Vũ Thần

Chương 1016: Tiêm vào



Một luồng khí lạnh lẽo lập tức phiêu lãng trong không gian.
Ngay cả trong không khí giá lạnh của Bắc hải, đông đảo Thánh thú ở đây vẫn cảm nhận rõ ràng sự giá lạnh kia.
Lôi điện cùng bảo trư thân thể khẽ run lên, luồng khí này khiến chúng không hẹn mà cùng nghĩ tới tao ngộ bi thảm trong sơn động tại Hô Hòa Hạo Đặc sơn mạch. Bảo trư khi đó bị đóng băng thành khối, một canh giờ sau mới được giải cứu, từ đó về sau hai gia hỏa này không dám bước vào đó sơn động đó nửa bước.
Mà lúc này khi chiếc rương tỏa ra luồng khí lạnh, chúng nó đột nhiên nghĩ lại tình cảnh khi đó.
Bảo trư hừ nhẹ vài tiếng, lập tức nhảy lên đầu Lôi điện, gắt gao bám chặt sừng bạch mã, tựa hồ chỉ làm như vậy mới khiến nó bình tâm lại.
Bách Linh Bát hờ hững quét mắt, gã khẽ vung tay, lập tức luồng khí lạnh đã tiêu tán. Thẳng tới lúc này mọi người mới nhìn ra, vật gã mang tới đây là thứ gì.
Trong chiếc rương xuất hiện năm ống hình trụ, bất quá bốn ống chỉ to chừng ngón tay, chiếc ống thứ năm thể tích đặc biệt lớn.
Trong mỗi ống đều chứa chất lỏng màu lam, dưới ánh nắng Bắc hải chúng lóe lên quang mang kỳ dị. Quang mang này phảng phất như ẩn chứa ma lực rất lớn, có thể trực tiếp tác động vào tâm linh khiến người ta đắm chìm trong đó.
Bất quá Bách Linh Bát cũng không cho Viên Lễ Huân cùng đám Thánh thú cơ hội say mê kia, gã trầm giọng nói:
- Đây là đan dược của ta. Thứ này đối với các ngươi trợ giúp rất lớn. Truyền thứ này vào thân thể có thể khiến các ngươi nhanh chóng trùng kích Thần đạo.
Lão Kỳ Lân là người đầu tiên tỉnh táo lại, nó chậm rãi lắc đầu, nói:
- Ở nơi này tuyệt đối không thể. Thiên địa lực lượng nơi này quá ít.
Long xà đôi mắt mở lớn như gặp phải vấn đề quái dị.
Từ khi đi tới nơi này, nó cảm nhận rõ ràng thiên địa lực lượng tràn ngập, độ nồng đậm này thậm chí đỉnh Quỷ Khốc Lĩnh cũng không bằng. Nhưng lão Kỳ Lân lại nói vô cùng thưa thớt?
Long xà thật sự nghĩ không ra, nếu thiên địa lực lượng nơi này thưa thớt thì trên thế giới còn nơi nào nồng đậm hơn.
Đôi mắt khủng bố của Long xà gắt gao nhìn lại Băng Đảo, trong đầu nó thầm nghĩ, có lẽ chỉ có Băng Đảo mới có thiên địa lực lượng siêu cường như vậy?
- Các ngươi lầm rồi.
Bách Linh Bát tỉnh táo chặt đứt suy nghĩ của đám người:
- Ta nghiên cứu qua Thần đạo, hiểu biết bọn họ không dưới các ngươi. Kỳ thực muốn tiến giai Thần đạo, chủ yếu phải có năng lượng khổng lồ. Mà trên thế giới này, năng lượng cường đại nhất không phải trên Băng Đảo. Mà là...
Gã đưa tay chỉ vào khối Bạch thạch lớn trên không trung, nói:
- Đây mới là năng lượng cường đại nhất.
Đám người Viên Lễ Huân trong lòng chấn động, ánh mắt nhìn Bạch thạch trở lên nóng rực. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Ngươi có thể khẳng định?
Lão Kỳ Lân thấp giọng nói.
- Có thể. Kỳ thực ngươi cũng có thể.
Bách Linh Bát lạnh lùng liếc mắt nhìn nó, nói:
- Với thiên phú cùng huyết mạch của ngươi, hẳn có thể nhận ra.
