Vu Thần Kỷ

Chương 932: Đại tai



Trong đại điện Nghiêu Sơn thành, Cơ Hạo, Cơ Hạ, Thanh Phục, còn có Thiếu Ti, Man Man, Thái Ti, Vũ Mục, Phong Hành đám nhân vật thủ lãnh Nghiêu Sơn thành tề tụ, ánh mắt ai cũng nghiêm nghị nhìn chằm chằm Đế Duyên Đà.

Phán đoán của Cơ Hạo, rốt cuộc được Đế Duyên Đà chứng thật.

Dị tộc từng chinh chiến vô số thế giới, đối với các loại dị tượng sau khi hai thế giới bị truyền tống trận vượt giới liên thông, bọn họ biết rất rõ. Cơ Hạo tìm tới Đế Duyên Đà chỉ hỏi một câu, Đế Duyên Đà đã một năm một mười đem kinh nghiệm dị tộc tổng kết nói thấu triệt.

Quả thực, Bàn Cổ thế giới hiện tại mưa to có liên quan với truyền tống trận vượt giới của dị tộc.

Bàn Giả thế giới là một thủy thế giới, như vậy Bàn Giả thế giới hơi nước quá mức nồng đậm, khẳng định sẽ rót vào Bàn Cổ thế giới ngũ hành cân bằng.

Nếu là trụ trời còn tốt, hơi nước Bàn Giả thế giới lọt vào, nhiều nhất khiến thủy nguyên lực của Bàn Cổ thế giới hơi nồng đậm một chút, có thể ở trong ba năm năm khiến mùa mưa của Bàn Cổ thế giới kéo dài vài ngày, ảnh hưởng lớn nhất cũng chỉ có vậy.

Nhưng trụ trời sụp đổ, Bàn Cổ thế giới mất đi màng ngăn thế giới tự phòng ngự, hơi nước Bàn Giả thế giới cuồn cuộn không ngừng lọt tới, liền diễn biến thành cảnh tượng bây giờ, mưa to cuồn cuộn không dứt, càng có cột nước từ trên trời giáng xuống.

“Nếu là chúng ta đóng cửa truyền tống trận vượt giới!” Cơ Hạo ngồi ở chính giữa, hướng Đế Duyên Đà hỏi.

“Tuyệt đối không thể!” Đồ Sơn lão nhân ở bên có chút sốt sắng: “Truyền tống trận vượt giới tiêu phí của chúng ta bao nhiêu phí tổn? Hiện tại tiền vốn còn chă kiếm về, có thể nào đóng cửa như vậy chứ? Làm ăn lỗ vốn tuyệt đối không thể!”

Đám người Cơ Hạo, Cơ Hạ tất cả đều nhìn chằm chằm Đồ Sơn lão nhân, trong đại điện im ắng không có chút thanh âm.

Thái Ti ngày thường chuyện gì cũng không hiểu đột nhiên mở miệng nói: “Lão đầu nhi, lỗ vốn cũng tốt hơn so với để người ta ngâm ở trong nước mục nát chứ?”

Khuôn mặt già của Đồ Sơn lão nhân co rúm lại, vạn phần xấu hổ hướng Cơ Hạo ôm ôm quyền: “Hổ thẹn, hổ thẹn. Là bản tính lão đầu nhi sai khiến, nhất thời nói lỡ, mong Nghiêu Bá đừng chê cười.”

Vuốt vuốt chòm râu trên mặt, Đồ Sơn lão nhân trầm mặt nói: “Nhưng, cho dù chúng ta nơi này đóng cửa truyền tống trận vượt giới lại có tác dụng gì? Dị tộc bên kia còn có mười hai tòa truyền tống trận đó!”

Cơ Hạo đứng dậy, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong đại điện.

Đồ Sơn lão nhân nói không sai, Nghiêu Sơn thành đóng cửa truyền tống trận vượt giới, dị tộc bên kia còn có mười hai tòa truyền tống trận vượt giới. Không đem các đại trận đó phá hủy, trận thủy tai này vẫn không thể bình ổn.

Nhưng muốn phá hủy những truyền tống trận vượt giới đó khó khăn cỡ nào, cái đó tương đương phải xâm nhập sào huyệt dị tộc liều mạng với dị tộc, nhân tộc nhiều năm qua như vậy luôn bị dị tộc ép không thở nổi, nào có thể phản công dị tộc thành công?

Đang lúc suy nghĩ, Cơ Thiên đột nhiên vội vã từ ngoài đại điện chạy vào, sắc mặt hắn kinh hoảng hướng Cơ Hạo chắp tay hành một lễ, gấp gáp nói: “Sư phụ, sự tình không đúng, trong mưa to thế mà còn lẫn độc!”

Cơ Hạo kinh hãi động dung, hắn nhìn nhìn mọi người trong đại điện, đi trước làm gương chạy ra khỏi đại điện.

Kéo theo một đạo kim quang xông lên trời cao, tới ngoài kết giới của Thiên Địa Đại Trận, mưa to đổ ập vào đầu gào thét hắt xuống, càng có mấy chục cột nước mang theo áp lực nặng nề đập xuống phía dưới.

Cơ Hạo vươn tay, các giọt mưa màu loang lổ rơi trong tay.

Tay trái bắt chú tránh nước, đem nước mưa ngăn cách ở ngoài cơ thể, lòng bàn tay Cơ Hạo một đoàn khí kình giam cầm một giọt mưa to bằng nắm tay, đem nó ghé đến trước mặt đánh giá cẩn thận.

