Vu Thần Kỷ

Chương 811: Thủy thế giới



Tốc độ bay của Thiên Địa Kim Kiều càng lúc càng nhanh, ban đầu chỉ là lực lượng bản thân Thiên Địa Kim Kiều xuyên qua ở trong hỗn độn, nhưng đến về sau, tựa như phía trước có một khối nam châm to lớn vô cùng đang hấp dẫn Thiên Địa Kim Kiều, cho nên Thiên Địa Kim Kiều tăng tốc đến một khủng bố vô cùng trình độ.

Kim kiều kịch liệt chấn động, không cần nói Cơ Hạo, A Bảo và Quy Linh cũng không thể đứng vững chân ở trên kim kiều, bất đắc dĩ mọi người đều phủ phục ở trên kim kiều, thân thể theo kim kiều chấn động mà kịch liệt loạng choạng.

Cuối cùng tần suất chấn động càng lúc càng cao, biên độ càng lúc càng lớn, lấy thân thể mạnh mẽ bực đó của Cơ Hạo, hắn cũng có một loại ảo giác lục phủ ngũ tạng thiếu chút nữa từ trong miệng nôn ra. Sáu môn nhân của Quy Linh là người luyện khí, thân thể bọn họ chỉ so với Tiểu Vu bình thường hơi mạnh hơn một bậc, sớm đã nôn đến mức tối tăm mặt mũi.

Đến cuối cùng, kim kiều lấy một loại tư thế vô cùng cuồng dã, ở trong hỗn độn cấp tốc xoay tròn, như một mũi khoan thật lớn xé rách vô số dòng lũ hỗn độn. Một điểm sáng màu u lam phía trước càng lúc càng gần, Thiên Địa Kim Kiều càng thêm xao động bất an.

Ánh sáng màu u lam phía trước càng lúc càng sáng, thể tích càng lúc càng lớn, cuối cùng chợt nghe một tiếng vang lớn, Thiên Địa Kim Kiều hung hăng va vào trên một tầng quầng sáng dày nặng vô cùng màu u lam, một lực cản mềm dẻo đến cực điểm, dày nặng vô cùng ập tới.

Cơ Hạo rõ ràng cảm nhận được một ý chí phản kháng mãnh liệt, tồn tại phía trước không chào đón bọn họ đến. Nhưng Thiên Địa Kim Kiều phun ra một đạo kim quang cực kỳ chói mắt, giống như một cây kim dài sắc nhọn xuyên thấu màn hào quang màu u lam.

Màn hào quang dày tới ức vạn dặm bị Thiên Địa Kim Kiều đánh thủng. Đám người Cơ Hạo theo Thiên Địa Kim Kiều kịch liệt chấn động đột phá màng ngăn thế giới của thế giới này, bá đạo mà bạo lực dị thường xâm nhập thế giới này.

Thiên Địa Kim Kiều chợt yên tĩnh xuống. Nó hóa thành một quầng sáng màu vàng sẫm to bằng nắm tay, lẳng lặng bay trở về mi tâm Cơ Hạo.

Xung quanh cương phong lạnh thấu xương, cương phong âm hàn thấu xương hoá làm từng luồng gió màu u lam, dinh dính như nhựa cao su từ bốn phương tám hướng lao đến. Đám người Cơ Hạo đang ở trên không trung. Cách mặt đất không biết xa bao nhiêu, cực lực nhìn, bốn phía đều là cương phong màu u lam uốn lượn như rồng đang vặn vẹo sôi trào.

Lạnh, lạnh cực kỳ đáng sợ, nhiệt độ thấp của nơi này đủ để dọa người.

Hẳn là bởi thiên địa pháp tắc của bản thân thế giới này, nhiệt độ thấp nơi này so với nhiệt độ thấp cực hạn ở Bàn Cổ thế giới đã phát hiện còn thấp hơn rất nhiều. Ở dưới nhiệt độ thấp đáng sợ như thế, cương phong đã hoá lỏng, chất chứa lực phá hoại cực kỳ đáng sợ.

Bàn Hi Thần Kính phát động, trên thân Cơ Hạo lóe ra u quang, toàn bộ cương phong còn chưa đụng tới thân thể hắn đã bị dịch chuyển ra ngoài.

Cương phong bị Cơ Hạo đưa bừa ra từ bốn phương tám hướng phun ra ngẫu nhiên, mãnh liệt va chạm với cương phong khác, trong lúc nhất thời trên không trung phát ra tiếng vang lớn khủng bố, cương phong sụp đổ, vô số gió xoáy sừng dê cao vạn dặm phát ra tiếng ‘Xẹt xẹt’ bắt đầu xoay tròn, mang theo hàn khí đáng sợ giống như sao băng rơi xuống.

Một đạo Vũ Dư tiên quang trong suốt như nước xoay tròn bay múa bên người A Bảo. Mặc cho cương phong va chạm mãnh liệt, lại không thể dao động thân thể hắn chút nào. Hắn như có hứng thú lấy ra mấy chục khối kim loại khác loại nhau, đem bọn họ ném vào trong cương phong, mắt thấy những khối kim loại đó bị cương phong khẽ cuốn liền nổ thành vô số bông tuyết thật nhỏ.

Quy Linh phát ra một đạo tiên quang màu đen bảo vệ sáu môn nhân, chính nàng lại là vô cùng hưởng thụ há mồm, từng đạo cương phong thấu xương quay cuồng như rồng dài đến vạn dặm không ngừng bị nàng hút vào trong miệng.

Những cương phong này âm hàn thấu xương, chất chứa thủy nguyên lực cực kỳ tinh thuần.

