Khi tiến vào vùng núi non rập rạp, chúng mang lại cho người ta cảm giác mát mẻ hơn rất nhiều. Lúc này, bên ngoài sơn đạo của Động Thiên Phúc Địa, đám người Hạ Nhất Minh tụ tập lại cùng mộ chỗ, ngoại trừ Mã Dữ ra thì ngay cả Cát Ma Phàm Thù, Bảo Trư, Mưu Tử Long cùng Bách Linh Bát cũng đã đến đông đủ. Khi vừa nhìn thấy Cát Ma Phàm Thù, trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng cảm khái, nghĩ không ra sau rời khỏi Tử Vong Chi Địa, bọn họ vẫn còn có cơ hội hợp tác. Bất quá hắn vô cùng kinh ngạc khi thấy Cát Ma Phàm Thù dường như đã quên hết toàn bộ những điều khó chịu khi trước, không hề đề cấp tới chuyện thần đạo khôi lỗi, giống như chuyện này trước nay chưa từng phát sinh. Bất quá Hạ Nhất Minh cũng biết là vì bản thân có được lực lượng hoàn toàn áp đảo đối phương, nếu có một ngày bản thân rơi vào thế yếu, như vậy Cát Ma Phàm Thù nhất định sẽ tìm hắn để tính sổ. Đương nhiên, hôm nay tất cả mọi người đều có cùng một địch nhân, dù nhìn nhau không hề vừa mắt, nhưng sẽ không bao giờ dẫn tới nội chiến. Khi đoạn đường tới sơn môn của Động Thiên Phúc Địa chỉ vài dặm, thanh âm Ngao Mẫn Hành đột nhiên từ xa truyền tới: - Các vị đường xa tới đây làm cho Ngũ Hành môn vô cùng kinh sợ, Vi trưởng lão, hãy ra nghênh đón bọn họ vào. Sắc mặt đám người Hạ Nhất Minh hơi đổi, bọn họ mặc dù quanh minh chính đại đến đây, nhưng vẫn chưa đưa bái thiếp tới, dọc đường đi cũng tận lực áp chế khí tức bản thân. Dự định khi tới Ngũ Hành Môn mới phóng xuất ra khí tức của mình để làm cho đám người Ngao Mẫn Hành phải kiêng kỵ một chút. Mặc dù làm như vậy không khỏi có chút ý tứ khiêu khích, nhưng nhiều thần đạo cường giả liên thủ lại như vậy thì đám người Ngao Mẫn Hành tuyệt đối không dám thẹn quá hóa giận mà trở mặt ngay. Nhưng mà, ai cũng không ngờ được khi bọn họ tiến vào phạm vi của Động Thiên Phúc Địa không lâu, hành tung đã bị người này phát hiện ra, điều này lại khiến cho bọn họ vô cùng kiêng kỵ. Mưu Tử Long đột nhiên nhẹ giọng nói: - Không phải là do Ngao Mẫn Hành. Bảo Nham Trúc cũng phụ họa nói: - Ngao Mẫn Hành mặc dù có trong tay thần khí Ngũ Hành Hoàn, uy lực của nó có thể nói là thiên hạ vô song, nhưng với linh giác của hắn không có khả năng phát hiện ra chúng ta. Trong tất cả mọi người, không nghi ngờ gì thì hai người này hiểu rất rõ về Ngao Mẫn Hành, cho nên bọn họ lại càng giật mình kinh hãi. Trong lòng Hạ Nhất Minh có chút căng thẳng, nếu không phải Ngao Mẫn Hành thì người phát hiện ra hành tung của bọn họ cũng chỉ có một người. Hắn lãnh đạm nói: - Chẳng lẽ Thần Long đã tới Ngũ Hành Môn? Sắc mặt mọi người đều khẽ thay đổi, bọn họ đương nhiên biết rõ đầu Thần Long trong miện Hạ Nhất Minh không phải là chỉ phương Đông Bạch Long cùng phương Tây Thần Long, mà chính là chỉ tên đại gia được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất thần thú. Cười khổ một tiếng, Bảo Nham Trúc nói: - Nếu như là đầu Thần Long đó thật sự đã tới Ngũ Hành Môn, hơn nữa nguyện ý trở thành thủ hộ thần thú cho bọn họ. Vậy tại phương Đông này sẽ không còn ai đủ sức chống lại Ngũ Hành môn. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sự tình này không hề liên qua tới Bảo Trư nên nó vẫn vô cùng cao hứng, nhưng đám người Mưu Tử Long, Cát Ma Phàm Thù cùng mấy vị trong Linh Tiêu Bảo Điện đều tỏ vẻ khổ sở vô cùng. Đặc biệt là Bảo Nham Trúc, hắn hao tốn rất nhiều tâm cơ để mời các vị cường giả thần đạo tới tạo thanh thế, nếu cuối cùng trước mặt đầu Thần Long này bị áp chế thì những cố gắng của hắn đều uổng phí. Trầm ngâm chốc lát, Hạ Nhất Minh vung tay lên nói: - Binh đến tướng ngăn, chúng ta việc gì phải sợ bóng sợ gió, nếu như Thần Long xuất hiện... Hắn hơi do dự một chút, cuối cùng nói: - Đến lúc đó hãy hay. Mọi người nhất thời mỉm cười, bất quá sau khi bị Hạ Nhất Minh ngắt lời, tâm tình bọn họ cũng bình tĩnh lại rất nhiều. Hạ Nhất Minh nói đúng, nếu đã tới đây vầy thì còn gì để mà băn khoăn nẵ chứ. Đi qua mấy sơn cốc, quả nhiên Vi Cẩm Thuận đã ra đón, ánh mắt của hắn thoáng nhìn qua đoàn người, dường như sớm biết dụng ý của bọn họ, nên trên miệng lộ ra một tia cười trào phúng nói: - Mọi người cùng đồng hành với nhau thật vui vẻ a. Bảo Nham Trúc cười ha ha, nói: - Mấy người chúng ta đều chăm chỉ tu luyện, làm sao có thời gian tính đủ trăm phương ngàn kế đối phó người khác, cho nên cảm thấy rất vui vẻ. Vi Cẩm Thuận hơi giật mình, tựa hồ như không ngờ được Bảo Nham Trúc vừa thấy mặt đã nói về chuyện này. Bất quá hắn hừ lạnh một tiếng, khẽ cau mày, không cam lòng yếu thế nói: - Bảo huynh, ta tin tưởng ngươi ngày sau sẽ càng thêm vui vẻ. Hai người sử dụng ngôn ngữ châm chọc, đấu đá nhau một phen, nhưng động tác vẫn không hề chậm, dưới sự dẫn đường của Vi Cẩm Thuận đã đi thẳng vào phía trong sơn mạch. Ánh mắt Hạ Nhất Minh hiện lên vẻ kinh ngạc, địa phương Động Thiên Phúc Địa dùng để đãi khách từa hồ sớm đã đi qua rồi a. - Vi huynh, chúng ta đang đi tới đâu vậy? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi. Viên Lễ Huân bật cười nói: - Hạ huynh không cần lo lắng, trước tiên chúng ta sẽ tới Vạn Thụ Cốc. Hai mắt Bảo Trư nhất thời lóe lên một tia quang mang, nó kêu lên: - Thần quả đã thành thục rồi sao? Vi Cẩm Thuận hơi ngẩn người ra, hắn kinh ngạc liếc mắt nhìn Bảo Trư, ánh mắt hơi ngưng lại. Bảo Trư lúc này thân hình đã sớm khôi phục lại bình thường, nó đang ghé người nằm trên vai Bách Linh Bát, trông giống như một con heo nhỏ không hơn không kém. Nhưng từ trên người nó lại truyền ra khí tức cường đại, làm cho bất luận kẻ nào nhìn qua tiểu tử nhỏ bé này biết thế nào là giả trư ăn thịt cọp. - Vị này chính là Tây Bắc Thần Thú Bảo Trư sao? - Vi Cẩm Thuận hơi cười nói: - Bảo Trư huynh tới đây là đại biểu cho Thiên Trì nhất mạch cùng thế hệ sau của Đồ Đằng thủ hộ thần thú sao? Sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ thay đổi, vội vàng nói: - Vi huynh hiểu lầm, Bảo Trư là tiểu bằng hữu của đệ, lần này tới đây là đi cùng tiểu đệ mà thôi. Ánh mắt Vi Cẩm Thuận hơi ngưng lại, trong lòng không hề tin tưởng những lời này. Sau một lát, mọi người đã đi tới Vạn Thụ Cốc, lúc này Vạn Thụ Cốc không còn giống với trước kia, quanh chiếc cây cổ thụ to lớn có nồng đậm sinh mệnh khí tức khó có thể hình dung được. Mọi người vừa tiến vào nơi đây