Lão Kỳ Lân do dự một chút, theo sau gật đầu im lặng.
Bách Linh Bát xoay người, từ trong rương lấy ra vài vật, nói:
- Truyền dung dịch này vào thân thể các ngươi sẽ kích phát tiềm năng tối đa. Tế bào của các ngươi tự động phân liệt, hơn nữa dung hợp theo kết cấu tốt nhất. Khi đó các ngươi cần năng lượng cường đại, chính là khối Bạch thạch này. Lúc đó tận lực hấp thu, thẳng tới khi các ngươi trở thành Thần thú, hoặc thất bại mới thôi.
- Phải như thế nào mới có thể hấp thu năng lượng này?
Lão Kỳ Lân hai mắt tỏa sáng hỏi.
- Ăn vào.
Âm thanh Bách Linh Bát hờ hững vang lên, vẻ mặt lạnh lẽo như băng.
Viên Lễ Huân khẽ nhíu mày, là Thánh thú đương nhiên có thể trực tiếp cắn nuốt thứ này, nhưng nhân loại khó có thể làm được.
Bách Linh Bát quay đầu, nói:
- Viên cô nương. Ngươi không cần ăn, ta nghĩ chỉ cần ngươi chuyển đổi năng lượng là đủ.
Viên Lễ Huân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu bắt nàng giống Thánh thú trực tiếp ăn vào, chỉ sợ rất khó làm được.
- Bách huynh. Thứ dung dịch này của ngươi có thể khiến ta trực tiếp tấn giai Thần đạo, vì sao trước đây không nói ra.
Viên Lễ Huân đột ngột hỏi. Đôi mắt Bách Linh Bát sáng lên một chút, chậm rãi nói:
- Ta quên mất.
Viên Lễ Huân cùng đám Thánh thú hai mặt nhìn nhau. Nếu những lời này không phải Bách Linh Bát nói, chỉ sợ sẽ không có ai tin tưởng. Nhưng không hiểu sau khi nó phát ra từ miệng Bách Linh Bát, bất luận là ai, cho dù Long xà kia cũng không nghi ngờ.
Lấy ra một chiếc kim tiêm nhỏ, Bách Linh Bát nói:
- Người nào đầu tiên.
Quang mang màu trắng lóe lên, Lôi điện đã xuất hiện trước mặt Bách Linh Bát.
So sánh cùng bảo trư, quan hệ của Lôi điện với Bách Linh Bát không thể coi là hòa hợp, nhưng kinh nghiệm mấy năm nay cho nó biết, tên thần bí này khẳng định không nói nhảm. Hơn nữa trên thế giới này chỉ sợ cũng chỉ có gã mới có thể làm được chuyện này.
- Bang...
Giữa mảnh yên tinh, Bách Linh Bát hung hăng đâm mũi tiêm xuống, dĩ nhiên mũi tiêm không thể đâm thủng da thịt Lôi điện mà uốn cong.
- Da của ngươi rất cứng.
Bách Linh Bát lạnh lùng nói:
- Tự mình ra tay đi.
Đôi mắt đẹp của Lôi điện khẽ chớp, lần đầu tiên nó vì thân thể này mà buồn phiền. Bất quá nó cũng không lui ra sau mà cúi đầu dùng sừng đâm lên móng trước.
Một sừng uy lực quả nhiên đâm qua da tạo thành vết thủng nhỏ. Bất quá Lôi điện cũng là một đầu Thánh thú siêu cấp, vết thương kia chảy máu không nhiều hơn nữa mau chóng khép lại.
Bách Linh Bát ra tay như chớp, kim tiêm trong tay đã đâm sâu vào vết thương kia. Theo sau ống tiêm nhanh chóng bị gã rút ra.
Chỉ trong thoáng chốc đó dung dịch trong ống đã truyền vào cơ thể Lôi điện, đồng thời vết thương của nó đã lành lại như cũ. Bách Linh Bát nhanh nhẹn lấy một ống tiêm khác, không chút thay đổi nói:
- Bảo trư.
Bảo trư lầm bầm hai tiếng, theo sau tới trước mặt gã, mở miệng cắn lên thân thể, bất quá vết thương này so với Lôi điện nhỏ hơn rất nhiều.
Kỳ Lân thú do dự một chút, chậm rãi tiến tới. Cả đời nó lần đầu tiên làm ra chuyện tự hại này nhưng vì tấn giai Thần đạo, nó không hề oán giận nửa câu.
