Từ phương xa truyền tới dao động thiên địa vô cùng khó tin. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng ở nơi này đều là những nhân vật đỉnh cấp, cho dù đám Tân Tôn giả cũng là những người trẻ tuổi kiệt xuất nhất. Bởi vậy khi bọn họ cảm nhận dao động kia trong lòng chấn động không thôi. Hồi lâu thiên địa lực lượng phương xa dần lắng xuống, bất quá không khí nơi này vẫn quỷ dị không xuất hiện dấu hiệu tiêu tán. Lưu Xương Cử nhìn về phía xa, tựa như nói một mình: - Đây là chuyện gì? Nam Cương từ khi nào xuất hiện nhân vật cường đại này? Là Tông chủ Nam Cương Lưu Ly Đảo, Lưu Xương Cử đối với chuyện xảy ra tại Nam Cương dĩ nhiên là người quan tâm nhất. Vừa rồi thiên địa lực lượng dao động rõ ràng bởi một vị cao thủ cường đại phóng xuất. Mặc dù Lưu Xương Cử không tận mắt thấy người này ra tay nhưng mơ hồ cảm giác được. Cường giả phát động lực lượng thiên địa vừa rồi lão căn bản không thể chống lại. Lão liếc mắt nhìn Ngao Mẫn Hành, trong đầu xuất hiện ý nghĩ duy nhất chính là. Nếu người kia giao thủ cùng Ngao Mẫn Hành, không biết thắng thua thế nào. Bất quá Ngao Mẫn Hành mặc dù cường đại nhưng chỉ sợ cũng không thể dẫn phát thiên địa lực lượng dao động như vậy. Mã Dự sắc mặt cổ quái, lão chần chừ một lát nói: - Ngao huynh. Đây là hắn. Ngao Mẫn Hành cười khổ một tiếng, nói: - Ta cũng không thể xác định. Mọi người trao đổi suy nghĩ, các Tôn giả hiển nhiên không biết " hắn" ở đây là ai. Bất quá nhìn vẻ mờ mịt trong mắt đám Thần đạo cường giả, bọn họ không khỏi giật mình. Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, đột ngột nói: - Không cần đoán. Là kiệt tác của hắn. Ngao Mẫn Hành khẽ giật mình, trầm giọng nói: - Vì sao ngươi biết? - Trong lực lượng dao động kia có Ngũ hành lực. Hạ Nhất Minh không chút do dự nói: - Bởi thế khẳng định là hắn. Ngao Mẫn Hành mặt mày nhăn nhó nói: - Thiên địa lực lượng vừa rồi quả thật có Ngũ hành lực nhưng sao ngươi có thể khẳng định, lực lượng này dẫn phát dao động. Tất cả mọi người âm thầm đồng ý, thiên địa lực lượng dao động ảnh hưởng tới hoàn cảnh xung quanh rất lớn. Cơ hồ có thể khẳng định, mỗi lần thiên địa chi uy phóng xuất, mặc kệ uy thế long trời lở đất ra sao cũng có thể khiến Ngũ hành lực trong thiên địa hỗn loạn. Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lát, nói: - Ta cùng hắn nắm giữ Tiên thiên ngũ hành thân thể bởi thế ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Đám người Ngao Mẫn Hành chân mày giãn ra, lúc này mới tỏ vẻ thư thái. Mã Dự bật cười, nói: - Thì ra là vậy. Trách không được trong tầng mây kia ngươi có thể phát hiện Thần long huynh ẩn nặc. Đám người Mưu Tử Long chậm rãi gật đầu. Nghĩ tới biểu hiện lúc đó của Hạ Nhất Minh, mọi người rốt cuộc cũng có lý giải. Bọn họ cũng xác định được dẫn phát thiên địa chi uy vừa rồi khẳng định chính là đại gia hỏa Hắc Long. Lưu Xương Cử cùng Nguyên Quyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu là Thần long kia tạo ra màn vừa rồi đối với Nam Cương mà nói là tin tốt nhất. Thần long mặc dù cường đại nhưng cũng không phải không nói lý. Hơn nữa tại Tử vong chi địa