Vũ Thần

Chương 1279: Siêu cấp huyết trận



Trên biển, sóng biển không ngừng nổi lên, nhìn về phía xa thì biển và chân trời giao với nhau tạo thành một đường chỉ cắp ngang mặt biển.
Nơi đó tựa như chỉ trong nháy mắt có thể bay tới, lại giống như rất xa, phảng phất không thể nào chạy tới được.
Thiên địa quả nhiên là vô cùng ảo diệu, làm cho ai cũng muốn tìm hiểu.
Nhưng mà, đám người Hạ Nhất Minh lại không rảnh chú ý tới những điều đó, dưới sự dẫn dắt của người mặc áo choàng, bọn họ nhanh chóng bay về phía ngoại hải.
Ngoại hải rộng lớn hơn xa sự tưởng tượng của kẻ khác, nhưng mà người mặc áo choàng tựa hồ rất quen thuộc nơi đây, sau khi hắn nhận biết được phương hướng chính xác thì cứ vậy phi hành về phía đó. Sau khi rời khỏi nội hải, Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác được ở khu vực biển phía xa xuất hiện khí âm hàn nồng nặc vô cùng.
Đương nhiên, bởi vì khoảng cách còn rất xa cho nên hắn cũng chỉ cảm thấy tương đối mơ hồ. Đây là do hắn đã tiếp xúc và nắm giữ được một chút Thế Giới lực lượng cho nên mới cảm thấy được. Nếu không thì âm hàn khí này có nồng đậm gấp bội hắn cũng đừng mơ tưởng có thể cảm giác được.
Dù sao, khoảng cách từ nội hải tới ngoại hải còn rất xa, so với khoảng cách từ phương Đông tới phương Tây còn lớn hơn nhiều.
Hạ Nhất Minh thông qua Thế Giới lực có thể cảm nhận được Thiên Đường Địa Ngục xảy ra dị biến, nhưng hắn lại không cách nào cảm ứng được có chuyện xảy ra ngoài ngoại hải.
Về phần Bảo Trư và Bạch Mã Lôi Điện thì cũng không có bất cứ cảm giác gì, bởi vì bọn nó cũng không nắm giữ được Thế Giới lực, ngoại trừ việc thông qua Hạ Nhất Minh cảm ứng được một ít nguy cơ mờ mịt thì không biết gì hết.
Chúng nó đều là hai đầu thần thú to gan lớn mật, mặc dù biết rõ chuyến đi này là tới Thần Chi Dảo, nhưng cũng không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại trong lòng còn tràn ngập hưng phấn.
Bất quá, mấy ngày sau khi càng gần tiến tới Thần Chi Đảo thì không khí lại càng thay đổi.
Từ phía chân trời đằng xa, một vùng tường ánh sáng màu đỏ bao trùm phương viên trăm dặm vào bên trong. Ở bên trong vùng huyết quang này không ngừng có Quang Minh, Hắc Ám lực lượng ba động.
Bất quá, điều chính thức làm cho người ta phải úy kỵ không phải là Quang Minh và Hắc Ám lực, mà chính là những tia huyết sắc đang nhộn nhạo ở xung quanh.
Màn huyết quang này ở giữa không trung tạo thành một cái lồng bao trùm cả trăm dặm, màu đỏ tươi từ trên đó phát ra làm cho người ta cảm thấy hoa mắt, chóng mặt. Phía dưới mặt biển có vô số các sinh vật hải dương đang từ khắp mọi nơi đổ về, bọn chúng giống như một đám cảm tử quân, không một chút phàn nàn tiến thẳng vào trong màn huyết quang.
Nhưng mà, những sinh vật hải dương sau khi tiến vào màn huyết quang đều biến mất không còn dấu vết. Màn huyết quang giống như một chiếc máy xay thịt khổng lồ, bất cứ những sinh linh nào tiến vào trong đó đều bị nghiền nát thành phấn, thân hình hóa thành những tơ máu đỏ tươi, còn linh hồn thì biến thành oán linh.
Theo số lượng sinh linh không ngừng tăng lên, màn huyết quang lại càng trở nên nồng đậm hơn, mà phía trên không lại càng tràn ngập mùi máu tanh.
Kỳ thật tất cả mọi người đều biết, ở trong màn huyết quang này thì bất cứ đồ vật nào cũng không thể bỏ chạy trở ra, cho dù là mùi vị cũng như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ là, khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này thì trong tiềm thức đều nghĩ tới mùi máu tươi.
Tuy ngửi được mùi máu, nhưng nó mang lại cho người ta cảm giác không được chân thật cho lắm.
Khi thấy được cảnh tượng có thể khiến người ta sợ hãi như thế này, đôi mắt tiểu Bảo Trư toát lên một tia sợ hãi, ngay cả Bạch Mã Lôi Điện vốn không biết sợ trời sợ đất gì thì đôi mắt cũng dần ngưng trọng hơn.
