Vu Thần Kỷ

Chương 813: Dân bản xứ thủy tinh



Mặt trời có cũng được mà không có cũng không sao của thế giới này rốt cuộc lặn xuống.

Cơ Hạo dựa theo thời gian hít thở của mình, kết luận độ dài của ban ngày ở thế giới này ước chừng gấp ba Bàn Cổ thế giới.

Mặt trời ánh sáng ảm đạm, nhiệt lực mỏng manh sau khi lặn xuống, tinh tú màu u lam xuất hiện đầy trời. Từng dải ánh sao màu lam như sương như khói từ trên cao buông xuống, âm hàn tinh thuần, không chút tạp chất.

Quy Linh ngồi ở nóc thuyền lâu cao nhất của chiến thuyền cự hạm, há mồm nuốt. Đây là tiên thiên Huyền Âm khí tinh thuần nhất. Từ sau khi nhân tộc Bàn Cổ thế giới sinh sản khắp nơi, tiên thiên chi khí dần dần ẩn sâu vào trong thiên địa, nàng đã rất nhiều năm chưa hấp thu Huyền Âm khí tinh thuần như vậy.

Mỗi một lần hít thở, đều có vô số ánh sao màu u lam bị Quy Linh nuốt vào. Sau mỗi một lần hô hấp, khí tức của Quy Linh đều sẽ trở nên càng thêm hùng hậu, thâm thúy hơn chút, đạo hạnh pháp lực của nàng đang lấy tốc độ người ở bên cạnh quan sát cũng có thể phát hiện rõ ràng tiến bộ rõ rệt.

Cơ Hạo chậc chậc than thở nhìn Quy Linh.

Tiên thiên Huyền Âm khí, đây là tạo hóa của Quy Linh. Nhưng loại khí tức cực kỳ âm hàn, tinh thuần vô cùng này, đối với Cơ Hạo lại không có bất cứ tác dụng gì.

Đỉnh đầu A Bảo lơ lửng một cái đỉnh vuông. Theo tiếng vang ‘Ong ong’, từng luồng ánh sao cũng bị cái đỉnh nhỏ hút vào. Tiên thiên Huyền Âm khí như sương như khói cấp tốc xoay tròn trong cái đỉnh nhỏ, chậm rãi biến thành một lốc xoáy đường kính khoảng một thước.

Càng là tới gần chỗ trung tâm lốc xoáy, mật độ tiên thiên Huyền Âm khí càng lớn. A Bảo ngồi xếp bằng ở đầu thuyền, hai tay kết ấn ngầm niệm chân ngôn, từng viên Huyền Âm bảo châu màu u lam to bằng nắm tay không ngừng ngưng tụ, không ngừng chứa vào trong không gian bên trong cái đỉnh nhỏ tự mang.

Tiên thiên Huyền Âm khí đối với đạo hạnh pháp lực của A Bảo cũng không có trợ giúp gì, nhưng tiên thiên Huyền Âm khí tinh thuần như vậy, số lượng lớn như vậy ở Bàn Cổ thế giới trừ một ít bí cảnh rất khó thấy bóng dáng. Đây là tài liệu tốt để luyện khí, một ít phi kiếm pháp bảo thuộc tính đặc thù, phải dùng tiên thiên Huyền Âm khí rèn luyện, mới có thể phát huy ra hiệu lực mạnh nhất.

Nhìn thấy động tác như vậy của A Bảo, Cơ Hạo nghĩ nghĩ, đem Ma Hầu Thần Trượng lấy ra, đem nó cẩn thận chống ở trên đầu thuyền.

Con mắt do vô số đá quý điêu khắc thành trên Ma Hầu Thần Trượng cấp tốc lóe lên một phen, sau đó những con mắt này đồng thời biến thành màu u lam thâm thúy. Từng tia sáng tinh tú không ngừng hướng Ma Hầu Thần Trượng hội tụ đến, dần dần ánh sao màu u lam trong phạm vi mười vạn dặm hóa thành những cơn lốc chảy xiết, gào thét ập về phía Ma Hầu Thần Trượng.

Quy Linh kinh ngạc mở to mắt nhìn, cảm thụ được tiên thiên Huyền Âm khí xung quanh càng thêm nồng đậm, nàng không khỏi liên tục gật đầu mỉm cười.

Hung hăng trừng mắt nhìn sáu môn nhân cũng ngồi ở trên boong tiềm tu, Quy Linh thấp giọng quát: “Còn đứng ì ra làm gì? Cơ Hạo sư thúc của các ngươi thi triển thần thông, giúp các ngươi tụ tập tiên thiên Huyền Âm khí, giúp các ngươi rèn luyện nguyên thần, tăng pháp lực. Cơ duyên tốt bao nhiêu, còn ngồi ở nơi đó sững sờ làm chi?”

Sáu môn nhân của Quy Linh cùng cất tiếng cười vui. Bọn họ hướng Cơ Hạo chắp tay thi lễ, nhắm mắt, toàn thân tâm đắm chìm ở trong Huyền Âm khí càng lúc càng nồng đậm. Ánh sao màu u lam hóa thành dịch dinh dính bao vây thân thể bọn họ, không cần bọn họ hao phí quá nhiều tinh thần, Huyền Âm khí liền tự nhiên mà vậy rót vào trong cơ thể bọn họ.

Cạnh Ma Hầu Thần Trượng có tinh thạch màu u lam to bằng nắm tay không ngừng ngưng kết, tiếng vang thanh thúy ‘đinh đinh đang đang’ không dứt bên tai, từng khối tinh thạch màu u lam rơi xuống ở trên boong, theo boong đầu thuyền hơi dốc chảy xuống, rất nhanh trên boong thuyền của chiếc chiến thuyền cự hạm đã chất đống một tầng Huyền Âm tinh thạch thật dày.

