Vu Thần Kỷ

Chương 871: Hỗ phệ



Cột lửa bốc lên, trong rồng lửa quấn quanh, cái đầu cực lớn của Xi Vưu thong thả phập phồng lên xuống.

Cơ Hạo, Chúc Dung Thị, A Bảo, Quy Linh đứng ở ngoài mấy chục trượng, khẩn trương lại mang theo một tia kích động kỳ dị, ngừng thở nhìn các dị tượng phụ cận đầu Xi Vưu.

Hư không phạm vi ba trượng bị ánh sáng sặc sỡ bao phủ, mây tía bảy màu bốc lên, ở đỉnh đầu Xi Vưu hóa thành một mảng mây lành hình dạng như ngọn núi treo ngược. Đám mây dựng sừng sững mấy chục tháp vàng tinh xảo linh lung, đỉnh tháp được khảm bảo châu kỳ dị, phát ra vô lượng hào quang.

Dưới mây lành không ngừng nhỏ xuống những giọt nước mưa màu sắc rực rỡ, nhiều giọt ánh sáng sặc sỡ rơi xuống đất, theo tiếng khúc ‘Leng keng ting ting’ vô cùng dễ nghe, không ngừng nổ tung thành các đóa Mạn Đà La hoa sáng lạn màu vàng.

Mạn Đà La hoa màu vàng, lại có nhụy hoa màu đen, màu đen thật sâu mang theo vẻ đẹp tà ác, chính giữa nhụy hoa một vòng u quang thong thả xoay tròn, như muốn đem linh hồn người ta hấp thu toàn bộ vào.

Trong nhụy hoa mỗi một đóa Mạn Đà La hoa, đều có một hoặc là vài phi thiên ma nữ quần áo mỏng manh vừa múa vừa hát. Các nàng cầm đủ loại nhạc cụ, liên thủ đạn tấu ra làn điệu tuyệt diệu Bàn Cổ thế giới chưa bao giờ nghe thấy, thân hình khi nhảy múa quần áo mỏng manh đều bay lên, các loại kỳ diệu mơ hồ có thể thấy được.

Chỉ hư không ba trượng phạm vi, theo điểm sáng màu sắc rực rỡ trên mây lành nhỏ xuống càng lúc càng nhiều, Mạn Đà La hoa nở rộ càng lúc càng nhiều, phi thiên ma nữ nhảy múa cũng càng lúc càng nhiều.

Nhưng toàn bộ Mạn Đà La hoa, toàn bộ phi thiên ma nữ, các nàng đều sẽ không rời khỏi phạm vi ba trượng đó. Một khoảng hư không nho nhỏ như thế, lại gần như vô cùng vô tận, cất chứa càng lúc càng nhiều đóa hoa cùng ma nữ, lại vẫn có thể làm đám Cơ Hạo rõ ràng nhìn thấy mỗi một chỗ chi tiết của những đóa hoa này, nhìn thấy mỗi một động tác của các ma nữ kia.

Bí pháp ma công khủng bố như thế, có thể xưng vang dội cổ kim, thật sự là thấy cũng chưa từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe.

A Bảo, Quy Linh như có chút đăm chiêu nhìn không gian ba trượng nho nhỏ đó, nhìn Mạn Đà La hoa cùng phi thiên ma nữ bên trong càng lúc càng nhiều lại không tỏ ra chật chội chút nào. Dần dần, giữa bàn tay hai người cũng có một quầng sáng nho nhỏ lóe lên, bọn họ tựa như đã ngộ ra pháp môn tuyệt diệu nào đó.

Chúc Dung Thị hướng ánh sáng giữa bàn tay A Bảo và Quy Linh nhìn thoáng qua, cảm thấy rất vô vị lắc lắc đầu, lực chú ý đặt hết ở trên đầu Xi Vưu.

Hắn là Hỏa Thần, điều này định sẵn hắn tuần hoàn thiên đạo pháp tắc cùng lực lượng có được. Hắn có thể dễ dàng khống chế tuyệt đại đa số hỏa diễm trong thiên địa, nhưng lực lượng của hắn cũng vĩnh viễn chỉ có thể là hỏa diễm!

Trừ hỏa diễm, các loại thần diệu khác, hắn không có khả năng học được, hắn cũng lười đi hao phí cái khí lực này.

Cơ Hạo thì đảo mắt, một con mắt của hắn nhìn chằm chằm ánh sáng trong tay A Bảo và Quy Linh, một con mắt khác nhìn chằm chằm đầu Xi Vưu, nhất tâm nhị dụng tìm hiểu huyền bí trong đó.

Lấy linh hồn bổn nguyên lạc ấn cường đại của hắn hiện nay, ngộ tính, tư chất của hắn có thể xưng là siêu tuyệt, từ trong vô số biến hóa của A Bảo và Quy Linh, thậm chí vực ngoại thiên ma kia, Cơ Hạo đã lĩnh ngộ ra vài phần huyền diệu.

Vô số phi thiên ma nữ nho nhỏ vờn quanh đầu Xi Vưu, các nàng tủm tỉm cười, điệu đàng hát, uyển chuyển múa. Các nàng đem hết toàn lực bày ra thân hình tuyệt vời của mình, dùng hết thủ đoạn muốn mị hoặc chân linh Xi Vưu, để hắn lâm vào trong vô cùng vô tận dục – vọng.

Chỉ cần trong lòng Xi Vưu có một mồi lửa dục vọng nảy sinh, vị thiên ma xâm nhập trong đầu hắn liền có thể đem một tia mồi lửa đó hóa thành lửa ma ngập trời, đốt cháy chân linh nguyên hồn của Xi Vưu, triệt để cắn nuốt nguyên linh hắn, cướp đi thân thể hắn.

