Vũ Thần

Chương 161: Ngụy trang



Tiếng quát đột ngột giống như một hòn đá ném xuống mặt nước yên tĩnh tạo ra vô số tiến người hò hét phản ứng lại.
Chung quanh xe có khoảng mười mấy tên người hầu ưu tú. Trong đó có sáu người được Tí phủ lựa chọn hết sức cẩn thận, thực lực cũng đạt tới thất tầng.
Cũng chỉ có người hầu được nuôi dạy từ nhỏ đến khi có thực lực đạt tới thất tầng mới trung thành với gia tộc như vậy. Tuy nhiên, nếu cao hơn một tầng thì họ sẽ không còn là người hầu mà được coi là một trong số những thành viên quan trọng của gia tộc.
Tuy nhiên, với đa số người đều tự lực mà có thể đạt tới tầng thứ bảy cũng đã là cực hạn của họ. Cho dù là trong Tí gia cũng không ngoại lệ.
Bất cứ người nào khi thấy mức độ phòng ngự xung quanh chiếc xe ngựa này cũng có thể thấy được sự sâm nghiê của nó. Người cầm đầu lập tức gầm lên:
- Không hay! Tất cả cẩn thận. - Lập tức, hắn liền rút kiếm cầm trong tay. Thanh trường kiếm trong tay hắn chớp lóe lên một chút ánh sáng, thoáng qua có thể thấy được đó là một tia sáng màu hồng.
Thân thủ của hắn trong mắt mọ người có thể nói là rất cao. Liếc mắt một cái đã thấy một bóng người từ trên trời sa xuống. Phản ứng của hắn cực nhanh, hai chân giậm mạnh một cái, nhanh chóng vọt lên, trường kiếm trong tay hóa thành một luồng sáng màu hồng sáng đâm thẳng ra.
Nhưng ngay khi kiếm của hắn đâm ra, trước mắt liền thấy xuất hiện một làn bụi trắng mỏng. Ngay sau đó, mắt của hắn cảm thấy hết sức đau nhức, kiếm chiêu lập tức chệch đi một chút.
Nhân cơ hội, bóng người đó liền rơi xuống đất. Hai chân vừa mới chạm đất, người nọ liền vung tay lên, một đám bột màu trắng bay đầy trời.
- Cẩn thận! Là vôi…
Có người khẩn cấp kêu lên, tiếng kêu cực kỳ giận dữ. Bọn họ làm người hầu Tí gia đã trải qua vô số trận chiến nhưng cũng chưa hề gặp phải thủ đoạn thế này. Ở các nước vùng Tây Bắc, sử dụng những thủ đoạn như thế này hoàn toàn khiến cho kẻ khác hết sức khinh bỉ.
Sau khi bóng người kia hất vôi xong liền đánh ra một quyền trúng ngay mũi kẻ cầm đầu. Hai mắt người cầm đầu đang dàn dụa nước mắt bị trúng một quyền liền ngã xuống ngay lập tức. Bảo kiếm trong tay hắn cũng bị người ta đoạt mất.
Thân ảnh đó đoạt xong kiếm liền vọt tới chiếc xe ngựa.
Mấy tên người hầu mắt nhắm mắt mờ thấy người đó là một hán tử có cái miệng giống hệt con khỉ. Đôi mắt hắn đỏ bừng, nhìn chằm chằm trong xe giống như trong đó có thứ gì khiến hắn hận thấu xương.
Những người hầu khi nghe được câu nói của hắn trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc. Nhưng mấy người đó đều biết thực khách đưa cơm vào trong xe có tên là Phạm Nguyệt. Cái tên này cùng với Phạm Hạo Nguyệt có chút giống nhau.
Nhưng cũng chẳng có ai thèm mở miệng ra hỏi. Trường kiếm trong tay mấy tên hầu liên tục đâm tới. Đạo nhân ảnh kia xoay người một cái, bảo kiếm trong tay đón đỡ tất cả các đường kiếm.
Trong khi tất cả mọi người đêu cảm thấy hoảng hốt, thì nhân cơ hội người đó đã tới trước xe. Trường kiếm trong tay bổ tung cửa xe ra làm đôi.
Lúc này, hai người trong xe đều hết sức lo lắng. Xuất thân cả hai có sự khác biệt nhưng lúc này có điểm giống nhau chính là tu vi đều không cao, chỉ mới đạt tới tầng thứ sáu mà thôi.
Mắt thấy bao nhiêu người hầu vẫn không thể cản được người này, trong lòng cảm thấy hết sức sợ hãi.
