Vu Thần Kỷ

Chương 895: Người thiên mệnh



Nghiêu Sơn lĩnh, giữa sườn núi vô danh.

Chúc Dung Thiên Mệnh tựa vào trên một cây sồi già, nheo mắt nhìn đồng bằng mênh mông vô bờ phía trước.

Bát Khâu Già, Thi đạo nhân mang theo một đám môn nhân đệ tử đứng phía sau hắn, làn da mỗi người óng ánh như lưu ly bảo châu, bảo tướng trang nghiêm như tượng điêu khắc gỗ. Lại có mấy trăm chiến sĩ Hỏa Lân tộc khoác trọng giáp đứng sừng sững ở xa xa, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, vạn phần cảnh giác nhìn quét bốn phía.

Nơi này là Nghiêu Sơn lĩnh, lãnh địa của Nghiêu Bá Cơ Hạo.

Mà các chiến sĩ Hỏa Lân tộc này biết, quan hệ của Cơ Hạo cùng chủ nhân nhà mình không tốt, thậm chí bọn họ từng bùng nổ xung đột cực kỳ kịch liệt. Chúc Dung Thiên Mệnh không mời tự tới, mang theo đại đội nhân mã lẻn vào Nghiêu Sơn lĩnh, nếu bị đội tuần tra Nghiêu Bá lĩnh phát hiện, nói không chừng lại là một trận sóng gió lớn.

Lẳng lặng dựa vào cây sồi già đứng hồi lâu, đột nhiên bầu trời một con chim đẹp đẽ toàn thân trắng óng ánh, thân thể chỉ bằng nắm tay, nhưng cái đuôi dài chừng ba thước, tựa như lông đuôi phượng hoàng tràn đầy màu sắc từ bầu trời hạ xuống.

Bát Khâu Già vươn ngón tay, con chim đẹp đẽ đó liền nhu thuận đậu ở trên ngón tay hắn, cái mỏ màu bạc nhạt nhẹ nhàng mổ mổ đầu ngón tay hắn, sau đó phát ra tiếng kêu như thiên âm.

Bát Khâu Già không ngừng gật đầu, phát ra tiếng ‘Ô ô’ lắng nghe con chim kêu.

Một lát sau, Bát Khâu Già lấy ra một viên thuốc màu vàng nhạt cho vào mỏ con chim này, ngón tay run lên để con chim bay lên trời. Hắn xoay người, cười hướng Chúc Dung Thiên Mệnh nói: “Thái tử, Nghệ Thần quả nhiên là chưa từ bỏ ý định đối với Nghiêu Sơn thành, lần này hắn cấu kết dị tộc, lén lút điều động mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ mai phục quanh Nghiêu Sơn thành, cũng không biết hắn muốn làm gì.”

Chúc Dung Thiên Mệnh âm hiểm cười cười, một con hỏa giao quấn quanh bên hông hắn, đã mơ hồ có vài phần khí tượng thần long rít gào một tiếng trầm thấp, phun ra một mảng ánh lửa sền sệt.

Sau khi cười vài tiếng, Chúc Dung Thiên Mệnh lạnh lùng nói: “Có thể nắm được chứng cứ hắn cấu kết dị tộc không?”

Bát Khâu Già bất đắc dĩ dang hai tay, khẽ thở dài: “Hắn làm việc cực kỳ cẩn thận, tuy các dị tộc đó xâm nhập Nghiêu Sơn lĩnh khẳng định có liên quan với hắn, nhưng bọn hắn cũng không có cùng nhau làm việc, cho nên… Chứng cớ là không nắm được.”

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Chúc Dung Thiên Mệnh trầm mặt nói: “Đã không nắm được chứng cớ, vậy trực tiếp xuống tay xử lý hắn. Không có ai có thể phản bội ta. Nghệ Thần cũng không được! Thái tử Đông Di Thập Nhật quốc, ghê gớm lắm sao?”

