tự tại tiêu dao thảm biến, một ngụm tâm huyết từ trong phế phủ trào ra, hắn còn chưa kịp há mồm phun máu, tâm huyết mang theo mùi tanh nồng đậm đã từ trong lỗ mũi của hắn phun ra.

Lục phủ ngũ tạng đau đớn một trận như đao quấy, hai tay Hà Bá gắt gao ôm da thịt ngực, không dám tin nhìn Man Man từ trên cao cấp tốc rơi xuống.

“Hai thanh chùy chết tiệt này, không phải thủ đoạn của Chúc Dung thị, là ai?”

Hà Bá khàn giọng rống giận. Đại chuỳ của Man Man phun ra lửa nhiệt độ cao làm bốc hơi nửa dòng sông lớn, nước sông cuồn cuộn phía sau gào thét ập tới, nước sông băng lạnh thấu xương cùng đáy sông thiêu đốt đỏ bừng kịch liệt va chạm, từng mảng lớn hơi nước không ngừng bay lên trời.

Hơi nước màu trắng bốc lên, bị gió lạnh cuốn, liền biến thành những bông tuyết lượn vòng rơi xuống.

Con thuyền nhỏ chỗ Hà Bá đột nhiên biến thành một dải tro tàn màu đen bị gió thổi tan. Chúc Long Quỹ như quỷ mỵ xuất hiện ở phía sau Hà Bá, một tầng sương khói dinh dính màu xám vờn quanh thân thể Chúc Long Quỹ, chính là sương mù màu xám này nháy mắt khiến thuyền nhỏ của Hà Bá mục nát sụp đổ.

Không đợi Hà Bá đứng dậy, năm ngón tay phải của Chúc Long Quỹ đã chụp ở trên cổ Hà Bá, ngón tay băng lạnh như côn sắt cắm thật sâu vào trong khe hở xương cổ của Hà Bá, lực lượng đáng sợ thiếu chút nữa bóp nát cổ Hà Bá, làm toàn thân hắn cứng ngắc không dám nhúc nhích chút nào.

“Trẻ con đánh nhau, chúng ta làm người lớn, thì đừng có xen vào, có phải hay không, lão thủy quỷ?” Chúc Long Quỹ vươn cổ thật dài, khuôn mặt già đầy nếp nhăn ghé đến bên tai Hà Bá. Trong cái mồm tối như mực không ngừng phun ra từng luồng gió lạnh tử khí nồng đậm.

“Nếu ngươi thật sự muốn xen vào, ngươi sẽ thật sự biến thành thủy quỷ.” Năm ngón tay Chúc Long Quỹ hơi dùng sức, xương cổ Hà Bá phát ra tiếng vỡ vụn không chịu nổi gánh nặng. Hà Bá đau đến mức nổ đom đóm mắt, một thân thủy hệ thần lực mạnh mẽ vô cùng không thể nào điều động mảy may nữa.

“Chúc Long Quỹ… Không ngờ được, ngươi mạnh như vậy.” Hà Bá nghiến răng, hổn hển thấp giọng rít gào.

Một thân thể mạnh mẽ linh động đột nhiên từ dưới dòng sông lớn vô thanh vô tức lao ra, Vô Chi Kỳ mang theo một cây đại bổng huyền băng ngưng tụ thành lẻn đến phía sau Chúc Long Quỹ, hai tay vung cây gậy hướng cái ót Chúc Long Quỹ tạo thế muốn nện xuống.

Nhưng một tiếng hừ nhẹ truyền đến, Ngũ Long Nghiêu, Khoa Phụ Diễm bọn mấy lão quái vật đồng thời từ phía sau Vô Chi Kỳ bỗng dưng chui ra, chùy sắt đầu vuông khổng lồ trong tay Khoa Phụ Diễm phun lửa, thanh âm hắn hùng hậu như sấm, chấn động khiến màng tai Vô Chi Kỳ mơ hồ phát đau.

“Con khỉ, đừng nhúc nhích, ngươi không chắc có thể đánh vỡ đầu lão Chúc Long. Nhưng chùy của ta, khẳng định có thể đập vỡ đầu của ngươi.”

Động tác của Vô Chi Kỳ chợt cứng đờ, vẻ mặt hắn khó coi chậm rãi xoay người, nhìn về phía Khoa Phụ Diễm đứng ở phía sau hắn, chiều cao khoảng mười trượng có thựa. Nhất là cây chùy lớn nọ trong tay hắn, đầu chùy vuông vức dày đặc vô số phù văn khắc dấu đó, so với thân thể của Vô Chi Kỳ còn lớn hơn năm sáu lần.

Hà Bá, Vô Chi Kỳ trầm mặc không nói, sắc mặt hai người đều den sì như vừa mới bị người ta bôi mực nước.

‘Bốp’ một tiếng vang thanh thúy, bình bát màu đen của Hà Bá nổ tung, hóa thành vô số đạo tinh quang màu đen lao về trong tay áo Hà Bá. Hà Bá lại phun ra một ngụm máu lớn, nghiến răng nghiến lợi sắc mặt dữ tợn, kết giới sương mù màu đen hắn phát ra lại hoàn toàn phá đi.

