Vũ Thần

Chương 1272



Vùng Tây Bắc, phía trước Hạ gia trang tiếng trống, chiêng, pháo nổ vang lên liên tục báo hiệu chuyện hỷ.
Hôm nay, đối với trên dưới Hạ gia, Thiên Trì nhất mạch, thậm chí cả vùng Tây Bắc mà nói đều là một ngày tương đối trọng đại. Hôm nay là ngày tông chủ Hạ Nhất Minh của Thiên Trì nhất mạch nghênh đón tân nương Bắc Cương Băng Cung Viên Lễ Huân, trong việc kết hôn này còn đại biểu cho việc hai môn phái lớn nhất ở Tây Bắc và Bắc Cương chính thức kết minh.
Đối với việc này, Lưu Mục và Đế Thích Thiên đều là những người đứng đầu Thiên Trì nhất mạch, tuy nói tình thế bây giờ thì Thiên Trì nhất mạch mạnh hơn Bắ Cương Băng Cung. Nhưng nội tình Băng Cung thâm sâu khó dò, cho nên một chút cũng không hề thua kém Thiên Trì nhất mạch. Có lẽ mấy trăm năm sau Băng Cung sẽ sản sinh ra được một tân thần đạo cường giả, lúc đó thực lực của bọn họ sẽ lại cường đại hơn. Tóm lại, đối với việc liên minh này thì cả hai thế lực của Tây Bắc và Bắc Cương đều cảm thấy rất hài lòng.
Bất quá, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng không có nhiều suy nghĩ như vậy, hắn bởi vì yêu thích Viên Lễ Huân cho nên mới hỏi cưới. Đây là suy nghĩ trong lòng hắn, nếu không như thế thì bất luận kẻ nào cũng đừng mong bắt buộc được hắn.
Bởi vì mẫu thân Hạ Nhất Minh cương quyết cho nên hai người bọn họ trong một năm qua không được gặp mặt dù chỉ một lần, làm cho hắn có đôi khi đối với phong tục của vùng Tây Bắc có cảm giác ghét cay ghét đắng.
Nếu như là thần đạo cường giả khác thì chỉ cần nói một câu không muốn tuân thủ thì chẳng ai dám miễn cưỡng hắn, nhưng Hạ Nhất Minh thì khác, bởi vì tuổi của hắn so với các thần đạo cường giả khác nhỏ hơn rất nhiều, cho nên trong nhà hắn còn có rất nhiều trưởng bối và những người cùng bối phận. Vì vậy việc đại sự như kết hôn không tới phiên hắn làm chủ, bất quá hắn cùng Viên Lễ Huân dù sao cũng là thần đạo cường giả cho nên cũng có rất nhiều ưu đãi.
Bọn họ chỉ là phải ra ngoài lộ diện một lần cho tân khách nhìn mặt, rồi quỳ lạy trưởng bối và thiên địa, sau đó tiến vào nội viện gặp các vị thần đạo cường giả ở bên trong.
Có thể tiến vào nội viện thì hoặc là bạn bè, hay là thần đạo cường giả ở các nơi đến, lần này số cường giả đến đây hầu như là đầy đủ hết.
Chẳng những có Ngũ Hành Môn Ngao Bác Duệ, Vi Cẩm Thuận đi theo Ngao Mẫn Hành đến, ngay cả Cát Ma Phạm Thù và Kỳ Lân Thánh Chủ vốn đã tuyên bố bế môn không ra cũng tới.
Mặc dù Hạ Nhất Minh và Hoàng Tuyên Môn trước đây có quan hệ cũng không phải là hết sức thân thiện, nhưng từ khi tấn giai thần đạo thì song phương đã buông bỏ ân oán trước đây.
Vô luận là Cát Ma Phàm Thù có cam tâm tình nguyện hay không thì hắn cũng không muốn lựa chọn Hạ Nhất Minh làm địch thủ. Hai vị Ngụy Thần Cảnh cường giả phương Tây và năm đầu thần thú ngã xuống chính là cảnh báo cho tất cả mọi người.
Trừ những thần đạo cường giả đó ra thì còn có Kim Chiến Dịch, Lệ gia phụ tử, Sở Hao Châu cùng Đặng Triệu Thần đến chia vui.
Bọn họ có quan hệ không tầm thường với Hạ Nhất Minh, cho nên ở trong bữa tiệc hỷ này được đãi ngộ tương đối đặc thù.
Hạ gia trang mặc dù rất náo nhiệt, khắp nơi đều có tiếng ồn ào, tân khách ở khắp Tây Bắc, Nam Bắc Cương Vực, phương Đông, thậm chí là Đông Hải Bồng Lai Tiên Đảo đều có những nhân vật nổi tiếng đến nhưng cũng không thể được các thần đạo cường giả trong nội viện để vào mắt. Dưới Thần Đạo tất cả chỉ là đám kiến hôi, những lời này đã đem chênh lệch giữa song phương đặt ra một cách rõ ràng.
Cho nên khi Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân tiến vào nội viện gặp mặt các thần đạo cường giả thì ở bên ngoài không có ai đủ dũng khí để tỏ vẻ bất mãn.