Sắc mặt Thi đạo nhân cũng có chút khó coi, hắn âm trầm lạnh lùng nói: “Nghệ Thần là thật sự đáng chết. Bắt đầu từ niên đại hồng hoang, không ai có thể sau khi nói láo lừa bần đạo, còn có thể sống tiêu diêu tự tại!”

Thi đạo nhân, Bát Khâu Già, còn có một đám môn nhân phía sau bọn họ sắc mặt đều rất khó coi.

Nghệ Thần ở dưới sự dụ hoặc của trường sinh, đã đáp ứng Thi đạo nhân bái vào môn hạ hắn, hơn nữa toàn lực ủng hộ Chúc Dung Thiên Mệnh trở thành Nhân Hoàng.

Nhưng một trận chiến tại Bàn Hi thế giới. Chúc Dung Thiên Mệnh biểu hiện cực kỳ không ổn, đế tử các bộ đầu nhập hắn thương vong thảm trọng, Nghệ Thần cũng nổi lên dị tâm. Sau khi trở về Bàn Cổ thế giới, Nghệ Thần dứt khoát tự dựng bếp nấu, ở dưới sự ủng hộ của Cộng Công Vô Ưu, công khai đưa ra cờ xí cạnh tranh ngôi báu Nhân Hoàng, công khai chiêu binh mãi mã tụ tập nhân thủ.

Lấy thế lực hùng hồn Cộng Công thần tộc độc bá Bắc Hoang, cộng thêm địa vị bá chủ của Đông Di Thập Nhật quốc ở Đông Hoang đại lục, cờ xí của Nghệ Thần vừa mới dựng lên, thanh thế đã tăng vọt, mơ hồ vượt qua Chúc Dung Thiên Mệnh.

Thẹn quá hóa giận, Chúc Dung Thiên Mệnh hạ quyết tâm muốn Nghệ Thần chết, đám người Thi đạo nhân, Bát Khâu Già tự biết bị phản bội, tự nhiên cũng triệu tập rất nhiều môn nhân tinh anh, theo Chúc Dung Thiên Mệnh một đường truy tung tới Nghiêu Sơn lĩnh.

Hai tay vỗ nhẹ, bàn tay màu vàng nhạt va chạm, phát ra tiếng vang dội như chuông, Thi đạo nhân trầm mặt nói: “Tạm xem hắn muốn làm gì. Hắn nếu muốn mưu đồ Nghiêu Sơn thành, có lẽ chúng ta còn có thể đạt được niềm vui ngoài ý muốn.”

Chúc Dung Thiên Mệnh khẽ nhíu mày, khóe miệng hơi cong lên, cười vài tiếng quái dị.

“Tốt nhất tốt nhất, Nghệ Thần giết Cơ Hạo, mà ta giết Nghệ Thần… Chậc chậc. Man Man thật sự không nên thân, nếu nó hiện tại đã có con của Cơ Hạo, ta kẻ làm bác này, không phải có thể đúng lý hợp tình tiếp thu Nghiêu Sơn lĩnh sao?”

Tham lam nhìn thoáng qua đồng bằng Nghiêu Sơn lĩnh bằng phẳng, màu mỡ, mênh mông bát ngát phía trước, Chúc Dung Thiên Mệnh lẩm bẩm: “Nếu ta có thể ở đây nuôi một cánh quân, ở đây chăn thả ức vạn con dân, để bọn hắn đều trở thành tín chúng của các vị sư phụ…”

Ánh mắt Thi đạo nhân, Bát Khâu Già lóe lên, dị thường tham lam nhìn về phía đất đai Nghiêu Sơn lĩnh.

Qua hồi lâu, Bát Khâu Già lẩm bẩm: “Cũng không phải sao, nếu có thể được một khối cơ nghiệp, này cũng đủ khiến bần đạo lập lên một tòa đàn tràng đỉnh cấp. Nếu thái tử có thể đi lên địa vị Nhân Hoàng, để bổn môn thành hộ pháp đại giáo của nhân tộc, toàn bộ con dân nhân tộc đều quỳ bái hai vị tổ sư… Ha ha!”