Xi Vưu nheo mắt, cười ha ha nhìn vô số ma nữ ở trước mặt hắn tận tình biểu diễn.

Qua ước chừng hơn một canh giờ, Xi Vưu đột nhiên khen một tiếng: “Mấy con nhỏ nhảy được đó, đủ nóng bỏng, đủ hương vị. Đáng tiếc, đáng tiếc, không có rượu ngon! Tình cảnh này, nên có rượu ngon trợ hứng mới được!”

Chúc Dung Thị cười điên cuồng ‘khà khà’ một tiếng, hắn đem hồ lô rượu cầm trên tay ném ra.

Xi Vưu hé miệng hút, miệng hồ lô phun ra một dòng suối rượu, trong tiếng ‘Ào ào’ ít nhất ba năm trăm cân rượu ngon bị hắn một ngụm nuốt chửng, Xi Vưu nuốt rượu ngon, tán thưởng từ đáy lòng: “Rượu ngon!”

Nheo mắt nhấm nháp hồi lâu, Xi Vưu nhìn về phía Chúc Dung Thị: “Ừm, ngươi so với tổ tiên của ngươi biết làm người hơn nhiều. Tương lai bổn vương thoát vây, sẽ giữ cho Nam Hoang Chúc Dung ngươi một mũi huyết mạch… Coi như là tiền rượu hôm nay!”

Sắc mặt Chúc Dung Thị hơi tối sầm đi, hắn cười lạnh nói: “Ta tặng ngươi rượu ngon, là vì thù lao của ngươi? Thoát vây? Xi Vưu, ngươi không có ngày thoát vây đâu!”

Xi Vưu hừ lạnh một tiếng, hắn thấp giọng lẩm bẩm: “Lão tử vĩnh hằng bất diệt, bất tử bất diệt… trấn ma thánh cung rách nát này của các ngươi, há có đạo lý vĩnh hằng không hỏng? Dùng vật chung quy mục nát, nhốt ta người vĩnh hằng bất diệt, dùng cái mông để nghĩ cũng biết kết cục như thế nào.”

Chúc Dung Thị há há mồm, bị lời Xi Vưu nói làm cho không nói nên lời.

Cơ Hạo âm thầm gật đầu, Xi Vưu nói tuy thô lỗ, lại rất có đạo lý. Xi Vưu nếu thật sự là thân thể vĩnh hằng bất diệt, trấn ma thánh cung này làm sao có thể giam cầm, nhốt hắn vĩnh hằng?

Thanh âm thiên ma kia từ từ vang lên: “Ta đã tìm được chỗ nguyên linh của ngươi, ngươi còn có tâm tình uống rượu sao?”

Xi Vưu nhếch miệng cười quỷ dị bí ẩn, hắn cũng chậm rãi nói: “Ngươi đã tìm được nguyên linh của ta? Ngươi là thật sao? Không phải nói đùa? Vậy, lão tử cũng không khách khí nữa! Ngươi tốn công nhiều như vậy, bày ra trường hợp lớn như vậy, hắc hắc, đa tạ!”

Đôi mắt cực lớn của Xi Vưu biến thành màu máu thật đậm, màu máu điên cuồng, dã man, thô lỗ, tàn bạo, không có bất cứ linh trí gì đáng nói.

“Ngu xuẩn, bổn vương không biết ngươi là ai, nhưng chân linh bổn vương đã hoàn toàn hòa hợp một thể với thân thể bổn vương! Thân thể bổn vương bất diệt, chân linh bổn vương sẽ bất diệt! Ngươi toàn tâm toàn ý tìm kiếm nguyên linh của bổn vương, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm!”

“Đã chủ động đưa lên cửa, vậy trở thành thức ăn trong miệng bổn vương đi!”

Xi Vưu há mồm, hít một hơi thật sâu, vô số Mạn Đà La hoa, vô số phi thiên ma nữ, còn có đám mây dạng ngọn núi lơ lửng ở đỉnh đầu hắn, cùng với mấy chục tòa tháp vàng tinh xảo linh lung kia, tất cả cảnh tượng sáng lạn thiên ma nọ chế tạo ra đều hóa thành các luồng sáng bay vào trong miệng Xi Vưu.

Một hơi thở cắn nuốt tất cả, hủy diệt tất cả từ trong đầu Xi Vưu khuếch tán ra, những luồng sáng tiến vào trong miệng Xi Vưu nháy mắt tiêu vong.

Một tiếng thét kinh hãi từ sâu trong đầu Xi Vưu truyền đến, là thiên ma hổn hển mắng.

Một luồng sáng màu sắc hóa thành một dải cầu vồng dài đến vạn dặm từ mi tâm Xi Vưu lao ra, muốn độn đi. Nhưng mi tâm Xi Vưu lặng yên xuất hiện một cái lốc xoáy cực lớn màu máu, phần đuôi cầu vồng bị lốc xoáy màu máu hấp thụ, lốc xoáy như cối xay, xoay tròn thong thả nhưng đầy sức mạnh, mài mòn cầu vồng từng chút một.

Cầu vồng kia mắt thấy không thể thoát thân, nàng dứt khoát vặn vẹo biến ảo một trận, nhanh chóng hóa thành một đóa Mạn Đà La hoa màu vàng cực lớn, nhụy hoa chụp chặt lốc xoáy màu máu, lấy phương hướng trái ngược chậm rãi xoay tròn, bắt đầu cắn nuốt xay xát lẫn nhau với lốc xoáy màu máu.

Tiếng vang ‘Rắc rắc’ không dứt bên tai, lốc xoáy màu máu cùng Mạn Đà La hoa màu vàng không ngừng bắn tung tóe ra cả mảng lớn ánh lửa.