Vu Thần Kỷ

Chương 921: Anh hùng



Đỉnh đầu Đế Thuấn bốc lên mây tía, tám mươi mốt viên bản mạng vu tinh ở trong mây tía bốc lên phập phồng, mỗi một bản mạng vu tinh đều so với thái cổ tinh thần trên trời còn loá mắt hơn, vu lực mỗi một viên bản mạng vu tinh chất chứa đều mênh mông khôn cùng, dày nặng như núi.

Cơ Hạo trong lúc gấp gáp hướng đỉnh đầu Đế Thuấn liếc một cái, con ngươi của hắn chợt co rút lại bằng đầu kim.

Đế Thuấn tu luyện là bí pháp cỡ nào?

Đều là bản mạng vu tinh, vu lực chất chứa trong mỗi một khỏa bản mạng vu tinh của Đế Thuấn, đều là gấp trăm lần thậm chí nhiều hơn bản mạng vu tinh trong cơ thể Cơ Hạo. Như thế Đế Thuấn tuy chỉ có tám mươi mốt bản mạng vu tinh, nhưng sự hùng hậu của vu lực của hắn quả thực nghe rợn cả người.

Vu lực cường đại như thế, có thể tưởng tượng thân thể Đế Thuấn mạnh mẽ bao nhiêu, trong Vu Đế nhân tộc sợ là cực ít người có thể địch nổi.

“Đứng vững!”

Đế Thuấn thấp giọng rít gào một tiếng, Hiên Viên Kiếm ở trong tay hắn phóng ra một tiếng kiếm ngân cao vút, trường kiếm màu vàng hung hăng điểm một kiếm ở trong hư không.

Bất Chu sơn nổi khói sóng, cương phong như thực chất, hung hăng va vào trên thân Hiên Viên Kiếm. Toàn thân Đế Thuấn run lên, tiếng khớp xương trong cơ thể vỡ vụn vang lên như rang lạc, hắn hộc từng ngụm từng ngụm máu, trên làn da nứt ra vô số vết thương sâu có thể chạm tới xương.

Hiên Viên Kiếm rên rỉ, thân kiếm gấp khúc như trăng, trên lưỡi kiếm vô số luồng sáng màu vàng chấn động, trên mũi kiếm một điểm sáng vàng cấp tốc sáng lên, dần dần càng lúc càng sáng, cuối cùng như một vầng mặt trời màu vàng treo cao hư không, không ngừng chấn vỡ từng đợt mây khói cương phong Bất Chu sơn tạo nên.

“Đứng vững!”

Cao Đào mang theo con Hải Trãi kia của hắn lao đầu húc lên, đỉnh đầu hắn một đám mây đen quay cuồng, trong mây đen cũng là tám mươi mốt bản mạng vu tinh cực lớn xoay tròn bay lên. Chợt nghe một tiếng nổ vang, mấy chục mảnh Bất Chu sơn cuốn lên làn mây vỗ ở trên thân Cao Đào, nửa bên người Cao Đào lõm xuống, da mặt tái nhợt như tuyết, một ngụm máu phun ra xa mấy chục trượng.

Hải Trãi hung tợn lao đầu về phía Bất Chu sơn. Cách bản thể Bất Chu sơn còn xa mấy ngàn dặm, Bất Chu sơn sụp đổ cuốn lên một đạo cương phong giống như tấm sắt vỗ vào đỉnh đầu Hải Trãi.

Rên rỉ một tiếng, cái sừng duy nhất của Hải Trãi vỡ nát, nửa bên xương sọ lõm xuống, trong mồm cũng không ngừng phun ra lượng lớn máu.

“Đứng vững, các huynh đệ!”

Tộc trưởng Liệt Sơn thị ngửa mặt lên trời rống to, dang hai tay nặng nề hướng trong hư không vỗ một cái.