lập tức bị luồng sinh mệnh khí tức này hấp dẫn, cả người tựa hồ như chìm đắm trong cảm giác khoái cảm mãnh liệt. Ngay cả thần lực đang vận chuyển trong cơ thể của bọn họ cũng trở nên tích cực hơn bình thường rất nhiều. Đồng thời, một cỗ hương thơm khó tả đột nhiên truyền tới mũi bọn họ, tất cả mọi người lập tức biết được đây chính là mùi thơm do thần quả tỏa ra. Chỉ là ngẩng đầu nhìn quanh thì không một ai phát hiện được điều gì. Liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mỗi người đều lộ ra một tia hoảng sợ. Sau khi thiên địa chi lực xảy ra biến hóa, thay đổi lớn nhất chính là cây thần thụ đã sống không biết bao nhiêu năm này. Mà Ngũ Hành Môn được cây thần thụ chiếu cố, cho nên cũng được rất nhiều lợi ích. - Ngao huynh, sơn môn quý phái được xưng là Động Thiên Phúc Địa, hôm nay xem qua quả nhiên là danh bất hư truyền, thật sự là làm cho người khác hâm mộ. - Mưu Tử Long thở dài một tiếng nói. Trong đông đảo các thần đạo cường giả cũng chỉ có mình hắn là tán tu, chưa tới đây bao giờ, cho nên khi thấy sự khác thường của Vạn Thụ Cốc mới có thể nói ra lời cảm khái từ đáy long như vậy. Bên trong sơn cốc, bàn ghế và tiệc rượu đã sớm được chuẩn bị, chỉ chờ bọn họ tới là có thể ngồi ngay vào bàn tiệc. - Hạ trưởng lão, lần này người ở vùng Tây Bắc tới đây không ít a. - Ngao Mẫn Hành tiến lên trước, cười cười nói. Hạ Nhất Minh cuống quít lắc đầu, nói: - Ngao huynh, Hạ mỗ thân là khách khanh trưởng lão của Linh Tiêu Bảo Điện, lần này tới đây là vì môn phái yêu cầu. Về phần mấy vị bằng hữu thì chỉ đi cùng ngắm cảnh mà thôi, nếu Ngao huynh không thích ta sẽ cho bọn họ trở về là được. Nmh bật cười nói: - Hạ trưởng lão nói đùa, thần thụ mặc dù mới chỉ bắt đầu kết quả, nhưng ta sẽ không keo kiệt với mấy người bọn họ. Hắn dừng lại một chút nói: - Có thể tụ tập được đông đảo các thần đạo cao thủ thế này thì đám người lão phu có muốn cũng không thể làm được. Ánh mắt hắn hơi dừng lại, tựa hồ như đang cảm ứng gì đó rồi cất cao giọng nói: - Mã huynh quả nhiên cũng tới, xin mời tiến vào Vạn Thụ Cốc. Một đạo huýt gió dài từ xa truyền tới, Mã Dự cao giọng nói: - Ngao huynh quả nhiên là có bản lĩnh, Mã mỗ cam bái hạ phong. Nguồn: http://truyenfull.vn Đám người Hạ Nhất Minh khẽ rùng mình, bọn họ căn bản không hề cảm giác được chút gì, hơn nữa căn bản không nhìn ra được Ngao Mẫn Hành làm cách nào có thể bắt được hành tung của mọi người, khiến cho bọn họ cảm thấy hồi hộp trong lòng và phải âm thầm cảnh giác. Bất quá chỉ chốc lát Mã Dự đã tới nơi, hắn mặc dù ngoài mặt tươi cười, nhưng đám người Hạ Nhất Minh lại biết trong lòng người này cũng phải sợ hãi vài phần. Cho dù là người nào khi vừa đặt chân vào Động Thiên Phúc Địa đều lập tức bị điểm danh, cảm giác này thật không hề tốt chút nào, đặc biệt là các thần đạo cường giả lại càng như thế. Mọi người sau khi ngồi xuống, Ngao Mẫn Hành vung tay lên, lập tức có người cầm ra một cái bồn kim loại đặt trước mặt mỗi người. Ở đây, ngay cả Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư đều có một vị trí riêng của mình trong bữa tiệc. Từ khi tấn chức thần đạo, thần đạo cường giả của