bọn họ đã có chút quan hệ, bởi thế Thần long tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ gây bất lợi cho Lưu Ly Đảo. Bất quá chỉ cần nghĩ tới Thần long cường đại này đang có mặt tại Nam Cương, Lưu Xương Cử vẫn cảm thấy có chút không yên. - Thần long đại nhân làm gì? Vì sao phải dẫn phát thiên địa chi uy cỡ này? Mã Dự trầm ngâm hồi lâu, nói: - Ta cũng không thể xác định. Có lẽ liên quan tới người đeo mặt nạ kia. Ngao Mẫn Hành chậm rãi gật đầu, nói: - Thần long huynh nếu có thể mở lời đẩy lui người này hẳn có khả năng truy đuổi. Lão cười hắc hắc nói: - Sau khi đám người chúng ta rời khỏi Tử vong chi địa, đây là lần đầu tiên Đông Tây chi chiến. Bất luận vì lý do nào, nếu người đeo mặt nạ đã nhúng tay vào Thần long huynh sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đám người Mã Dự cùng Bảo Nham Trúc trên mặt đều tỏ ý vui mừng. Người đeo mặt nạ xuất hiện khiến mọi người có chút kiêng kỵ trong lòng. Bởi vì cho dù Ngao Mẫn Hành cũng không nắm chắc có thể chiến thắng gã. Hơn nữa người này nắm giữ uy năng như vậy đủ khiến bất kỳ ai cũng không khỏi sợ hãi. - Thật không biết người này lai lịch ra sao? Không ngờ nắm giữ công pháp cường đại như vậy? Bảo Nham Trúc than nhẹ một tiếng, nói: - Ngao huynh. Ngươi tiếp của hắn hai chiêu, tu vi của hắn rốt cuộc thế nào? Ngao Mẫn Hành trên mặt xuất hiện vẻ quái dị, lão ho nhẹ một tiếng nói: - Người nọ nắm giữ thực lực Thần đạo cường giả. Mọi người không khỏi giật mình, bất quá trong lòng thầm mắng, đây không phải nói nhảm sao... Nếu người này chưa đạt tới Thần đạo cảnh giới, gã sao có thể điều khiển Thần khí? Hơn nữa chỉ dựa vào một thanh kiếm đã đại triển thần uy, gần tới vô địch. Ngao Mẫn Hành chần chờ một chút châm rãi lắc đầu, rốt cuộc nói: - Các vị. Nếu Ngao mỗ không nhìn lầm, lực lượng người này chưa tới Ngụy thần cảnh. Trên đảo nhất thời là một mảnh yên tĩnh. Bọn họ nhìn nhau, trong mắt ánh lên vẻ cổ quái. Sau hồi lâu, Mưu Tử Long đột nhiên nói: - Ngao huynh nói cũng có chút đạo lý. Khi lão phu giằng co cùng hắn cảm thấy Quang minh lực lượng cũng không quá cường đại. Bảo Nham Trúc trầm ngâm một chút theo sau chậm rãi gật đầu. Hai người bọn họ đều là lão Thần đạo cường giả, hơn nữa đã giao thủ cùng người đeo mặt nạ, bởi thế có cùng cảm giác khó tin này. - Hạ huynh. Ngươi cảm giác thế nào? Mã Dự trầm giọng nói. Hạ Nhất Minh trầm ngâm hồi lâu, hắn cẩn thận nghĩ lại quá trình giao chiến cùng người đeo mặt nạ. Sắc mặt hắn chậm rãi trở lên khó coi. Nguồn: http://truyenfull.vn Ngao Mẫn Hành nói không sai. Mặc dù người đeo mặt nạ bộc phát lực lượng cao thâm khó lương chỉ bằng Quang minh thánh kiếm trong tay đã có thể thi triển Hắc ám lĩnh vực. Hơn nữa nắm giữ hai lực lượng này tới mức khó tin. Nhưng trên thực tế lực lượng cường đại nhất người này phóng thích cũng không mạnh hơn Hạ Nhất Minh hắn bao nhiêu. Cho dù giằng co với Lôi điện cũng chỉ là Hắc ám lĩnh vực mà không phải dùng thực lực Ngụy thần cảnh áp chế bọn họ. Ngẩng đàu nhìn lên trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, nói: - Mặc dù Hạ mỗ tới lúc này vẫn cảm thấy khó