Hư không chấn động, từng khối lớn khói giống như khối sắt bọc cương phong, hung hăng đánh trên tay, trên người hắn. Đôi mắt tộc trưởng Liệt Sơn thị lồi ra khỏi hốc mắt, toàn thân chợt bị áp lực khủng bố, con mắt hắn phát nổ ngay tại chỗ, cả người phun ra mấy chục dòng máu.

“Đều đứng vững cho ta, mọi người, đừng làm tổ tông mất mặt!”

Tộc trưởng Hoa Tư thị mang theo vài vị trưởng lão cắn răng lao lên, đối mặt Bất Chu sơn giống như trời sập nện xuống, bất cứ kỹ xảo nào cũng mất đi đất dụng võ. Bọn họ dốc hết toàn lực vận vu lực toàn thân, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa lao lên.

Tiếng nứt xương trầm trầm không dứt bên tai. Tộc trưởng Hoa Tư thị rú thảm một tiếng, toàn bộ cơ thịt của hai tay bị lực phản chấn đáng sợ nổ vỡ nát, sau đó nửa thân trên ngực phát nổ, lộ ra nội tạng kịch liệt mấp máy trong ngực.

Mấy vị trưởng lão Hoa Tư thị đồng loạt rống to, toàn thân bọn họ máu thịt phun trào, trên xương khớp có các luồng sáng loá mắt. Từng khối xương không ngừng vỡ vụn lại không ngừng trọng sinh, bọn họ lớn tiếng rủa trời mắng đất, dùng thân thể nhỏ bé của mình lần lượt lao về phía Bất Chu sơn bị sập.

“Người chết – chim – hướng lên trời! Ha ha!”

Mấy vị trưởng lão Khoa Phụ tộc, Long Bá quốc tận tình buông ra thân thể của mình. Các trưởng lão Khoa Phụ tộc cao khoảng mười dặm, giống như người khổng lồ chiến thiên đấu địa, vung binh khí hướng tới Bất Chu sơn sụp xuống chém lung tung bổ bừa bãi một phen.

Bọn họ binh khí vỡ vụn, tay gãy, trong máu thịt bay tứ tung bọn họ nghiến răng lao đầu húc vào trong sương khói gió dữ trên trời cao sụp xuống.

Các trưởng lão Long Bá quốc lớn tiếng rít gào. Bọn họ hít khí từng ngụm từng ngụm, trong chớp mắt thân thể bọn họ bành trướng đến khoảng hai ba trăm dặm, tận tình khôi phục thân thể khổng lồ người nước Long Bá thời thượng cổ.

Bọn họ giơ lên cánh tay thật lớn, hung hăng vỗ vào trong cương phong và mây khói nhằm vào đầu nện xuống.

Thân thể bọn họ to lớn như thế, chấn động bọn họ chịu lớn hơn xa người khác. Cơ Hạo nhìn thấy rõ, từng đạo cương phong màu đen như dao cạo gào thét thổi qua thân thể bọn họ, mang đi từng khối máu thịt lớn.

Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai, các trưởng lão Long Bá quốc hầu như là nháy mắt đã bị cương phong Bất Chu sơn mang theo cạo thành khung xương máu thịt mơ hồ.

Đơn giản người nước Long Bá sinh mệnh tinh khí khổng lồ vô cùng, sinh mệnh lực bọn họ cực kỳ ương ngạnh, cương phong không ngừng cạo đi máu thịt trên người bọn họ, nhưng trên người họ cũng không ngừng trọng sinh máu thịt. Cương phong ma sát xương bọn họ, tung tóe lên cả mảng lớn đốm lửa, mấy trưởng lão Long Bá quốc ở trong cương phong màu đen khàn giọng kêu đau, chịu đựng khổ hình so với thiên đao vạn quả còn đáng sợ hơn nữa.

Một lại một tộc trưởng, trưởng lão ở nhân tộc quyền cao chức trọng rống to lao lên.