nhân loại cùng thần thú đều có địa vị ngang hàng nhau, cho nên Ngao Mẫn Hành cũng chuẩn bị cả chỗ cho bọn chúng. Ở bên trong chiếc bồn sắt đặt một quả như quả đào nhưng lại màu đỏ. Mặc dù chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhưng Hạ Nhất Minh cũng nhận ra quả này ẩn chứa sinh mệnh lực khổng lồ, đối với người dùng khẳng định nó sẽ tạo thành hiệu quả rất tốt. - Vị này hẳn là Bách Linh Bát tiên sinh phải không? - Ngao Mẫn Hành giơ cao chén rượu trước mặt lên, thành khẩn nói: - Tiên sinh một mình đóng cửa thông đạo, có đại ân với khắp mọi người trong thiên hạ, Ngao mỗ đề nghị mọi người kính Bách tiên sinh một chén. Vô luận là Ngao Mẫn Hành có tính toán gì với mọi người, nhưng những lời này của hắn tuyệt đối là thật lòng. Nếu như không phải Bách Linh Bát, như vậy mọi người đừng mong có thể thoát khỏi vùng đất kinh khủng kia. Đem chiếc bồn đựng thần quả để sang một bên, mọi người đều giơ chén rượu dưới bàn lên quay sang Bách Linh Bát. Bách Linh Bát một hơi cạn chén, sau đó không nói tiếng nào lại ngồi xuống. Trải qua một màn này, không khí giữa mọi người nhất thời dịu hẳn xuống. Ngao Mẫn Hành mỉm cười, hắn đang định nói chuyện, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói: - Bảo huynh, chuyện hôm nay là ở trong thế giới phương Đông của chúng ta, không nên để cho ngoại nhân xen vào. Bảo Nham Trúc không hề thay đổi sắc mặt nói: - Ngao huynh, Hạ Nhất Minh là trưởng lão của bổn môn, cũng không phải là ngoại nhân. Ngao Mẫn Hành hừ lạnh một tiếng, nói: - Hạ trưởng lão tham dự việc này cũng được, nhưng ngươi vì sao còn gọi người của phương Tây tới? Bọn họ là lũ lòng lang dạ sói, chẳng lẽ ngươi đã quên sao? Mọi người hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau, từ khi nào bọn họ có qua lại với phương Tây cường giả chứ? Lúc này trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ mờ mịt, không một ai hiểu rõ ý tứ trong lời của Ngao Mẫn Hành. Từ từ, trên mặt Ngao Mẫn Hành lộ ra một tia hồ nghi, nói: - Chẳng lẽ vị phương Tây thần đạo cường giả kia không phải là các vị mời tới sao? Mã Dự khẽ cau mày nói: - Ngao huynh, tu luyện giả phương Đông, phương Tây trước nay đều không hề quan hệ với nhau, hơn nữa ngươi nói đúng, chuyện của phương Đông chúng ta không thể để cho đám người phương Tây tham dự vào. Trong giọng nói của hắn có mang theo vài phần ngạo khí nói: - Lão phu cùng Bảo huynh khẳng định không làm ra việc này, về phần Hạ huynh đệ thì lại càng không có khả năng. Ngao Mẫn Hành hơi gật đầu, sắc mặt hắn lập tức trở nên hoàn hoãn lại. Hạ Nhất Minh chú ý tới vẻ mặt bọn họ, mơ hồ cảm giác được bọn họ đối với cường giả phương Tây rất kiêng kỵ. Tràng diện vốn đang có chút châm chọc lẫn nhau thì bởi vì Ngao Mẫn Hành đột nhiên nói câu này mà trở nên cổ quái. - Ngao huynh, ngươi nói thần đạo cường giả của phương Tây là vị nào? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi. Ngao Mẫn Hành chần chờ một chút, nói: - Lão phu cũng không nhận ra, bất quá xem khuôn mặt người này thì tuyệt đối là người của phương Tây. Mọi người đều giật mình, Bảo Nham Trúc lớn tiếng hỏi: - Lúc này thời gian trôi qua mới chỉ một năm, chẳng lẽ phương Tây đã có người đột phá cực hạn của Nhân Đạo Đỉnh Phong sao? Quá trình tấn giai thần đạo của Viên Lễ Huân không thể tái hiện lại một lần nữa, cho nên bọn họ cũng không tin tưởng phương Tây có thể trong thời gian một năm mà có người tấn chức thần đạo. Hai mắt Hạ Nhất Minh chợt hiện phát ra tinh quang, hắn cẩn thận nhìn cây thần thụ to lớn nọ. Ngao Mẫn Hành từng hai lần dừng lại ở phía đó một đoạn thời gian, mà trong lúc đó Mộc hệ lực lượng quanh thân thụ thần lại xảy ra biến hóa. Mà sau mỗi lần biến hóa đó, Ngao Mẫn Hành lại có thể phát hiện ra được tung tích của thần đạo cao thủ. Mã Dự cùng vị thần đạo cường giả phương Tây chưa gặp mặt cũng bởi vì vậy mà bại lộ hành tung. Mãi cho tới lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu được, Ngao Mẫn Hành sở dĩ có thể nắm chắc được hành tung của mọi người khẳng định có liên quan tới thần thụ. Chỉ là xem bộ dạng của đám người Bảo Nham Trúc thì không hề biết chuyện này, như vậy năng lực này của thần thụ cũng chỉ mới sinh ra. Dù sao, trải qua năm nghìn năm thiên địa chi lực thiếu thốn, khi khôi phục trở lại thì cây thần thụ này có sinh ra một vài lực lượng kỳ dị cũng không hề kỳ quái. - Vi trưởng lão, ngươi thay ta đi một chuyến, mời người này tới đây. - Ngao Mẫn Hành trầm ngâm một lát, rồi nói: - Mặc kệ ý đồ của người này thế nào, nếu đã tới thì chúng ta cũng không thể thất lễ được. Vi Cẩm Thuận nhẹ giọng đáp ứng, nhưng tất cả mọi người đều biết, Vi Cẩm Thuận bởi vì đột ngột xuất hiện ở giữa đường đón khẳng định cũng mang lại cho đối phương cảm giác ngoài ý muốn. Hạ Nhất Minh đột ngột cười nói: - Ngao huynh, thần thụ của quý phái sinh ra nhân tính, thật sự là điều đáng mừng. Ngao Mẫn Hành ngoài ý muốn nhìn Hạ Nhất Minh, cười ha hả, nói: - Từ sau khi thiên địa chi lực khôi phục, thần thụ cũng dần thay đổi theo, vì vậy sinh ra rất nhiều năng lực mới. Chỉ cần sử dụng Ngũ Hành công pháp cùng thần thụ giao tiếp như vậy hễ là thần đạo cường giả tiến vào phạm vi của Động Thiên Phúc Địa là bị phát hiện ra. Mọi người lúc này mới hiểu ra, nguyên lai không phải năng lực của Ngao Mẫn Hành đột nhiên tăng mạnh, cho nên có thể phát hiện được hành tung của mọi người ở xa, mà làm được điều này chính là công lao của cây thần thụ có sức sống vô hạn kia. "Rạo rạo rạo" Một thanh âm kỳ dị đột ngột vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, thì thấy được một cảnh dở khóc dở cười. Tiểu Bảo Như nhảy hẳn lên mặt bàn, nó không hề giữ hình tượng gặm nhấm phần thần quả của mình. Mặc dù tiểu tử này bây giờ có thân hình không lớn, nhưng một khi nó mở miệng ra thì lại không hề nhỏ. Hung hăng cắn vài miếng, nó nhất thời đã nuốt toàn bộ thần quả vào trong bụng. Tựa hồ như rất hài lòng với hương vị của thần quả, nó liếm mép vài cái, đôi mắt nhỏ xoay tròn vài vòng, không chút ý tứ đánh giá phần thần quả của người khác. Hạ Nhất Minh lắc đầu cười khổ, hắn đưa tay ra nhẹ nhàng túm lấy tiểu Bảo Trư đang ở trên bàn tiệc, đặt nó vào trong đùi mình. Bởi vì hắn biết, nếu để cho tiểu gia hỏa này tự do hành động, chỉ sợ nó sẽ khoắng sạch thần quả trên