Trong nội viện, tiệc rượu qua tam tuần, Ngao Mẫn Hành buông chén rượu xuống, hắn đảo mắt một vòng nói:
- Lưu huynh, Băng huynh hai nhà các ngươi thật là có phúc khí.
Lưu Mục và Băng Tiếu Thiên đều nhìn nhau cười, trong lòng bọn họ lúc này hết sức đắc ý.
Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân có tuổi tác tương đương nhau, cho nên ngày sau dù bọn họ hết dương thọ thì đã có ngay người kế tục.
Mà chỉ cần hai người đó còn sống thì Tây Bắc Thiên Trì nhất mạch cùng Bắc Cương Băng Cung sẽ vững như thái sơn, không ai có thể rung chuyển. Chuyện tốt như vậy làm cho ngay cả Ngao Mẫn Hành cũng phải đố kỵ.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Ngao huynh, huynh đệ Kỳ Liên Song ma dưới sự chỉ điểm của Thần Long tiền bối thì tấn giai thần đạo chỉ là một sớm một chiều mà thôi. Lúc đó, Ngũ Hành Môn cũng sẽ có người nối nghiệp, cho nên Ngao huynh không cần phải hâm mộ người khác.
Đông đảo các thần đạo cường giả đều khẽ gật đầu, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Ngao Mẫn Hành có vài phần phức tạp.
Thần Long chiếu cố với Ngũ Hành Môn hơn trước rất nhiều, không phải chỉ bồi dưỡng ra một thần đạo cường giả, mà là một đôi. Bất quá, làm cho bọn họ cảm thấy khó tin là ngay cả thần đạo cường giả cũng có thể bồi dưỡng được thì thần thông như vậy quá mức nghịch thiên a. Thần Long đến tột cùng là làm thế nào mà làm được?
Trên vẻ mặt lờ mờ xuất hiện một tia mỉm cười, trong đám tôn giả của Ngũ Hành môn có người khẳng định sẽ tấn giai thần đạo làm cho hắn cũng yên tâm rất nhiều. Dù là hắn hết dương thọ thì Ngũ Hành Môn cũng không bởi vì vậy mà diệt vong.
Sắc mặt Kim Chiến Dịch và Lệ gia phụ tử hơi hồng lên, Cát Ma Phàm Thù lại càng thở dài một hơi, cảm giác trong lòng rất buồn phiền.
Ngược lại, Kỳ Lân Thánh Chủ Khâu Thần Nỗ vần cười ha hả, tựa hồ không hề lo lắng tới việc bộ tộc Đồ Đằng sẽ không có người nối nghiệp. Kỳ thật, cho dù là hắn và Kỳ Lân thú nằm xuống thì trong thiên hạ cũng không ai dám đánh chủ ý lên bộ tộc bọn họ.
Bởi vì Bảo Trư và Bạch Mã Lôi Điện sau khi trải qua nghi thức bạn sinh thần thú thì đã trở thành thần thú thủ hộ Đồ Đằng bộ tộc, hơn nữa bản thân Bảo Trư còn là hậu nhân của Thánh Long đại nhân.
Với quan hệ của chúng nó và Hạ Nhất Minh thì trừ khi có người tự tìm đường chết, nếu không sẽ chẳng ai dám tới Đồ Đằng bộ tộc để khiêu khích.
Tử Lỗ Li khẽ lắc đầu nói:
- Mấy nhà các ngươi đều có người nối nghiệp, còn Linh Tiêu Bảo Điện, Lưu Ly Đảo và Hoàng Tuyên môn đều không có thêm một thần đạo cường giả nào. Ài......
Hắn thở dài một tiếng, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn về phía Kim Chiến Dịch và Lệ gia phụ tử nói:
- Không biết bọn họ kiếp này có thể tấn giai không?
Sắc mặt Kim Chiến Dịch và Lệ gia phụ tử mơ hồ đỏ lên, ba người mím chặt môi không nói một lời.
Chỉ là từ trên người ba người mơ hồ tỏa ra đấu chí cường đại, loại đấu chí này phát ra từ sâu trong nội tâm, cho dù là các thần đạo cường giả đang ngồi cách đó một đoạn thì cũng có thể cảm nhận được đấu chí của bọn họ một cách rõ ràng.
Đám người Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn nhau, bọn họ biết đây chính là mục đích của Tử Lỗ Li để cho bọn họ ở trước mặt nhiều thần đạo cường giả như vậy lập ra quyết tâm, điều này đối với con đường tu luyện võ đạo về sau của bọn họ sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Không một ai có thể cam đoan bọn họ sẽ có thể tấn giai thần đạo, nhưng khả năng tấn giai thần đạo cường giả của bọn họ hơn xa so với các Ngũ Khí Đại Tôn Giả khác.
Không khí trong sân nhất thời trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều, bất quá cũng không ai vì vậy mà trách cứ Tử Lỗ Li, bởi vì nếu trường hợp tương tự thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội để kích thích đám hậu bối. Muốn ở trước mặt nhiều thần đạo cường giả để kích thích đấu chí của hậu bối là một việc rất khó có thể làm được.