Ngày thường bọn họ tay nắm quyền cao, nơi đi tới vạn dân kính ngưỡng.

Đối mặt Bất Chu sơn sụp xuống, bọn họ là người đầu tiên lao lên.

Không có ai kiêng kị, không có ai sợ hãi, càng không có ai do dự chần chờ.

Đây không phải một niên đại tốt đẹp, đây là một niên đại hỗn loạn chết tiệt, nhưng đây cũng là thời đại mỹ diệu nhất. Tuyệt đại bộ phận các đại nhân vật cao cao tại thượng, trên người bọn họ luôn có thể tìm được điểm sáng làm người ta nhiệt huyết dâng trào!

Lãnh tụ bất cứ một bộ tộc nào, bọn họ đều có thể xưng được là ‘anh hùng’!

Bất Chu sơn tiếp tục đập xuống, thân núi to lớn hầu như che phủ toàn bộ bầu trời, không khí bị thân núi cấp tốc rơi xuống nghiền áp, tạo ra cương phong như thực chất. Thân núi cùng không khí kịch liệt ma sát, cổ mộc, linh dược, linh thảo, đóa hoa, các linh căn trên núi ở trong thiên hỏa do ma sát dẫn phát hừng hực thiêu đốt, sinh ra sương khói năm màu vờn quanh thân núi.

Vô số thần thú thần cầm gào thét từ trên Bất Chu sơn đổ sập rơi xuống, bay lên. Bọn nó hốt hoảng thét chói tai muốn thoát khỏi Bất Chu sơn, nhưng bốn phương tám hướng đều là cương phong chảy xiết, vô số cương phong như lưỡi đao đem bọn nó thoải mái xay thành phấn.

“Liều mạng!”

Cơ Hạo kéo theo một luồng sáng vàng huy hoàng, hung hăng lao đầu đánh vào trên cương phong Bất Chu sơn tạo ra.

Áp lực khủng bố ập vào đầu, cốt cách, cơ nhục vừa mới chữa trị một lần nữa sụp đổ, cả mảng lớn máu tươi từ trên người Cơ Hạo phun ra, đau đớn khiến thái dương đạo chủng của hắn cũng kịch liệt chấn động lên.

Thống khổ, Cơ Hạo rống cổ họng, dùng thanh âm lớn nhất dốc hết toàn lực tru lên: “Cộng Công thị, ta – đệch – má – ngươi – mười – tám – đời – tổ – tông!”

Đế Thuấn hộc ngụm máu lớn cười mà không nói, Cao Đào cùng với đám đông đại thần nhân tộc máu thịt toàn thân bay tứ tung, lại đồng loạt cất tiếng cười to hò rống, đem câu nói thô tục vô cùng kia của Cơ Hạo rống to lên, tiếng gầm cuồn cuộn hầu như truyền khắp nửa Trung Lục thế giới.

Mọi người đều biết, nếu hôm nay Đế Thuấn trở xuống, bao gồm Cơ Hạo bọn họ ở trong chỉ cần có một người không chết, Cộng Công thần tộc sẽ là tử địch của nhân tộc!

Một ánh lửa lao vút đến, Chúc Dung thị lớn tiếng mắng Cộng Công thị, cũng húc đầu về phía Bất Chu sơn.

‘Ông’ một tiếng vang lên, nửa đoạn thân thể của Chúc Dung thị bị nổ nát, một tầng cương phong sương khói dày tới trăm dặm bị hắn lao đầu bay dạt ra bốn phía.

Phía dưới, các luồng sáng lao vút đến, chiến sĩ các tộc trong Hữu Hùng chi khư, vô luận bộ tộc nào, chỉ cần là có năng lực bay lên trời cao, tất cả bọn họ đều hung hãn không sợ chết xông lên chín tầng mây, liều mình lao đầu về phía Bất Chu sơn.

Vô số máu tươi hóa thành mưa to tầm tã, gào thét rơi về phía mặt đất!