Sau khi ống tiêm thứ ba được sử dụng xong, Viên Lễ Huân đang muốn bước tới đã thấy trên tay Bách Linh Bát xuất hiện ống tiêm lớn nhất.
Thể tích ông tiêm này chẳng những hơn xa ba ống tiêm trước mà dung dịch bên trong càng nhiều tới khó tin. Chỉ cần nghĩ tới số dung dịch đủ dể một người chết đuối trong đó tiêm vào thân thể, bất luận là ai cũng không khỏi cảm thấy tê dại da đầu.
Viên Lễ Huân lập tức ngưng bước, khi thấy ống tiêm này, ánh mắt nàng chuyển qua nhìn đại xà kia.
Long xà âm thầm lên tiếng, âm thanh truyền xa nhưng không ai có thể hiểu nó nói gì.
Thân thể nó khẽ động, chậm rãi bơi lại gần. Chỉ là thân thể nó thật sự quá lớn khi tới gần lập tức che lấp tầm mắt người khác. Đối mặt với thân thể này, Bách Linh Bát hiển nhiên cũng không thể tránh được, gã quay người nói:
- Lôi điện. Ngươi phụ trách việc này.
Bạch quang lóe lên, Lôi điện đã dùng sừng đâm trên thân thể Long xà một lỗ lớn. Chiếc sừng Lôi điện không có đâm tận gốc nhưng cho dù là thế vết thương kia đối với Long xà cũng không đáng kể. Nó thậm chí ngay cả một chút phản ứng cũng không có, đương nhiên nếu bạch mã sử dụng lôi điện công kích kết quả rõ ràng khác nhau.
Bách Linh Bát giơ cao ống tiêm còn to hơn thân thể gã, lập tức vận lực đưa dung dịch bên trong vào cơ thể Long xà. Sau một lát vết thương trên thân thể Long xà cũng tự động thu nhỏ lại phân nửa, ít nhất đã không còn chảy máu. Sau khi rút ống tiêm ra, Bách Linh Bát sắc mặt không đổi nói:
- Tiếp tục.
Lôi điện lần nữa dùng sừng đâm vào thân thể Long xà, một tia máu tươi theo sừng nó chảy ra.
Bách Linh Bát chuẩn bị dung dịch thể tích cực lớn nhưng so với thân thể Long xà mà nói quả thật không tính là bao. Cũng như một chén nước giúp người ta giải khát nhưng có thể khiến một con kiến chết đuối, bởi vậy số dung dịch này nếu đưa vào thân thể Long xà quá ít cũng không đủ gây ra phản ứng.
Viên Lễ Huân chậm rãi tiến tới trước mặt Bách Linh Bát. Lúc này trong chiếc rương chỉ còn một ống tiêm nhỏ. Âm thanh như muỗi kêu đột nhiên vang lên bên tai Bách Linh Bát:
- Bách huynh. Thứ dung dịch này sao khi đưa vào cơ thể, nếu không thể tiến vào Thần đạo sẽ có hậu quả gì?
Động tác Bách Linh Bát nhất thời ngưng lại, đôi mắt gã sáng lên, yên lặng nhìn Viên Lễ Huân nhưng không trả lời câu hỏi này. Viên Lễ Huân trên mặt xuất hiện nụ cười mơ hồ, nói:
- Ta đã chuẩn bị xong.
Kéo ống tay áo để lộ cánh tay nhỏ bé, Băng hệ lực lượng cường đại khiến da tay nàng trắng như ngọc, dưới ánh sáng mặt trời tựa hồ lóe lên chút quang mang. Bách Linh Bát chậm rãi đặt ống tiêm lên cánh tay nàng, nói:
- Ngươi không hối hận chứ?
Viên Lễ Huân quay đầu nhìn Băng Đảo thần bí, thì thào nói:
- Ta sẽ không hối hận...
Dung dịch trong ống chậm rãi truyền vào thân thể nàng, âm thanh Bách Linh Bát đồng thời vang lên bên tai Viên Lễ Huân:
- Ta và ngươi giống nhau.
Viên Lễ Huân giật mình, nàng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Bách Linh Bát, bất quá chứng kiến đôi mắt sáng như bảo thạch kia, nàng không cách nào giải thích hàm ý trong câu nói này.