Bản thể Quy Linh là một con tiên thiên huyền quy khổng lồ vô cùng, mọi linh khí thủy thuộc tính đối với nàng mà nói đều là linh đan đại bổ. Nhất là thủy nguyên lực thế giới này chất chứa một số đạo vận biến hóa kỳ diệu nào đó, sự bổ ích đối với nàng càng thêm to lớn.

“Đi xuống xem xem!” Cơ Hạo quát khẽ một tiếng, dẫn trước lao xuống phía dưới.

A Bảo, Quy Linh cùng cất tiếng cười vui. Bọn họ một trái một phải bảo vệ Cơ Hạo, chân đạp mây dần dần đáp xuống, tốc độ không ở dưới Cơ Hạo chút nào. Cùng lúc đó, mấy chục ngọc phù tinh xảo trong tay A Bảo không ngừng đánh ra, từng đạo pháp thuật dò xét kỳ diệu phát động, bọn họ nhanh chóng có bước đầu hiểu biết đối với thế giới này.

Thủy nguyên lực cực kỳ nồng đậm, nồng đậm đến trình độ không thể tưởng tượng.

Nói đại khái, thủy nguyên lực trong thiên địa chiếm địa vị thống trị tuyệt đối, số lượng thủy nguyên lực ít nhất là gấp hơn trăm lần các loại nguyên lực thuộc tính khác cộng lại. Thế giới này cũng đại khái có các lực lượng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, nhưng nguyên lực thuộc tính khác ít đến mức hầu như có thể xem nhẹ.

Bởi vì ưu thế tuyệt đối của thủy nguyên lực, cùng hỏa nguyên lực đối lập thủy nguyên lực ở thế giới này hầu như bằng không. A Bảo thử vài pháp thuật hỏa thuộc tính, kết quả lấy đạo hạnh của hắn, cũng chỉ ở đầu ngón tay phun ra mấy đốm lửa bé nhỏ không đáng kể mà thôi.

Bởi vì thủy nguyên lực cực độ nồng đậm, khí hậu nơi này biến hóa cũng cực kỳ quái dị.

Khi bọn Cơ Hạo từ trên cao rớt xuống, ngắn ngủn một khắc đồng hồ, bọn họ đã đụng phải ba trận mưa to đáng sợ.

Cơ Hạo tự nhận là thời điểm mùa mưa hắn ở Nam Hoang mưa to nhìn thấy đã đủ đáng sợ, nhưng so sánh với mưa to của thế giới này, mùa mưa Nam Hoang quả thực có thể lấy dịu dàng để hình dung.

Mưa to bọn họ ở đây gặp, căn bản là không có khái niệm hạt mưa. Dưới mây mưa dày nặng, mưa như thác nước, giữa nước mưa không có chút khe hở nào, hoàn toàn như một dòng thiên hà sụp đổ, nước sông cuồn cuộn lao xuống mặt đất.

Trong thiên địa một mảng tối tăm, khắp nơi đều là mây mưa cuồn cuộn đang thong thả bay. Bởi vì nguyên lực thuộc tính khác loãng, thế giới này trừ cương phong lạnh thấu xương cực cao trên không trung, đến phía dưới ngay cả một chút sức gió cũng không có. Mây mưa u ám dị thường, thường thường lơ lửng ở một chỗ không nhúc nhích, không ngừng đem lượng nước mưa khổng lồ trút xuống.

Không có phong, cũng không có lôi, tương tự cũng không có chớp, chỉ có mây mưa lơ lửng ở giữa thiên địa, từng cột nước từ trên cao rơi xuống, phát ra tiếng vang nặng nề không ngừng rơi vào trong thuỷ vực vô biên vô hạn phía dưới.

Bọn Cơ Hạo hạ xuống đến trên không nơi cách mặt đất không đến nghìn trượng.

Nhưng dùng từ như thế không phải quá chuẩn xác, bởi vì lấy thần thông pháp lực của bọn họ, bọn họ dốc sức thị lực hướng bốn phía nhìn quét, lại chưa thể phát hiện một mảnh đất nào.

Nước trong suốt, nước sôi trào, một cơn sóng to tiếp một cơn sóng to, một cái lốc xoáy tiếp một cái lốc xoáy nước thống trị tất cả, bọn họ có thể nhìn thấy là nước rợp trời rợp đất, nước gào thét quay cuồng làm người ta không rõ lý do cảm thấy hít thở không thông.

‘Hô ~ hô ~ oành ~ oành ~’!

Sóng to cao tới trăm trượng từng đợt từng đợt chỉnh tề cuốn qua, bọn nó kéo không khí phát ra tiếng gió chảy xiết.

Sóng to và sóng to va chạm lẫn nhau, lốc xoáy cùng lốc xoáy cắn nuốt lẫn nhau, tiếng va chạm nặng nề làm người ta có một loại cảm giác tuyệt vọng tận thế.

Ngay cả hòn đảo nhỏ cũng không nhìn thấy một cái, trên mặt nước sạch sẽ, ngay cả lá cỏ cũng không thấy được một cái.

Cực cao trên không, chỉ có mặt trời to bằng ngón cái, hào quang ảm đạm ngẫu nhiên từ trong kẽ mây thò ra nửa khuôn mặt, ánh sáng nhu nhược vô lực miễn cưỡng mang đến cho thế giới một mảng nước lớn này một chút ấm áp bé nhỏ không đáng kể.

Quy Linh cười lên từ đáy lòng: “Nơi này thật tốt!”

Khuôn mặt A Bảo và Cơ Hạo lại tất cả đều co rúm lại. Bọn họ cảm giác mình từ trong khe xương cốt cũng đang mốc meo.