Thi đạo nhân vỗ nhẹ bả vai Chúc Dung Thiên Mệnh một cái, trong mắt lóe ra kì quang, dị thường nghiêm túc nói: “Thái tử có lẽ thật sự có thể thiên thu vạn thế, vĩnh viễn làm chủ nhân tộc. Chỉ cần bổn môn có thể trở thành hộ pháp đại giáo của nhân tộc, thái tử chính là vị Nhân Hoàng vĩnh sinh bất diệt đầu tiên của nhân tộc!”

Gương mặt Chúc Dung Thiên Mệnh đỏ bừng, lỗ mũi phình to, thở phì phò, dị thường dữ tợn nhìn đất đai Nghiêu Sơn lĩnh.

Qua hồi lâu, Chúc Dung Thiên Mệnh lẩm bẩm: “Hay là giết Nghệ Thần trước mới đúng! Hắn không chết, cơn giận của ta không thể tiêu tán!”

Một dòng sông lớn nước chảy xiết từ giữa ngọn núi lớn vô danh này cùng mấy ngọn núi lớn khác chảy qua, mặt sông chân núi rộng chừng nghìn trượng, nước sông sôi trào gào thét rống giận, trên mặt sông cuốn lên lốc xoáy to nhỏ lấy hàng vạn để tính.

Ngay tại lúc Chúc Dung Thiên Mệnh âm thầm nổi hung, thề nhất định phải xử lý Nghệ Thần, trong nước sông đột nhiên lao lên một cột nước cao nghìn trượng, mấy trăm chiến sĩ Cộng Công nhất tộc khoác giáp trụ màu đen luống cuống tay chân, vây quanh Cộng Công Vô Ưu ngực phun máu tươi nhảy ra.

Bọn họ đem Cộng Công Vô Ưu đặt ngang ở chân núi, mấy nữ chiến sĩ ba chân bốn cẳng lột áo dài trên thân Cộng Công Vô Ưu, lộ ra vết thương chảy máu, vội vã đem các loại thuốc mỡ, thuốc viên cứu mạng trân quý nhét lung tung vào trong mồm hắn.

Hai đại vu sư mặc trường bào vung xà trượng vặn vẹo, vòng quanh Cộng Công Vô Ưu hoa chân múa tay nhảy điệu múa hiến tế, trong mồm điên cuồng niệm tụng chú ngữ. Từng luồng vu lực dao động đáng sợ hóa thành gió âm, xoay tròn hướng bốn phương tám hướng ùa đi.

Chúc Dung Thiên Mệnh đứng ở sườn núi, chấn động lại kinh hỉ nhìn đám người Cộng Công Vô Ưu đột nhiên toát ra.

Thân thể hơi nhoáng lên một cái, Chúc Dung Thiên Mệnh đột nhiên cười lên: “Quả nhiên, ta là người thiên mệnh, Cộng Công Vô Ưu à Cộng Công Vô Ưu, ngươi đây là tự đưa lên cửa! Không có ngươi, Nghệ Thần thằng nhãi đó còn muốn tranh địa vị Nhân Hoàng với ta?”

Sắc mặt Bát Khâu Già cùng Thi đạo nhân hỗn độn một trận, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ ra, vì sao Cộng Công Vô Ưu sẽ từ nơi này toát ra!

Càng quan trọng hơn là, Cộng Công Vô Ưu hiển nhiên bị thương nặng, các hộ vệ bên người hắn, hoàn toàn chưa chú ý tới đoàn người Chúc Dung Thiên Mệnh tồn tại!

Trầm ngâm một lát, Thi đạo nhân giơ lên cao cao tay phải, sau đó vỗ xuống một cái.

Một bàn tay to ánh vàng rực rỡ phạm vi trăm trượng vô thanh vô tức từ trên cao vỗ xuống, hung hăng vỗ vào trên thân đoàn người Cộng Công Vô Ưu.

Nổ vang một tiếng, nửa ngọn núi bị một chưởng này của Thi đạo nhân đập thành mảnh vụn.