Chúng nó có thể cảm ứng được màn huyết quang này ngưng tụ huyết sắc nồng đậm tới mức nào, vô số oán linh ở trong màn huyết quang đang điên cuồng hò hét, bay loạn lên. Chúng nó muốn thoát khỏi màn huyết quang, nhưng căn bản không thể làm được. Do bị một loại lực lượng thần kỳ hấp dẫn, cho nên vận mệnh của chúng nó tựa hồ đã được quyết định phải vĩnh viễn bị giam cầm ở trong đó.
- Hắn đúng là tên điên rồi...... - Sắc mặt Hạ Nhất Minh đã sớm trở nên khó coi, đôi mắt hắn cũng toát ra một tia sát khí mơ hồ.
Mùi máu tanh ở nơi này rất nồng đậm, đã đạt tới tình trạng khó có thể tin nổi.
Ngày trước Hạ Nhất Minh ở trước Băng Cung đã từng tinh lọc Âm Sát khí và vỗ về Linh Hồn lực lượng ở bên trong loại trận pháp này, nhưng nếu so sánh nó với cái đại trận này thì chỉ giống như trẻ con đang chơi đùa mà thôi. Đến tận lúc này Hạ Nhất Minh mới mơ hồ hiểu rõ vì sao Thần Long lại muốn hắn ra tay, bởi vì hắn tu luyện Quang Ám Đại Lĩnh Vực, cho nên mới có thể khắc chế lực lượng nơi này.
Người mặc áo choàng chậm rãi nói:
- Hắn cũng không phải là kẻ điên, bởi vì nếu hắn muốn khôi phục lực lượng, như vậy biện pháp duy nhất là hắn phải hấp thu Linh Hồn lực lượng của một lượng lớn sinh vật.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta cũng biết Linh Hồn lực lượng rất đáng sợ, cũng có được tác dụng tương đối lớn. Nhưng thân thể nhân loại có cực hạn, nếu hấp thu Linh Hồn lực lượng khổng lồ như vậy, chẳng nhẽ hắn không sợ bạo thể mà chết sao?
Linh Hồn lực lượng mặc dù vô hình vô sắc, nhưng sự cường đại của nó không thể nghi ngờ được. Nếu như đem oán niệm và ý niệm máu tanh ở trong đó diệt trừ đi thì với thực lực của người đeo mặt nạ kia hẳn là có thể thừa nhận. Chỉ là nhìn tình hình trước mắt, tuy không biết thân thể của hắn cường đại tới mức nào, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là bạo thể mà chết.
Điều này Hạ Nhất Minh không chút cảm thấy nghi ngờ, cho dù là kẻ ở trong truyền thuyết kia cũng không thể điên cuồng hấp thu một lượng lớn Linh Hồn lực lượng vẫn còn lẫn lộn những thứ hỗn tạp như vậy.
Tuy nhiên, biểu hiện của người mặc áo choàng tương đối bình tĩnh, hắn chậm rãi nói:
- Những người khác không thể, nhưng hắn thì có thể.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, khó tin được nói:
- Ngươi nói thân thể của hắn có thể thừa nhận được một lượng lớn Linh Hồn lực lượng như vậy mà không bị bạo thể sao?
Người mặc áo choàng chậm rãi gật đầu, dùng ngữ khí không chút nghi ngờ nói:
- Hắn có thể.
Hạ Nhất Minh nhất thời không biết nói gì, chỉ là trong lòng hắn đối với kẻ sống ở trên Thần Chi Đảo kia lại càng cảm thấy kiêng kỵ hơn.
Giờ phút này, Hạ Nhất Minh thậm chí còn hoài nghi kẻ đó có còn phải là nhân loại không a? Chẳng lẽ thân thể của hắn so với thần thú còn mạnh hơn? Thậm chí còn có thể so với thần khí?
Người mặc áo choàng chậm rãi vung tay lên nói:
- Ta nếu đã tới thì cũng không thể đứng bên nhìn náo nhiệt được.
Theo những lời vừa nói, từ lòng bàn tay hắn đã xuất hiện một tảng hơi nước rất lớn.
Đây là năng lực Thủy hệ trong Ngũ Hành công pháp, lúc này ở trên biển rộng thi triển nó quả thật là rất hợp với hoàn cảnh, có thể dễ dàng phát huy cực hạn của Thủy hệ. Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, hắn nhẹ nhàng vỗ về hai đầu bạn sinh thần thú của mình.