tin nhưng người kia vẫn chưa vượt qua Hư thần cảnh. Mọi người nhất thời xôn xao hẳn. Được tất cả những người từng giao chiến xác nhận, lúc này không ai dám nghi ngờ. Bất quá cũng vì vậy trong lòng mọi người lo lắng không thôi. Với Hư thần cảnh lực lượng lại có thể đồng thời chống lại năm vị Hư thần cảnh cường giả không rơi xuống hạ phong. Cuối cùng đối mặt với Đệ nhất cường giả nhân loại Ngao Mẫn Hành, cũng không kiêng kỵ, chỉ so khí thế thậm chí hoàn toàn chiếm được thượng phong. Biểu hiện này khiến tất cả mọi người đều xuất hiện thắc mắc, người kia sao có thể làm được? - Có lẽ... Hạ Nhất Minh chậm rãi nói: - Người này tới từ Thần đảo. Kim Chiến Dịch ánh mắt khẽ động, mặc dù lý trí nói cho gã biết, đây không phải là nơi gã có tư cách mở miệng nhưng không nhịn được nói: - Hạ huynh đệ. Ngoại hải Thần đảo bất quá chỉ là truyền thuyết chưa người nào chứng kiến. Bảo Nham Trúc thở dài một tiếng, nói: - Chiến Dịch. Có một số chuyện ngươi còn chưa biết. Bất quá lúc này nói cho ngươi biết cũng không sao. Lão dừng một chút, ánh mắt liếc qua đông đảo Thần đạo cường giả vẫn đang im lặng, lúc này mới nói tiếp: - Ngươi có biết Ngả Đức Văn kia vì sao trong vòng một năm có thể tấn giai Thần đạo, hơn nữa có được Quang minh thần khí? Đám Tôn giả Kim Chiến Dịch không phải kẻ ngốc, trải qua cuộc chiến đầy biến hóa, Bảo Nham Trúc lại hỏi thêm câu này, nếu không đoán ra đó mới thật sự là ngu ngốc. - Tổ sư gia. Ngài nói Ngả Đức Văn có được Chân thần truyền thừa từ Ngoại hải Thần đảo? Bảo Nham Trúc khẽ hừ một tiếng, nói: - Nếu không phải như vậy ngươi cho rằng hắn có được Chân thần truyền thừa từ đâu? Kim Chiến Dịch sắc mặt đỏ bừng, nói: - Đệ tử còn nghĩ Lý Áo Ba Đặc trở về mang theo Chân thần truyền thừa. Đông đảo Thần đạo cường giả bật cười. Bất quá đám người Kim Chiến Dịch cảnh giới còn thấp bởi thế có ý nghĩ cổ quái như vậy cũng không phải không thể. Hạ Nhất Minh đột nhiên tiến tới gần Ngao Mẫn Hành thi lễ thật trọng, thành khẩn nói: - Ngao huynh. Hạ mỗ có việc muốn thỉnh giáo. Xin ngài chỉ điểm. Ngao Mẫn Hành né qua không chịu để hắn thi lễ, nói: - Hạ huynh cứ nói. - Hạ mỗ muốn biết người này chỉ có thực lực Hư thần cảnh nhưng sao có thể phát ra uy lực cường đại như vậy? Hạ Nhất Minh hai mắt lấp lãnh hữu thần, ánh mắt gắt gao quan sát Ngao Mẫn Hành khiến thân thể lão run nhẹ. Giờ phút này trừ âm thanh sóng biển không còn bất cứ âm thanh nào khác trên đảo. Vấn đề này không phải làm khó một mình Hạ Nhất Minh mà đám Thần đạo cường giả còn lại cũng không thể nghĩ ra. Bất quá mọi người im lặng không chỉ chờ đợi câu trả lời của Ngao Mẫn Hành mà đang tự thân suy nghĩ vấn đề Hạ Nhất Minh đưa ra. Sau hồi lâu Ngao Mẫn Hành thở dài một tiếng, nói: - Thật sự tất cả tu luyện giả, bất luận có trong Thần đạo hay không, nếu muốn phát huy uy lực cực hạn đều do hai chuyện quyết định. Hạ Nhất Minh nhướng mày, cung kính nói: - Xin ngài nói rõ hơn. Ngao Mẫn Hành đưa ra một ngón tay, nói: - Thứ nhất. Tu vi võ đạo của hắn. Theo sau lão đưa ra ngón tay thứ hai, ngữ khí ngưng trọng hơn. - Thứ hai. Chính là cảnh giới võ đạo của hắn.