Vũ Thần

Chương 1095: Tức giận



Tốc độ phi hành của Hạ Nhất Minh rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một tuần trà đã rời xa Bồng Lai Tiên Đảo, mà đầu phương Tây Thần Long ở phía sau cũng không chịu lép vế, nó ngay cả cặp cánh sau lưng cung không mở ra mà có thể bám sát được Hạ Nhất Minh.
Từ trong ánh mắt của hắn thi thoảng lóe lên một tia sát khí lạnh lẽo, nếu như không phải cố kỵ chiếc rương gỗ trong tay Hạ Nhất Minh thì nó đã sớm phát động công kích. Bất quá, chỉ cần chiếc rương này còn ở trong tay thần đạo cường giả thì nó cũng không dám toàn lực chiến đấu, nếu không may đánh trúng chiếc rương gỗ thì quá xui xèo.
Cuối cùng, sau một canh giờ phi hành Hạ Nhất Minh cũng ngừng lại.
Khi hắn dừng lại, đầu Thần Long phương Tây cũng ngừng lại theo, hơn nữa đám thần thú ở phía sau đuổi theo cũng không hề bị bỏ rơi chỉ khoảnh khắc khi hai người dừng lại thì bọn chúng cũng tới nơi.
Bảo Trư, Bạch Mã Lôi Điện cùng Bách Linh Bát đều không nói một lời đi tới bên cạnh Hạ Nhất Minh.
Tát Ma Đức lạnh lùng nhìn bọn họ, ngay cả một ít ý định ngăn cản cũng không có.
Ở trong mắt nó, những người này mặc dù đều là thần đạo cường giả, nhưng lại không hề có một Ngụy Thần cảnh nào cho nên nó không sợ hãi chút nào.
Hạ Nhất Minh mở chiếc rương gỗ trong tay để lộ ra quả trứng, nói:
- Tát Ma Đức các hạ, đây là trứng của ngài sao?
Tát Ma Đức tức giận hừ một tiếng, nói:
- Đây là trứng của Long tộc.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình một cái, bất quá nghĩ lại thì phương Tây Thần Long mới đi ra từ trong Tử Vong Chi Địa mới chỉ hai năm, coi như là muốn đẻ trứng thì thời gian cũng còn quá ngắn.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
- Tát Ma Đức các hạ, nếu đây là trứng của Long tộc vì sao nó lại xuất hiện ở phương Đông chúng ta? Mà ngài sao lại có thể truy tung được tới đây?
Tát Ma Đức đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Hạ Nhất Minh, sau một lát nói:
- Ta cũng không biết tên tiểu tử đáng chết nào làm thất lạc trứng, nhưng từ trên nó có khí tức của Long tộc chúng ta. Long tộc tộc trưởng khi phát hiện ra có người trộm lấy trứng đem về phương Đông thì ngại vi phạm vào lời thề của Long Tộc cho nên chúng nó không thể tiến vào phương Đông, vì vậy mà tới cầu ta.
Hạ Nhất Minh thầm nghĩ, ngươi cũng là phương Tây Thần Long, vì sao lại không tuân thủ lời thề kia a?
Nhưng hắn cũng không đem nghi vấn này nói ra mà nghiêm nét mặt nói:
- Tát Ma Đức các hạ, quả trứng này cũng là do chúng ta vô ý mà có được.
Hắn bình tĩnh đem chuyện mình đi dạo trên biển sau đó gặp chiếc thuyền của Hoắc gia kể lại một lần.
Sát khí trên người Tát Ma Đức dần dần yếu đi, nó mặc dù tính tình rất nóng giận nhưng cũng không phải đồ đần, sau khi cẩn thận nghe Hạ Nhất Minh nói trong lòng cũng có chút hoài nghi.
Hạ Nhất Minh đem toàn bộ sự việc kể lại, hắn cũng không thêm bớt chút nào, nhưng ngữ khí bình tĩnh cũng khiến cho Tát Ma Đức tỉnh táo vài phần.
- Hài.... - Tát Ma Đức thở dài một hơi, nói:
- Nếu như mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên như vậy ngươi có thể đem quả trứng đó trả lại cho ta không?
- Đương nhiên là có thể. - Hạ Nhất Minh không chút suy nghĩ nói.
Mặc dù trong lòng hắn cũng có chút không muốn, đây là trứng của thần thú nếu ngày sau ấp nở thành công như vậy ngàn năm sau Hạ gia trang sẽ có một đầu thần thú thủ hộ.