bàn mất. Nhìn động tác thân mật của Hạ Nhất Minh với Bảo Trư không chút kiêng dè như vậy, cho dù là Ngao Mẫn Hành cũng phải có vài tia đố kỵ và hâm mộ. Bảo Trư là một đầu thần thú, hơn nữa lại rất đặc thù, nó có được năng lực biến hóa của thần thú, có thể cùng nó ở chung như vậy thì quả thật khó tin. Bên ngoài sơn cốc, bóng người chớp động, Vi Cẩm Thuận cùng một vị có thân hình cao lớn, tóc vàng đang nhanh chóng đi về phía Vạn Thụ Cốc. Khuôn mặt người này mặc dù còn rất trẻ, nhưng mọi người chỉ cần nhìn những nếp nhăn quanh mắt của hắn là có thể biết được người này ít nhất đã hơn trăm tuổi. Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng dương lên, hắn đã nhận ra được thân phận của đối phương. Bất quá cũng bởi vì thế cho nên sắc mặt của hắn giờ phút này trở nên rất cổ quái. - Hạ trưởng lão, ngươi nhận ra người này sao? - Mã Dự nhẹ giọng nói. Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu nói: - Nếu Hạ mỗ không lầm thì ba năm trước từng gặp mặt người này ở Nam Cương một lần. Dừng lại một chút, vẻ hắn vẫn còn cổ quái nói: - Người này lúc đó là tân tôn giả của phương Tây Thần Điện Ngả Đức Văn, nghĩ không ra thời gian mới trôi qua ba năm hắn đã tấn chức thần đạo. Tất cả mọi người đều ngẩn ra, trong ánh mắt ai cũng hiện lên một tia kinh ngạc. Bọn họ đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Hạ Nhất Minh, ba năm trước đây chuyện xảy ra ở Nam Cương cho dù là các thần đạo cường giả bị bó chân năm trăm năm ở Băng Đảo cũng từng nghe qua. Người này lúc đó chỉ mới tấn chức tôn giả, cùng sánh vai với đám người Kim Chiến Dịch, Kỳ Liên Song Ma. Vậy mà một tôn giả nho nhỏ khi đó chỉ ba năm đã tấn giai thần đạo. Bỗng nhiên, trong lòng mọi người đều cảm thấy một cỗ khí tức lạnh giá, loại chuyện này quả thật là khiến người ta kinh hãi và khó tin nổi. Chẳng lẽ người này vừa có thiên phú vừa được kỳ ngộ còn khoa trương hơn cả Hạ Nhất Minh sao? Sau khi nói những lời này thì Vi Cẩm Thuận cùng Ngả Đức Văn đã tiến nhập vào sơn cốc, đến trước mặt mọi người. Sắc mặt hắn vô cùng nghiêm nghị, động tác đâu ra đấy, trên mặt ngoài vẻ hãnh diện, khiêm tốn còn mang theo thần thái kỳ dị, tạo thành sự hấp dẫn rất lớn. Ngươi này hướng về phía mọi người ở đây nói: - Phương Tây Thần Điện Ngả Đức Văn ra mắt các vị cường giả phương Đông. Ngao Bác Duệ khẽ gật đầu, nói: - Ngả Đức Văn các hạ từ xa tới, xin mời ngồi. Hắn phân phó cho đệ tử ở bên cạnh lập tức lấy ghế ngồi cho Ngả Đức Văn, đồng thời mang rượu và thức ăn ra, nhưng đãi ngộ dù sao cũng kém đám người Hạ Nhất Minh, chỉ là cũng vẫn có thần quả. Là tông chủ đương đại của Ngũ Hành Môn, Ngao Bác Duệ làm như vậy là đã đem toàn bộ lập trường của môn phái đối phương Tây cường giả thể hiện ra. Phương Đông và phương Tây vốn có quan hệ đối địch, bọn họ không thể làm ra hành vi đem thứ tốt của mình chia sẻ cho đám người phương Tây. Sắc mặt Ngả Đức Văn không chút thay đổi ngồi xuống, kỳ thật trong lòng hắn cực kỳ buồn bực, bản thân vừa mới tiến vào đây không lâu đã bị người ra ngăn cản, hơn nữa ở nơi này còn tụ tập nhiều thần đạo cường giả a. Bởi vậy có thể thấy được những người này