Ánh mắt Tí Thụy Quang hết sức tức giận nhìn Phạm Nguyệt. Hắn có thể doán được người này có mối thù với Phạm gia. Nếu không ở trong thành Thiên La làm gì có kẻ nào dám động đến người nhà Tí gia cơ chứ.
Người kia mở cửa xe ra, nhảy lên, đi tới bên cạnh hai người. Cả hai vừa định chống cự thì trên tay cảm thấy đau đớn. Bàn tay đã bị người nọ đâm thủng.
Cả hai kêu lên thảm thiết, lập tức ngồi im không dám cử động.
Người đột nhiên xuất hiện hiển nhiên là Hạ Nhất Minh. Sau khi hắn nghe được độc kế của cả hai người lập tức nổi giận. Nhìn quần áo trên người, lại phát hiện trong góc có một đống vôi bột, hắn liền bốc lấy hai nắm chuẩn bị làm một trò vui.
Mặc dù hắn là tiên thiên cường giả, nhưng dù sao cũng biết cân nhắc nặng nhẹ. Do đã cải trang nên hắn cũng chẳng hề cảm thấy nặng nề. Hắn lại còn dùng cả vôi bột nên chẳng có ai nghĩ người sử dụng thủ đoạn này lại là một tiên thiên đại sư hết.
Tất nhiê, ý nghĩ này của hắn cũng từ suy luận của Phạm Hạo Nguyệt mà ra.
Mới nhìn hết sức nguy hiểm, nhưng hắn cũng lảo đảo tới được vị trí. Lúc này đàng hoành ngang kiếm trong xe ngựa, hiển nhiên chẳng có tên hầu nào dám tiến lên. Nếu để Tam thiếu gia chết thì bọn họ cũng không sống được.
Hạ Nhất Minh the thé, nói:
- Phạm Hạo Nguyệt. Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.
Những lời này của hắn cực kỳ phẫn nộ, mang theo một sự cừu hận khắc cốt ghi tâm, cho dù người điếc cũng có thể thấy được. Sắc mặt Phạm Hạo Nguyệt hoàn toàn tái nhợt. Hắn chưa từng gặp qua người này, chẳng biết tại sao mình lại bị một sát tinh như vậy chú ý.
- Tiền… Tiền bối. Ngài nhận lầm người… - Phạm Hạo Nguyệt mếu máo, cầu khẩn, nói:
- Tại hạ không phải là người đó.
- Không phải? - Hạ Nhất Minh the thé cười, nói:
- Ngươi chính là Phạm Hạo Nguyệt, nhi tử của Phạm Thuật Hà ở Phạm gia tại Kim Lân quốc. Năm đó, khi Phạm gia các ngươi giết cả nhà ta, ta vĩnh viễn không thể quên được khuôn mặt ba phụ tử các ngươi. Cho dù ngươi có hóa thành tro bụi ta cũng nhận ra được.
Sắc mặt Phạm Hạo Nguyệt hết sức chán nản. Năm đó, Phạm gia từ một tiểu gia tộc bắt đầu quật khởi, tiêu giệt không ít các tiểu gia tôc khác. Có trời mới biết được tên mặt khỉ này là âm hồn của nhà nào. Đến bước này rồi, hắn cũng chẳng có gì mà phủ nhận.
- Ngươi! Rốt cuộc thì ngươi là ai? Sao lại biết rõ ràng chuyện của ta… - Phạm Hạo Nguyệt hét lên.
Nghe thấy lời thừa nhận của hắn, Tí Thụy Quang đang ở trong xe, cùng với đám người hầu đều thở dài một hơi. Mặc dù người này gan to mật lớn, nhưng cũng mong hắn hiểu được oan có đầu, nợ có chủ, chỉ đi tìm Phạm Hạo Nguyệt mà thôi.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng, nhếch mép nói:
- Phạm Hạo Nguyệt! Sau khi nhà ta bị phụ tử nhà ngươi diệt, ta đi tới thành Thiên La. Nhiều năm trôi qua, vốn tưởng cả đời này không có cơ hội báo thù, không ngờ ông trời có mắt đã đem ngươi đến trước mặt ta.
Tí Thụy Quang vội vàng nói:
- Anh hùng nói đúng. Tên này giấu diếm thân phận gia nhập vào Tí phủ rõ ràng có ý đồ làm loạn. Xin anh hùng cứ tự xử.