Man Man nâng hai thanh đại chuỳ, nặng nề từ trên cao rơi xuống, chợt nghe một tiếng vang lớn, mấy tảng đá lớn nơi nàng hạ xuống bị nàng đập vỡ nát. Mặt đất nứt ra mấy chục vết nứt thật lớn như mãng xà, chấn động cực lớn khiến mặt sông dâng lên ngọn sóng cao mười mấy trượng.

Chính là thời điểm đòi mạng Đồ Long Cung trong tay Nghệ Thần bị Da Ma Sam Gia phá vỡ, đôi mắt Man Man phun ra thần viêm dài mấy trượng, trước tiên thấy được Nghệ Thần tay trái bị nổ tung thành mảnh vụn.

“Da, lại là ngươi tới làm phiền chúng ta? Ngươi có phiền không?” Man Man chưa thi triển bất cứ thần thông pháp thuật nào. Trực tiếp vận dụng man lực nhanh chân chạy như điên, giống như một con bò tót điên cuồng kéo theo một đạo phong lao về phía Nghệ Thần.

‘Thùng thùng’ hai tiếng vang lớn, liên hoa chùy hung hăng nện ở trên thân Nghệ Thần.

Trên đầu chùy giống nụ hoa sen, một mảng Vũ Dư tiên quang trong veo như nước khẽ lóe, một lực lượng khủng bố mạnh đến đáng sợ, như ngôi sao thái cổ từ vũ trụ hồng hoang rơi xuống theo đầu chùy đánh ra, theo lỗ chân lông toàn thân Nghệ Thần chảy vào thân thể hắn, sau đó nhanh chóng chảy khắp mạch máu, nội tạng, cốt cách, cốt tủy toàn thân hắn, ngay sau đó ầm ầm phát tác giống như núi lửa bùng nổ.

Từ trong ra ngoài, lực đạo đáng sợ cương mãnh bạo liệt ầm ầm phát tác. Đây không phải lực lượng của Man Man, mà là cấm chế lực sát thương lớn Vũ Dư đạo nhân tùy tay thêm vào ở trên đại chuỳ của Man Man.

Xương khớp toàn thân Nghệ Thần vỡ vụn từng tấc, lục phủ ngũ tạng bị đánh vỡ thành mảnh vụn, mặt ngoài thân thể lộ ra mấy chục vết rách thật lớn, cả mảng lớn máu không ngừng từ vết thương phun ra.

Man Man bật hơi cất tiếng, vung đại chuỳ hung hăng về phía trước lao lên. Thân thể Nghệ Thần giống như lá rụng trong gió nhẹ nhàng bay ra, hộc từng ngụm từng ngụm máu cắm đầu chui vào trong dòng sông lớn sôi trào, bị sóng to cuốn lấy không còn thấy tăm hơi bóng dáng.

Một bóng người hiện lên, Thiếu Ti mang theo Thái Ti xâm nhập chiến trường.

Thái Ti uống đến mức say khướt bỗng lắc lắc đầu, nhìn Phong Hành người đầy máu hàm hàm hồ hồ kêu lên: “Ai? Có người… bắt nạt các ngươi?”

Chân thú cùng vò rượu trong tay đột nhiên hóa thành một đám tro tàn bay đi, gương mặt Thái Ti trở nên vặn vẹo như ác quỷ, hai mắt biến thành một mảng trắng bệch, không có bất cứ sắc thái nào khác. Hắn trầm thấp niệm tụng chú ngữ điềm xấu, từng làn sóng nhỏ vi diệu quét ngang chiến trường.

Ba trăm tiễn thủ tinh nhuệ bộ tộc người Di ở Đông Hoang Nghệ Thần mang đến, trong đó tiễn thủ cấp Vu Đế đã có ba bốn mươi người, kẻ khác thuần một sắc đều là tinh nhuệ cấp Vu Vương đỉnh phong. Các tiễn thủ đó đang vây công Vũ Mục, mưa tên rợp trời rợp đất đánh khiến thịt béo toàn thân Vũ Mục run rẩy.

Nhưng trên mặt đám tiễn thủ đó cũng không ngừng hiện lên từng đợt sương mù năm màu sặc sỡ. Bọn họ đã trúng vu độc của Vũ Mục, nhưng bọn họ đều có hộ thân vu bảo, những vu bảo đó giúp bọn họ ngăn cản hơn chín phần độc tính.

Bọn họ tu vi cường đại, sinh mệnh lực thân thể mạnh mẽ, tuy đã trúng vu độc, nhưng vu độc bị suy yếu trên chín phần trong một chốc một lát căn bản không thể tạo thành uy hiếp trên thực chất đối với bọn họ.

Đúng lúc này, thời gian lực của Thái Ti đảo qua chiến trường, thân thể các tiễn thủ Đông Hoang đang kéo cung đột nhiên run lên. Ở trong đại khái một phần vạn nháy mắt, thân thể bọn họ đã xảy ra thời gian trôi ngược kỳ dị.

Ở trong nháy mắt đó, thân thể bọn họ khôi phục đến thời kì thiếu niên, về tới thời khắc bọn họ vừa mới bắt đầu tu luyện.

Khi đó, bọn họ chỉ là Vu Nhân bình thường nhất, bọn họ non nớt mà nhỏ yếu, bọn họ đối với bất cứ vu độc nào cũng không có sức ngăn cản.

Ba trăm tên tinh nhuệ Đông Hoang đều nhịp hóa thành một vũng máu đặc, ‘Soạt’ một cái chảy đầy đất.