Bất quá lúc này cho dù trong lòng hắn có không nỡ thì cũng không thể lưu giữ của trứng này.
Nhẹ nhàng đưa tay đẩy về phía trước, chiếc rương gỗ nhẹ nhàng bay qua phía Tát Ma Đức.
Đầu Thần Long phương Tây nhẹ nhàng vươn trảo ra đón lấy chiếc rương, giờ phút này trong ánh mắt nó toát ra thần sắc yên tâm. Sau đó, hắn nhìn về phía Hạ Nhất Minh nhưng ánh mắt không còn ác liệt như vừa nãy nữa, mà trở nên nửa tin nửa ngờ.
Trứng của Long tộc tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ phiêu dạt tới phương Đông, phía sau chuyện này nhất định là đã có người động tay động chân.
Nó ban đầu khẳng định người này chính là Hạ Nhất Minh, nhưng vị thần đạo tuổi trẻ này không chút do dự trả lại trứng của Long tộc, cho nên niềm tin của nó lúc này đã có chút dao động.
Đưa chiếc móng nhẹ nhàng vuốt ve an ủi quả trứng một lúc, Tát Ma Đức mới hài lòng gật đầu.
Hạ Nhất Minh cũng không động chân động tay với quả trứng, điều này chứng tỏ hắn không hề nói dối. Chỉ riêng điều này đã hơn ngàn vạn lời nói hoa ngôn xảo ngữ, thái độ của Tát Ma Đức đối với hắn thay đổi rất nhiều.
- Tát Ma Đức các hạ, ta hoài nghi hết thảy chuyện này là do có người ở sau lưng giật dây. - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Trước kia, Hạ mỗ cũng từng bị người ta hãm hại một lần, trong lần đó ta đã mất đi một thân nhân, cho nên bây giờ ta hy vọng ngài có thể tính táo xác minh chuyện này.
Ánh mắt Tát Ma Đức rốt cuộc đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nó nói:
- Hạ Nhất Minh, ngươi nói thật hay giả ta có thể lập tức biết được.
Hạ Nhất Minh giật mình, Thần Long phương Tây thật sự có bản lĩnh khó tin như vậy sao?
Tát Ma Đức nhẹ nhàng vung long trảo của mình lên, đặt nhẹ nhàng xuống quá trứng.
- Long tộc chúng ta là một chủng tộc cường đại trong thiên hạ, cho dù là khi còn ở trong trứng cũng đã có thực lực Nhân Đạo Đỉnh Phong, cho nên khẳng định nó có thể phát hiện được ra khí tức của người đã bắt nó. - Thần Long cười hắc hắc, khuôn mặt của nó nhìn dữ tợn hơn trước vài phần:
- Chỉ cần ta giao tiếp với nó một chút thì có thể ngay lập tức xác định được khí tức của hung thủ.
Trên mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện nét kinh ngạc, phương Tây Long tộc có được bản lĩnh như vậy quả không hổ là chủng tộc được trời ưu đãi.
- Ngươi hẳn là sẽ không phản đối chứ? - Tát Ma Đức lạnh giọng hỏi.
Hạ Nhất Minh khẽ nhún hai vai nói:
- Đương nhiên là không, ngài cứ tự nhiên.
Nhìn thấy bộ dáng của Hạ Nhất Minh, Tát Ma Đức đã tin tưởng vài phần, nó chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
Bất quá, nó cũng chỉ dùng một nửa thần thức để giao tiếp với quả trứng mà thôi, còn một nửa vẫn âm thầm đề phòng. Dù sao ở trước mặt nó đang có mấy thần đạo cường giả, cho nên không dám buông lỏng cảnh giác.
Khi một đoàn thần thức kỳ lạ truyền vào trong quả trứng, thì cùng lúc đó quanh phương Tây Thần Long Tát Ma Đức cũng xuất hiện một cỗ lực lượng cường đại. Đây là một cỗ lực lượng phòng ngự, dưới sự bảo hộ của nó thì cho dù là Hư Thần cảnh như Hạ Nhất Minh cũng không thể một kích phá nát.
Hạ Nhất Minh chắp hai tay ra sau lưng, lẳng lặng nhìn vào khoảng không trên cao.