Giọt mưa màu đục ngầu loang lổ, có vài loại màu sắc lẫn ở bên trong.

Trình độ Cơ Hạo ở trên dược tề chỉ là bình thường, thần thức đảo qua giọt mưa, hắn phân biệt ra trong nước mưa hỗn tạp một ít độc tố. Nhưng rốt cuộc là độc tố cỡ nào, hiệu quả độc tố mãnh bao nhiêu liệt, hắn lại không cách nào phân biệt ra.

Dù sao thân thể hắn hiện tại đã vượt qua tiêu chuẩn cực hạn Vu Đế nhân tộc bình thường có thể đạt tới, vật kịch độc đối với người thường đối với hắn cũng không có bất cứ hiệu quả gì, cho dù hắn tự nuốt độc tố trong giọt mưa này, hắn cũng sẽ không chịu bất cứ thương tổn nào, hắn rất khó phân tích ra những độc tố này cụ thể nguy hại lớn bao nhiêu.

Cũng may Vũ Mục như một quả cầu thịt bay lên, Cơ Hạo đem giọt mưa trong tay đưa cho hắn, Vũ Mục búng ngón tay, trên mười ngón tay tròn vo phân biệt bắn ra vài tia sương mù tinh tế, màu sắc giọt mưa bắt đầu cấp tốc chuyển hóa.

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, trong giọt mưa phun ra vài luồng khí tức màu đen, màu xanh lục, màu lam, màu tím hỗn tạp.

Vũ Mục hít một hơi thật sâu, đem những khí tức pha tạp đó nuốt một ngụm. Nheo mắt cẩn thận phân biệt chốc lát, sắc mặt Vũ Mục trở nên cực kỳ khó coi: “Độc này không có hiệu quả đối với Vu Vương, Vu Đế, Đại Vu nếu ngâm thời gian dài ở trong nước, cũng sẽ sinh bệnh nặng một hồi; nếu là Tiểu Vu, trong nước mưa này kiên trì không được hai tháng sẽ bệnh nặng bỏ mình.”

Sắc mặt Cơ Hạo chợt âm trầm xuống. Nhân tộc có bao nhiêu Vu Vương, Vu Đế hắn không biết, nhưng hắn biết cho dù là ở Bồ Phản, tộc nhân Đại Vu cảnh trở xuống mới là chủ thể cấu thành nhân tộc.

Đại Vu bị mưa ngâm lâu cũng sẽ bệnh nặng một hồi, Tiểu Vu ở trong mưa kiên trì không được hai tháng.

Như vậy Vu Nhân và tộc nhân bình thường từ Tiểu Vu cảnh trở xuống thì sao? Bọn họ có lẽ ở trogn nửa tháng ngắn ngủn sẽ bởi vì độc tố trong mưa chết bất đắc kỳ tử.

“Tại sao có thể như vậy?” Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trong nước sạch của Bàn Giả thế giới không có bất cứ độc tố gì, ngược lại là nước sạch cực kỳ tinh thuần, trong suốt dị thường, dư thừa linh khí, nếu dùng để uống, chất nước so với Bàn Cổ thế giới còn tốt hơn một đoạn.

Hơi nước của Bàn Giả thế giới không có khả năng chất chứa độc tố, như vậy độc tố chỉ có thể đến từ thế giới khác dị tộc câu thông.

‘Thùng’ một tiếng vang lớn truyền đến, trên trời một con điêu lớn dang cánh vượt qua ba trượng nặng trịch rơi xuống, đầu va vào trên kết giới Thiên Địa Đại Trận, bị kết giới bắn ngược lên cao mấy chục trượng.

Con đại điêu này khí tức hỗn loạn, xem thực lực của nó đại khái cũng chỉ tương đương với Tiểu Vu bình thường.

Có lẽ là vì ở trong sào huyệt đói bụng lâu, con đại điêu này bay ra sào huyệt đội mưa kiếm ăn, kết quả bị nước mưa chứa độc tố giã chốc lát, độc khí nhập thể lao đầu từ trên cao ngã cắm xuống.

Cơ Hạo vung tay áo lên, một khí kình nhu hòa đem con đại điêu này cuốn lên, đem nó đưa đến trong lòng Vũ Mục: “Dùng nó thử chút, xem có giải độc hay không!”

Đám người Man Man, Thiếu Ti cũng lao vọt ra. Cơ Hạo quan tâm nhìn thoáng qua Thanh Phục thực lực yếu nhất, gấp giọng nói: “A mỗ, người đừng đi ra, trong mưa quả nhiên có độc, người ngâm lâu cũng không được!”

Thân thể nhoáng lên một cái, Cơ Hạo hóa thành một đạo kim quang phóng lên cao, nhanh chóng hướng phía Bồ Phản bay đi.

Hắn cao giọng quát: “Vũ Mục, ngươi và a mỗ nghiên cứu một chút, xem xem có thể phối ra giải dược đối ứng không. Ta đi Bồ Phản gặp Đế Thuấn, lần này chúng ta phiền toái to rồi… Có lẽ, còn có phiền toái lớn hơn nữa ở phía sau!”

Cơ Hạo mơ hồ nghĩ tới một số cảnh tượng cực kỳ đáng sợ nào đó, nước mưa mang độc, độc tố trong mưa này sẽ tạo thành bao nhiêu tộc nhân nhân tộc tử vong?

Cộng Công Thị chết tiệt, tội ngươi đáng chết vạn lần!

Còn có bọn dị tộc kia, các ngươi cũng đều đáng chết!