Hạ NHất Minh xì một tiếng, nói:
- Ngươi cùng hắn ở một xe chắc chắn là bằng hữu. Đều đáng chết.
Dứt lời, hắn vung tay lên, kiếm quang lóe qua một cái, trên cổ Tí Thụy Quang xuất hiện một vòi máu.
Tí Thụy Quang theo bản năng đưa tay chặn vết thương. Mặt hắn thừ ra rồi từ từ té ngã. Trong mắt hắn vẫn hoàn toàn ngơ ngác, không ngờ được rằng mình lại chết một cách vô lý như vậy.
Hạ NHất Minh vung tay kẹp cứng Phạm Hạo Nguyệt dưới nách rồi nhảy ra ngoài. Trường kiếm mạnh mẽ đánh ra. Động tác hắn cực nhanh, chiêu thức phóng ra như chớp. Trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng với cái chết của Tí Thụy Quang thì đã kịp chạy ra ngoài.
Đám người hầu lên xe xem xét, kiểm tra xem Tam thiếu gia có còn cứu được không rồi mới xoay người đuổi theo.
Nhưng chỉ được một lát, bon họ liền phát hiện, người này hoàn toàn quen thuộc nơi đâ. Hắn toàn tìm những chỗ ngóc ngách mà chạy, cuối cùng càng đuổi càng xa, hoàn toàn mất dấu vết.
Mặc dù bọn họ cũng sinh trưởng ở thành thị, nhưng là người hầu của Tí phủ lại không thể đi đây đi đó, giống hệt như một con chó. Vì thế tất cả đều nghĩ rằng, người này ở trong tình trạng như bọn họ cũng không thể quen thuộc địa hình đến thế.
Tuy nhiên, bọn chúng lại không hề biết rằng trên thế giới này còn có mốt thứ công pháp gọi là Thuận Phong Nhĩ tồn tại.
Khi Tí Thụy Vấn dẫn người tới, bọn họ chỉ còn thấy một đống bừa bãi. Tam đệ thì nằm sấp trong vũng máu, không còn một chút sinh cơ. Chỉ có đôi mắt vẫn mở trừng trừng không tin được vào chuyện đã xảy ra.
Đại gia chủ của Tí gia hiển nhiên là nổi trận lôi đình. Lão cũng giống như bất kỳ người nào khi bị mất con đều trở thành dã thú.
Dưới lệnh của hắn, sự tích của Phạm gia ở Kim Lân thành rất nhanh được tra ra, hơn nữa còn đối chiếu được dung mạo của Phạm Hạo Nguyệt.
Đến lúc này, chân tướng sự việc đã hoàn toàn rõ ràng. Tên thần bí kia chính là người của một gia tộc nhỏ bị Phạm gia tiêu diệt. Sau khi gia tộc bị diệt, liền ẩn cư xung quanh khu vực bình dân. Hôm nay đột nhiên thấy Phạm Hạo Nguyệt nhất thời liều mình báo thù.
Còn Tí Thụy Quang đúng là tai bay vạ gió, bị hắn thuận tay giết chết mà thôi.
Tên Phạm Hạo Nguyệt kia có lẽ bị người này bắt đi, muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn để trả thù. Mà cho dù Phạm Hạo Nguyệt không bị bắt đi thì người nhà Tí gia cũng hận hắn thấu xương. Nếu Phạm Hạo Nguyệt còn xuất hiện trước mắt bọn họ thì người đầu tiên không buông tha hắn chắc chắn cũng là người của Tí gia.
Vì việc này, Tí gia đã cho lục soát toàn bộ kinh thành, khiến cho cả hoàng thất cũng bị kinh động, phái người điều tra cùng. Nhưng người nọ biến mất không hề xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Sau khi Hạ Nhất Minh dẫn mấy người đó xuyên qua mấy con ngõ ngoắt nghéo liền gia tăng tốc độ, bỏ lại tất cả phía sau. Hắn mang Phạm Hạo Nguyệt vọt ra khỏi thành.
Đi tới một chỗ không người, Hạ Nhất Minh vứt hắn xuống, trầm giọng nói:
- Phạm Hạo Nguyệt! Ngươi ở Kim Lân quốc thoát chết, không đi ẩn cư lại định ở đây gây sóng gió nữa hay sao? Cũng là do ngươi tự tim đường chết đừng có trách người khác.
Phạm Hạo Nguyệt chấp nhận số phận, thở dài nói:
- Là ta không may mới rơi vào tay ngươi. Ngươi động thủ đi.