Hắn có thể khẳng định lần này có người vu oan giá họa cho mình, bất quá người này thủ đoạn so với Chiêm gia ngày trước thì kém hơn rất nhiều.
Phương Tây Long tộc có được bản lĩnh như vậy thì chỉ sợ người giá họa cũng không biết được. Dù sao, Long tộc cũng là chủng tộc cường đại nhất trong thiên hạ, những bí mật bên trong đó tuyệt đối không phải ai cũng có thể biết.
Chỉ là, làm cho Hạ Nhất Minh phải suy nghĩ chính là người nào lại nhàm chán làm ra chuyện này a? Không biết hắn có mục đích gì đây? Hắn cũng không tin có người vô duyên vô cớ đem trứng của Long tộc từ phương Tây đưa tới phương Đông, trong chuyện này khẳng định là có mưu đồ gì khác.
Một lúc lâu sau, quanh người Tát Ma Đức một lần nữa xuất hiện sát khí mãnh liệt.
Hạ Nhất Minh hơi sửng sốt một chút, không biết vì sao trong lòng hắn lại có một tia dự cảm không tốt. Hơn nữa tia dự cảm này theo sát khí Tát Ma Đức đang tăng lên mà càng mãnh liệt.
Hắn nhíu mày nói:
- Tát Ma Đức các hạ, ngài đã tìm được hung thủ sao?
Tát Ma Đức chậm rãi mở mắt ra, từ trong lỗ mũi phát ra những âm thanh phì phò, long trảo hơi thoáng dao động, quả trứng lập tức biến mất, rồi chiếc rương gỗ trên tay cũng nát vụn ra rơi xuống mắt biển.
Từ quanh người Tát Ma Đức nổi lên sát khí khổng lồ giống như gặp phải kẻ thù không đội trời chung.
Cỗ lửa giận này xông lên tận trời cao, ngay cả bầu trời cũng bị nó làm cho mơ hồ chuyển thành màu đỏ.
Dưới biển, vô số các sinh vật hải dương giống như gặp phải đại họa nhanh chóng bỏ trốn, cho dù là những gia hỏa đang trốn sâu trong động cũng bị khí tức kinh khủng này nghiền nát thành phấn.
Phương Tây Thần Long Tát Ma Đức đưa ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Hạ Nhất Minh, từ đó toát ra lửa giận và khinh bỉ khó có thể hình dung nổi.
Hạ Nhất Minh thầm kêu không tốt, hắn mơ hồ hiểu được bố cục này người giá họa kia bày ra chính là dành cho hắn.
Hít sâu một hơi, trên mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện một tia cười khổ, thần lực trong người hắn cũng được điều động. Ở trước mặt Tát ma Đức đang lộ ra bộ dạng hung ác mà hắn làm bộ như mình bị oan, không chút phòng bị thì chính là tự tìm đường chết.
- Tát Ma Đức các hạ, ngài cảm ứng được gì sao? - Hạ Nhất Minh vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
- Ta cảm ứng được khí tức của ngươi. - Thanh âm của Tát Ma Đức càng ngày càng lạnh, càng ngày càng phẫn nộ:
- Ngươi là một tên gian trá hèn hạ, không xứng với tư cách của thần đạo cường giả.
- Ngươi mới không xứng là thần đạo cường giả. - Thanh âm to lớn của Bảo Trư vang lên:
- Những lời chúng ta nói là thật, chính ngươi mới không thể nhận ra, đồ đần.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh hơi nhếch lên, hắn khẽ cau mày nhưng cũng không ngăn cản, bởi vì hắn cảm nhận được mùi vị quyết liệt từ trên người Tát Ma Đức tỏa ra.
Hắn hiểu được dù mình có giải thích thế nào thì cũng không có khả năng làm cho đối phương dừng tay, đã như vậy thì cẩn gì phải rụt rè sợ hãi nữa?
Chỉ cần không thẹn với lương tâm, thì hết thảy mọi thứ không cần phần để ý.
Ánh mắt hắn từ từ sáng lên, chiến ý từ trên người cũng dần dâng cao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mặc dù đối phương là Ngụy Thần cảnh cường giả, nhưng bên hắn lại người đông thế mạnh, hươu chết về tay ai thì phải đánh mới biết được.
Cuối cùng, Tát Ma Đức đã mở rộng mồm mình ra, từ trong đó lửa có kèm theo mùi vị của lưu huỳnh tróng nháy mắt được phóng ra.....