Lưu Mục cười ha hả, hắn đột nhiên nói:
- Hạ trưởng lão, hôm nay là ngày vui của ngươi, lão phu xin kính ngươi một chén.
Hạ Nhất Minh vội vàng cầm chén rượu lên chạm với Lưu Mục, rồi một hơi uống cạn sạch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lưu Mục buông chén rượu xuống, nói:
- Các vị, xuân tiêu một khắc ngàn vàng, bây giờ trời đã muộn, chúng ta cũng không nên quấy rầy bọn họ.
Hắn đứng lên, quay sang mọi người ôm quyền nói:
- Hôm nay từ biệt, ngày sau chúng ta có duyên sẽ còn gặp lại.
Hắn khẽ vung tay áo lên, cả thân hình bay lên không, trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết.
Đế Thích Thiên cũng mỉm cười đứng dậy học theo bộ dáng của Lưu Mục, vái chào mọi người rồi phá không bay đi.
Tính tình thần đạo cường giả không thể dùng lẽ thường mà làm, bọn họ luôn dựa theo bản tính, thích thì làm, ít nhất sẽ không tuân thủ theo lễ tiết thông thường. Đám người Nam Cương nhìn nhau rồi cũng đứng lên cáo từ rời đi.
Lệ gia phụ tử trước khi đi thậm chí còn cùng với Kim Chiến Dịch thầm ước định xem trong hai môn phái thì môn phái nào sẽ đản sinh ra tân thần đạo cường giả trước.
Cát Ma Phàm Thù từ khi tới đây vẫn trầm ngâm không nói, lúc này lão cũng đứng dậy cáo từ, chỉ là nhìn bóng lưng của lão khó tránh khỏi có vài phần cô độc.
Trong tất cả các đại môn phái trước sau đều sẽ có tân thần đạo cường giả sinh ra, vì tương lai môn phái mình mà củng cố, chỉ có Hoàng Tuyền môn là không có người nào nối nghiệp.
Cát Ma Phàm Thù có thể bồi dưỡng ra Tôn giả, nhưng hắn lại không cách nào bồi dưỡng ra thần đạo cường giả giống mình.
Có lẽ, khi hắn ngã xuống thì Hoàng Tuyền môn sẽ nhanh chóng tụt dốc.
Khâu Thần Nỗ quay sang Băng Tiếu Thiên cười nói:
- Băng huynh, Bảo huynh, lão phu cảm thấy uống hãy còn ít rượu, hai người có hứng thú đối ẩm với lão phu một lần không?
Băng Tiếu Thiên và Bảo Nham Trúc đều cười vang nói:
- Cũng tốt, lâu nay không hề nhấp nháp rượu ngon, lão phu thật sự cũng có chút muốn uống.
Bọn họ lập tức đứng lên cáo từ, rồi mang theo Kim Chiến Dịch nhanh chóng rời đi.
Ở trong đông đảo các môn phái, thì thực lực thần đạo cường giả của ba nhà bọn họ là yếu kém nhất, mà bọn họ cũng có quan hệ khá phức tạp với Hạ Nhất Minh, cho nên lần này cùng nhau rời đi, ý định kết thành đồng minh. Ánh mắt Ngao Mẫn Hành hơi lóe lên, đem tất cả mọi chuyện xảy ra thu vào tầm mắt. Hôm nay trên đại lục phương Đông thì Ngũ Hành Môn đã sớm là môn phái mạnh nhất, nhưng khi đối mặt với Linh Tiêu Bảo Điện, bọn họ chưa từng có ý định khơi mào tranh đấu giữa hai bên.
Điều này tất nhiên là một phần do Linh Tiêu Bảo Điện có hai vị thần đạo cường giả, nhưng chính thức làm cho Ngao Mẫn Hành phải kiêng kỵ chính là Linh Tiêu Bảo Điện có Hạ Nhất Minh làm khách khanh trưởng lão. Vị thần đạo cường giả trẻ tuổi này trưởng thành quá nhanh, đạt tới tình trạng mà bọn họ phải trợn mắt cứng lưỡi mà nhìn.
Vừa mới làm cho thực lực của Ngũ Hành Môn áp đảo Linh Tiêu Bảo Điện thì Hạ Nhất Minh lại tấn giai Ngụy Thần Cảnh, hơn nữa còn có tư cách khiêu chiến ngôi vị đệ nhất của Ngao Mẫn Hành. Muốn nói đám người Ngao Mẫn Hành không hề có khúc mắc thì thế giới này đúng là có quỷ a.
Mắt thấy mọi người trong chốc lát đã rời đi hết, trong nội viện bây giờ chỉ còn sót lại người của Ngũ Hành môn và Hạ gia trang.
Trong lòng Ngao Mẫn Hành hơi động, một ý niệm đột nhiên xuất hiện ở trong đầu khó có thể áp chế nổi.
Hắn nhẹ nhàng vân vê chén rượu trong tay, phảng phất như là thuận miệng nói:
- Hạ huynh, uy lực tam đại thủ ấn của ngươi thật sự là thiên hạ vô song, hôm nay lão phu có chút ngứa tay muốn cùng ngươi luận bàn một chút được chứ?