A Bảo nhếch miệng, vui vẻ cười nói: “Quả nhiên là bảo bối tốt, sư đệ quả nhiên là người phúc duyên thâm hậu.”

Cơ Hạo mỉm cười, chỉ vào Ma Hầu Thần Trượng đang muốn khiêm tốn vài câu, một cơn sóng nhu hòa bỗng dưng từ ngoài mép thuyền một bên lao lên. Một bàn tay to long lanh trong suốt cầm mấy khối Huyền Âm tinh thạch trên boong.

Cơ Hạo và A Bảo đồng thời rùng mình. Cơ Hạo còn tốt, hắn biết đạo hạnh pháp lực của mình có hạn, rất nhiều người thực lực còn hơn hắn rất nhiều. Nhưng A Bảo quả thật bị dọa nhảy dựng, lấy linh giác của hắn, hắn thế mà chưa phát hiện bàn tay to đó rốt cuộc là khi nào từ nơi nào toát ra.

Hai người nhảy dựng lên, đồng thời nhìn về phía một cơn sóng nhu hòa kia.

Chỉ nhìn thấy một đám bọt sóng nho nhỏ bám vào ở trên mép thuyền, đang theo sát chiến thuyền cự hạm lao nhanh về phía trước.

Một thiếu nữ tuyệt sắc toàn thân màu xanh thẳm, thân thể bán trong suốt ngồi ở trên bọt sóng, cầm mấy khối Huyền Âm tinh thạch cẩn thận quan sát một phen, sau đó vui vẻ hé miệng, đem mấy khối Huyền Âm tinh thạch kia nuốt vào.

Thiếu nữ này là thân người đuôi cá, từ đầu tới đuôi đại khái khoảng một trượng sáu thước, khuôn mặt tuyệt mỹ không khác gì thiếu nữ nhân loại. Nhưng lúc nàng hé miệng nuốt Huyền Âm tinh thạch, Cơ Hạo nhìn thấy trong miệng nàng rậm rạp răng bén nhọn như răng cá mập, đột ngột khiến khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng có thêm vài phần dữ tợn khủng bố.

Làm người ta kinh hãi là, thần thức Cơ Hạo nhiều phen đảo qua thiếu nữ này, nàng rõ ràng ngay tại trước mặt Cơ Hạo, nhưng thần thức của Cơ Hạo không có cảm giác.

Khí tức của thiếu nữ và vô cùng vô tận nước ở bốn phương tám hướng hoàn toàn giống nhau, không có bất cứ sự khác biệt nào, cho nên mặc cho thần thức của Cơ Hạo vòng quanh nàng chuyển động vài vòng từ trên xuống dưới, vẫn không thể phát hiện bất cứ dấu vết tồn tại nào của thiếu nữ.

Sắc mặt A Bảo cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, thần thức của hắn cũng chưa thể khóa được thiếu nữ.

Tay trái đặt sau người, lặng yên bắt một cái lôi quyết, tay phải dẫn về phía trước, A Bảo trầm giọng hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh cô nương?”

Thanh âm A Bảo trầm thấp, hùng hậu, cực kỳ có sức nặng, hơn nữa mỗi một âm tiết đều mang theo lực chấn động kỳ dị. Đây là một môn thần thông đặc thù tên là ‘Vạn Linh Thánh Ngôn Thuật’, lấy linh hồn lực phát ra âm chấn động, đem lời mình nói hóa thành linh hồn dao động thiên địa vạn vật đều có thể lý giải, trực tiếp tiến hành đối thoại với linh hồn của mục tiêu.

Ở Bàn Cổ thế giới, thường xuyên có một số sơn tinh thủy quái vừa mới thông linh trí, những bậc đại thần thông muốn trao đổi cùng đám sơn tinh thủy quái chưa học được tiếng người, sẽ vận dụng Vạn Linh Thánh Ngôn Thuật này.

Thiếu nữ mở to mắt nhìn. Nàng mờ mịt nhìn nhìn A Bảo, lại cầm lên mấy khối Huyền Âm tinh thạch nhét vào trong miệng. Răng nhọn rậm rạp ma sát tinh thạch, đem những viên tinh thạch cứng rắn dị thường kia nghiến vỡ.

Kêu ‘Cạc cạc’ một tiếng, thiếu nữ nhếch miệng, lộ ra một cái vẻ mặt đại khái là cười.

Nàng nhìn nhìn Huyền Âm tinh thạch trên boong thuyền, lại nhìn Ma Hầu Thần Trượng chống ở trên đầu thuyền, đại khái biết cây thần trượng toàn thân sáng lên này mới là ngọn nguồn của Huyền Âm tinh thạch. Nàng tự nhiên vươn tay, cánh tay mảnh khảnh chợt duỗi dài, hướng Ma Hầu Thần Trượng chộp lấy.

“Cô nương, bảo bối này là của ta!” Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, chắn trước cánh tay của thiếu nữ, vỗ một cái đem bàn tay thiếu nữ đập ra.

Thiếu nữ ngẩn ngơ, nàng đột nhiên hướng lên trời rít một tiếng, nhất thời nước lớn xung quanh đột nhiên sôi trào lên. Theo từng tiếng rít ngân nga, mấy con thú trong suốt khổng lồ dài nghìn trượng hình như cá voi dài từ trong nước lao ra, mấy chục xúc tu trong suốt to như cái vại nước mang theo tiếng xé gió nặng nề hướng vào đầu đám người Cơ Hạo đập xuống.