Khi nghe được những lời phân phó của hắn, Bảo Trư đột nhiên bay lên cao, thân thể nó bắt đầu thay đổi, chỉ trong chốc lát đã biến thành một con cự thú có thân hình dài tới mười bảy trượng. Thân thể Long tộc càng dài thì biểu thị thực lực của nó càng cường đại, hình thể của Bảo Trư hôm nay so với trước kia còn lớn hơn vài phần, nó ở giữa không trung mở miệng ra, bắt đầu hít một hơi thật sâu.
Ở giữa không trung đột nhiên xuất hiện tiếng gió rít rất lớn, mà lúc này khi Bảo Trư bắt đầu lấy hơi thì thiên địa lực xung quanh cũng bắt đầu thay đổi.
Người mặc áo choàng thoáng nhìn về phía Bảo Trư, trong lòng âm thầm tán thưởng, nếu Bảo Trư có thể chăm chỉ tu luyện thì với thiên phú của nó ngày sau sẽ có lúc trở thành thiên hạ đệ nhất thần thú.
Cuối cùng, Bảo Trư cũng lấy hơi xong, nó há to miệng ra, từ trong đó thoát ra tiếng long ngâm vang vọng khắp thiên địa.
- Hống.......
Theo tiếng long ngâm của nó, đạo âm ba công kích nhanh chóng đánh về phía màn huyết quang ở phía trước.
Khi tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang lên, thì những đàn cá ở phương xa đang bị một loại lực lượng hấp dẫn tới lúc này đột ngột đình chỉ lại.
Âm ba công kích của Bảo Trư đã cường đại tới mức đăng phong tạo cực, cho dù là khu vực phải công kích rất rộng, hay là sinh vật bên dưới mặt biển cũng không thể làm cho nó suy yếu đi chút nào.
Trong nháy mắt, một lượng lớn sinh vật hải dương đều nằm ngửa bụng lên, chúng lẳng lặng trôi về phía xa.
Dưới sự công kích của âm ba lực lượng, một lượng lớn sinh vật hải dương đã không thể chịu nổi mà lập tức hôn mê bất tỉnh.
Về phần số còn lại thì sau khi sửng sốt một chút lập tức xoay người liều mạng bỏ chạy.
Chúng nó mặc dù chưa có thần trí, nhưng bản năng của bọn chúng lại biến phía trong màn huyết quang kia là nơi cực kỳ nguy hiểm. Bất quá do một loại lực lượng nào đấy hấp dẫn, chúng nó không thể phản kháng lại cho nên mới vô thức bơi tới nơi này.
Tuy nhiên, lúc này do bị âm ba công kích do Bảo Trư thi triển làm cho chấn động, trong lúc nhất thời bọn chúng đã tỉnh táo lại một vài phần.
Bị âm ba lực lượng công kích mà còn có thể bảo trì thanh tỉnh thì khẳng định không phải là những loài yếu kém. Chúng thừa dịp âm ba lực lượng đang công kích màn huyết quang, làm cho lực hấp dẫn ở trong đó biến mất mà liều mình bỏ chạy. Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhất thời xuất hiện một tia vui mừng lẫn sợ hãi, không ngờ một tiếng long ngâm của Bảo Trư lại có uy lực cường đại như vậy.
Người trên Thần Chi Đảo muốn có được một lượng lớn Linh Hồn lực lượng, cho nên hắn mới bày ra loại đại trận tràn ngập lực lượng thần bí.
Đại trận này có tác dụng vô cùng ky diệu, năng lực lớn nhất của nó là có thể hấp dẫn những sinh vật đang ở xa tự động chạy về phía trận pháp.
Chỉ cần không ngừng giết chết những sinh vật đó, lấy huyết nhục và linh hồn lực lượng của chúng là có thể khiến cho thực lực của người đó chậm rãi khôi phục. Mặc dù quá trình này không thể xảy ra nhanh, nhưng chỉ cần kiên trì làm là sẽ có lúc khôi phục được toàn bộ lực lượng.
Mà tiếng long ngâm của Bảo Trư chẳng khác nào kẻ đang ngủ mà bị dội nước vào mặt, làm cho đại lượng sinh vật tỉnh dậy bỏ chạy. Khiến cho người đó không thể tiếp tục có thêm huyết nhục và linh hồn để điều dưỡng, vì vậy đại trận này của hắn đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
Quay về phía Bảo Trư, Hạ Nhất Minh giơ ngón cái lên tán thưởng:
- Tiểu tử kia, làm rất tốt, tiếp tục thi triển đi.
Mặc dù lúc này hình thể của Bảo Trư lớn hơn Hạ Nhất Minh rất nhiều, nhưng hắn theo thói quen vẫn gọi Bảo Trư là "tiểu tử kia". Bảo Trư nghe thấy Hạ Nhất Minh khen ngợi, nó hưng phấn lên há to miệng tựa hồ muốn tiếp tục tiến hành công kích bằng âm ba lực lượng nữa.