Hạ Nhất Minh có chút lay động, nói:
- Nghe nói lúc ngươi chạy ra khỏi Kim Lân quốc cũng có một món tiền có đúng không?
Lúc này, Phạm Hạo Nguyệt mới hiểu vì sao người này dùng đủ mọi cách bắt mình đi. Thì ra ngoài lý do báo thù, hắn còn muốn cả tiền bạc trong tay mình nữa.
Hắn cười khổ một tiếng, ánh mắt mang theo một sự thương hại nhìn Hạ Nhất Minh nói:
- Ngươi nói chuyện Viên Thành Chí cho ta vàng bạc phải không? Hắc hắc… Ngươi cho rằng lão thật sự tốt bụng như vậy hay sao? - Hắn hít một hơi thật sâu, oán độc nói:
- Lão đưa cho ta một món vàng bạc, chân trước đạp ta ra cửa, chân sau đã sút một bọn cường đạo đuổi theo. Bọn chúng chẳng những muố cướp tiền mà còn định giết luôn cả ta. Cũng may là số ta không chết, rơi từ trên vách núi xuống nhưng vẫn còn giữ được mạng. - Hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Nếu có chỗ vàng bạc đó thì ta đã sớm tìm một nông thôn mà định cư. Nhưng trong tay ta chẳng còn gì thì làm thế nào mà…
Hạ Nhất Minh giật mình một cái. Thì ra Viên Thành Chí đã có chuẩn bị từ trước. Chỉ có điều lão lại không biết Phạm Hạo Nguyệt vẫn chưa chết mà con gái mình thì suýt nữa đã gặp nguy hiểm. Nếu sớm biết thế này, Viên Thành Chí cũng chẳng làm chuyện như vậy nữa làm gì.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm giây lát, nói:
- Vừa rồi ta nghe trộm các ngươi nói chuyện thì thấy ngươi có vẻ hận Hạ Nhất Minh thấu xương. Tại sao thế?
Mặt Phạm Hạo Nguyệt hết sức dữ tợn, nói:
- Tất cả đều nói chính ta đã hại Phạm gia.
Hạ Nhất Minh không hiểu, hỏi lại:
- Tại sao ngươi lại hại Phạm gia?
Khuôn mặt Phạm Hạo Nguyệt co rút lại. Trong mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, giống như đang nghĩ đến một chuyện nào đó không thể quên được.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, lấy tay vỗ nhẹ lên người hắn. Một luồng hơi lạnh đột ngột tràn vào người làm cho hắn tỉnh lại. Ánh mắt hắn nhìn Hạ Nhất Minh có phần thêm sợ hãi. Một lúc sau cũng run run, nói:
- Khi quay về bọn gia đinh nói rằng Hạ Nhất Minh đã cưỡi con Hồng Lăng mã đi ngang qua trước cửa nhà ta. Cũng bởi ta muốn chiếm đoạt Hồng Lăng mã nên hắn mới tới Viên gia, giúp bọn họ đánh chết đại sư Lữ Tân Văn cùng với phụ thân và huynh trưởng của ta… - Nói đến đây, trên khuôn mặt hắn lại xuất hiện sự sợ hãi, nói:
- Không phải do ta! Chuyện này không liên quan gì đến ta.
Hạ Nhất Minh chẳng hề lên tiếng. Hắn khẽ lắc đầu một cái. Là người trong cuộc, hắn thừa biết việc này chẳng liên quan gì đến Phạm Hạo Nguyệt. Cho dù hắn không muốn cướp Hồng Lăng mã thì mình cũng sẽ tới Viên gia là điều đương nhiên. Chẳng biết đám nô bộc Phạm gia nói cái gì mà lại khiến cho hắn hoảng sợ đến vậy.
- Vì Hạ Nhất Minh giết chết Lữ Tân Văn nên ngươi muốn trả thù người bên cạnh hắn? - Hạ Nhất Minh thuận miệng hỏi.
Khuôn mặt Phạm Hạo Nguyệt méo mó, nói:
- Ta chẳng những muốn trả thù Viên Lễ Huân mà còn muốn trả thù cả Hạ Nhất Minh nữa. Ta muốn đem chuyện Tí Thụy Quang động tới người phụ nữ của Hạ Nhất Minh loan ra ngoài khiến cho Tí gia và hắn ở vào thế đối đầu. Ta muốn cho Hạ Nhất Minh không có được một kết cục tốt đẹp.
Hạ Nhất Minh hoàn toàn cảm thấy ớn lạnh. Hắn nhìn hai tròng mắt đỏ sọc, muốn lồi ra ngoài của Phạm Hạo Nguyệt mà nổi gai ốc.