đã sớm có chuẩn bị, điều làm cho hắn không thể nào nghĩ ra được là những người này làm sao lại phát hiện ra được hành tung của hắn chứ? Chẳng lẽ bản thân vừa tiến vào phương Đông đã có người theo dõi sao? Còn có, thần đạo cường giả không phải là đã biến mất năm ngàn năm sao, những thần đạo cường giả này từ đâu xuất hiện ra vậy? - Ngả Đức Văn các hạ, ngươi từ phương Tây ngàn dặm xa xôi tới phương Đông không biết có chuyện gì vậy? - Ánh mắt Ngao Bác Duệ nhìn về phía Ngả Đức Văn, đi thẳng vào vấn đề hỏi. Hai tay Ngả Đức Văn để thẳng trên bàn, hắn xoay chuyển nhìn qua các thần đạo cường giả, cuối cùng nhìn về phía Hạ Nhất Minh. Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Hạ Nhất Minh tinh thông Ngũ Hành Đại Luân Hồi Chi Hoa quả nhiên là có quan hệ mật thiết với Ngũ Hành Môn, lần này tới phương Đông đến đây tìm đúng là không nhầm nơi. Chỉ là, duy nhất làm cho hắn kinh ngạc chính là Hạ Nhất Minh cũng đã tấn giai thần đạo. Kỳ thật, hắn từ thẳng ngoại hải tiến về phương Đông, cho nên cũng không biết được đại sự xảy ra trong thiên hạ, hiển nhiên cũng không thể biết được lai lịch của các thần đạo cường giả phương Tây. - Kẻ hèn từ phương Tây xa xôi tới đây đặc biệt là vì Hạ Nhất Minh các hạ. - Ngả Đức Văn không chút do dự nói. Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng tấn chức thần đạo, nhưng Ngả Đức Văn đối với thực lực bản thân lại càng tin tưởng. Hạ Nhất Minh cảm thấy tức cười nói: - Ngả Đức Văn các hạ, ngươi và ta tựa hồ cũng không có giao tình gì a. Vẻ mặt Ngả Đức Văn không chút thay đổi nói: - Hạ Nhất Minh các hạ, chẳng lẽ ngươi đã quên ba năm trước ngươi ở trước Thần Điện làm cho chúng ta phải chịu nỗi sỉ nhục lớn tới mức nào sao? Hạ Nhất Minh nhìn thấy người này tấn giai thần đạo thì sớm biết việc này sẽ xảy ra, vẻ mặt hắn vẫn tươi cười nói: - Chuyện ngày trước chính là do Phất Lan Khắc Lâm tự rước lấy nhục, về phần Hạ mỗ đối với chút chuyện nhỏ đó đã sớm quên từ lâu rồi. Vẻ mặt Ngả Đức Văn rốt cuộc cũng xuất hiện một tia giận dữ, đây chính là sỉ nhục lớn nhất mấy ngàn năm qua của Thần Điện, nếu không thì cũng không khiến cho bọn họ phải xuất ra lá bài cuối cùng, để cho hắn tiến vào ngoại hải một chuyến. Nhưng Hạ Nhất Minh lại hời hợt quên đi, mặc dù biết rõ đối phương nói vậy có dụng ý, nhưng trong lòng hắn vẫn xuất hiện một tia tức giận. - Hạ Nhất Minh các hạ, Ngả Đức Văn lần này đến phương Đông là vì muốn lấy lại danh dự cho Thần Điện. - Hắn đứng thẳng người lên, nhìn chằm chằm về phía Hạ Nhất Minh nói: - Kẻ hèn này muốn cùng các hạ đánh một trận, xin các hạ đáp ứng. Mặc dù hắn hận không thể giết chết Hạ Nhất Minh ngay lập tức, nhưng nơi này có đông đảo các cường giả thần đạo, hắn cũng không dám coi thường vọng động. Nếu không rất nhiều thần đạo cường giả tiến lên thì hắn đừng mong nghĩ tới chuyện báo thù, cho dù muốn thoát thân cũng không có khả năng. Hạ Nhất Minh chưa kịp nói chuyện, thì thanh âm của Mã Dự đột ngột vang lên: - Ngao huynh, phương Tây Thần Điện dám ở trong trọng địa của Ngũ Hành Môn cuồn ngôn khiêu khích tôn nghiêm của môn phái như vậy, lão phu thật sự nhìn không vừa mắt a.