Thì ra một người lâm vào bước đường cùng lại có thể điên cuồng như vậy. Hắn cũng hiểu ra rằng đối với những thằng điên thì chuyện chúng làm không thể đánh giá một cách bình thường được. Cho dù chỉ là một tiểu nhân vật mà nội kình mới đạt tới tầng thứ sáu thì cũng có thể làm ra những chuyện không ngờ.
Nếu như Viên Lễ Huân không nhận ra hắn, đồng thời chính mình không nghe được cuộc nói chuyện của bọn chúng…thì chẳng biết chuyện gì có thể xảy ra được nữa.
Chẳng những Vien Lễ Huân chết mà chắc chắn hắn sẽ cùng với Tí gia giao chiến. Cho dù Tí gia có giao Tí Thụy Quang ra thì cũng khó mà ngăn được lửa giận của hắn.
Nhưng nếu đem Tí gia nhổ tận gốc thì Thủy Huyễn Cận sẽ chẳng khoanh tay đứng nhìn. Chỉ sợ hắn sẽ trở thành kẻ địch của Thiên La quốc.
Cuối cùng làm liên lụy đến gia tộc…
Hạ Nhất Minh hít sâu một cái, sát khí từ từ nổi lên trong lòng.
Nghe thấy tiếng thở dài, Phạm Hạo Nguyệt đang ở trong trạng thái điên cuồng chợt tỉnh táo lại. Hắn cũng biết sắp phải chết, đột nhiên cất tiếng hỏi:
- Thực ra các hạ là người phương nào? Có thể cho ta biết được trước khi chết hay không?
Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi lại:
- Ngươi nói cái gì?
Phạm Hạo Nguyệt cười khổ, nói:
- Ta chợt nhớ mỗi lần phụ thân tiêu diệt gia tộc khác chỉ mang đại ca đi cùng. Phụ thân chê tu vi ta thấp kém, vướng chân, vướng cẳng nên cả ba người chúng ta chưa có lần nào hành động với nhau. Vậy mà ngươi lại luôn miệng nói ba người chúng ta cùng vào nhà ngươi có thể thấy đó là chuyện không thể.
Hạ Nhất Minh toát mồ hôi, không ngờ cuối cùng hắn vẫn có sơ hở. Hắn suy nghĩ một chút, nhìn ánh mắt cầu khấn của đối phương không khỏi có chút do dự. Các khớp xương trên mặt đột nhiên thay đổi.
Hai mắt Phạm Hạo Nguyệt càng lúc càng lớn. Cuối cùng hắn cũng nhận ra khuôn mặt trước mắt cực kỳ quen thuộc. Một khuôn mặt mà vĩnh viễn hắn không thể nào quên.
- Ngươi, ngươi… - Hắn run run nói:
- Hạ Nhất Minh!
- Không sai! Ngươi chính là gieo gió gặp bão. - Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nói.
Phạm Hạo Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được thì ra kẻ đó chính là Hạ Nhất Minh nên mới đánh chết Tí Thụy Quang để đoạn tuyệt hậu hoạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hai hàm răng hắn nghiến lại, trong lòng dần dần cảm thấy sợ hãi.
Hạ Nhất Minh vỗ một cái, một cỗ lực lượng mạnh mẽ cắt đứt toàn bộ sinh cơ của hắn. Sau đó, Hạ Nhất Minh ném xác hắn vào chỗ sâu trong rừng, ngay cả hố đất cũng chẳng thèm đào.
Người này tâm tư ác độc đã hoàn toàn vượt qua điểm giới hạn của hắn.
Với Lữ Tân Văn và Phạm Hạo Nhật, Hạ Nhất Minh còn thương tình đem họ di chôn. Còn với người này mặc dù Hạ Nhất Minh không muốn hành hạ nhưng cũng chẳng thèm đào cho hắn một ngôi mộ.
Liếc mắt nhìn lại một lần, Hạ Nhất Minh xoay người rời đi. Tốc độ hắn phát huy tới cực hạn. Ngay cả giữa ban ngày mà chẳng ai có thể thấy được.
Sau khi hắn rơi đi, thi thể Phạm Hạo Nguyệt bị mảnh thú vồ lấy hay là có người phát hiện đem chôn thì đối với hắn cũng chẳng có gì quan hệ.
Chỉ có điều, qua việc này, Hạ Nhất Minh lại cảm thấy có điều không hay.