Trong cánh rừng rậm quanh núi, lúc nào cũng có những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua nên chẳng khiến cho người khác phải chú ý đến. Nhưng thanh âm của cơn gió đang lọt vào lỗ tai của Hạ Nhất Minh làm cho hắn hết sức kích động. Bởi trong tiếng gió, hắn nghe được những tiếng động rất lạ. Trong những tiếng động đó ẩn chứa một thứ lực lượng mạnh mẽ, mênh mông, không chỗ nào không có. Hắn chẳng hề lạ gì đối với nguồn lực lượng này. Bởi trước khi bước chân vào tiên thiên, hắn đã từng hai lần có cảm giác thế này. Một lần là khi gặp Kim Quang Nhãn, còn lần khác là khi gặp Trường Tí Hạc. Hai lại sinh vật này khác nhau nhưng đều là bá chủ núi rừng, là linh thú có trí tuệ cực cao. Cho nên khi Hạ Nhất Minh bắt gặp được cảm giác này, trong lòng hắn cực kỳ sung sướng. Muốn gặp được linh thú là một điều hết sức khó khăn. Nếu muốn đánh chết chúng lại càng khó. Từ trước tới nay, Hạ Nhất Minh đã tiến vào rừng nhiều lần nhưng không ngờ lần này lại may mắn đến vậy. Hắn bật dậy, muốn đuổi theo, nhưng nhìn Viên Lễ Huân lại có một chút do dự. Chỗ này ở rất sâu trong rừng, gia gia và Hạ Lai Bảo đều là cao thủ thập tầng, đại cao thủ hậu thiên nên đối với bọn họ cũng chẳng có gì nguy hiểm. Nhưng Viên Lễ Huân mới chỉ đạt tới ngũ tầng đỉnh phong của thủy hệ, nếu ở đây một mình thì hoàn toàn khác. Chỉ cần một con Hồ Hùng đến cũng đủ để cho nàng mất mạng. Suy nghĩ thật nhanh xem nếu mang nàng đi cùng… Với thân thủ của nàng liệu có chuyện gì không? Đột nhiên, mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, hắn kéo Viên Lễ Huân, thấp giọng nói: - Nhanh! Cởi quần áo ra nhanh… Viên Lễ Huân đang sững người, suy nghĩ linh tinh đột nhiên nghe thấy câu này… Đầu tiên nàng ngẩn ra, sau khi hiểu rõ, khuôn mặt liền đỏ như một trái táo chín. Nàng xấu hổ nói: - Thiếu gia! Chỗ này không được đâu. - Sao lại không được? Nhanh đi không kịp. - Hạ Nhất Minh vừa nói, vừa làm luôn. Hắn nhanh chóng cởi áo khoác để lộ ra một bộ quần áo bó sát người cực kỳ lạ. Tuổi của hắn mặc dù chưa lớn, nhưng thân thể phát dục hết sức hoàn mỹ. Cơ thể cân xứng, vững chắc trông giống như một gốc tùng cao ngất. Sắc mặt Viên Lễ Huân càng đỏ, nàng liếc mắt đi chỗ khác, không dám nhìn về phía hắn. Hạ Nhất Minh nhanh chóng cởi bỏ nội y xuống, đưa cho Viên Lễ Huân, sau đó nói: - Mặc vào nhanh lên. Viên Lễ Huân kinh ngạc. Nàng hơi chần chừ rồi cắn răng cởi áo ngoài. Nhưng nàng cũng không cởi hết cả tiểu y bên trong mà mặc luôn bộ nội y kỳ lạ đó ra ngoài. Bộ quần áo này hết sức kỳ lạ, cực kỳ co dãn. Sau khi mặc vào làm cho người mặc chẳng hề có cảm giác gì hết. Tốc độ mặc quần áo của nàng không hề chậm. Khi mũi Hạ Nhất Minh vừa ngửi thấy một mùi thơm thì Viên Lễ Huân cũng đã xong, thậm chí ngay cả áo khoác cũng mặc vào. Hạ Nhất Minh gật đầu, hai tay ôm lấy nàng, lực lượng cường đại nhanh chóng truyền qua. Thân hình Viên Lễ Huân nhẹ bẫng, theo Hạ Nhất Minh bay đi. Đồ đạc để trên mặt đất, Hạ Nhất Minh cũng chỉ mang theo thanh đại khảm đao. Tất cả những thứ còn lại, hắn đành phải để đấy. Vài thứ kia mặc dù có chút giá trị, nhưng nếu có thể chiếm được nội đan linh thú thì chúng có đáng là gì. Hạ Nhất Minh nắm tay Viên Lễ Huân. Hai người bọn họ như làn gió nhẹ xuyên qua cây cối, lướt đi trong rừng. Trong rừng, cỗ hơi thở của linh thú lưu lại hết sức mờ nhạt. Nó giống như bị một vật gì đó tác động, có thể tiêu tán bất cứ lúc nào. Hạ Nhất Minh biết chỉ cần khoảng một chén trà nhỏ, luồng hơi thở này sẽ hoàn toàn biến mất không còn chú tung tích nào nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn Trong lòng hắn nghĩ đến linh thú có được năng lực xóa bỏ hơi thở của mình, không để lưu lại chắc chắn sẽ là một loại linh thú cực kỳ thông tuệ. Cũng có thể nói là nó rất ranh ma. Vẻ mặt Hạ Nhất Minh bắt đầu ngưng trọng. Hắn cảm giác con linh thú này có lực lượng mạnh hơn rất nhiều so với hai con trước đây hắn đã gặp. Lỗ tai hắn đột nhiên máy động, trên mặt Hạ Nhất Minh hiện ra một nét hoài nghi. Truy theo một khoảng thời gian, hắn đã từ từ tới gần con linh thú đó. Nhưng hắn lại nghe được giống như con linh thú kia đã phát hiện ra mình, đột nhiên gia tăng tốc độ bỏ chạy về phía trước. Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng. Hai chân hắn đột nhiên gia tốc, ôm chặt Viên Lễ Huân vào lòng, nhanh chóng đuổi theo. Hai mắt Viên Lễ Huan khéo hờ. Không phải lần đầu tiên nàng được ôm như thế này, nàng hết sức quen thuộc dựa vào ngực Hạ Nhất Minh, miệng cười cực kỳ hạnh phúc. Lúc này Hạ Nhất Minh cũng chẳng biết được tâm tư của cô gái đang nằm trong lòng. Lỗ tai của hắn run run thu thập hết mọi âm thanh xung quanh. Từ từ, sắc mặt Hạ Nhất Minh hiện lên một sự kinh ngạc. Hắn nghe loáng thoáng thấy phía trước có hai tiếng hít thở khác nhau. Tuy nhiên, hai hơi thở này lại có cùng một tần suất. Hạ Nhất Minh hoài nghi, chẳng lẽ phái trước lại có hai con linh thú? Nhưng trong tai hắn vẫn chỉ nghe thấy âm thanh chạy trốn của một con. Mặc dù thực lực của Hạ Nhất Minh không phải là chuyện đùa, nhưng lịch duyệt của hắn còn quá ít. Hắn không thể nghĩ ra được linh thú kia như thế nào nữa. Một người, một thú với tốc độ cực nhanh, chạy trong rừng. Tất cả mãnh thú gặp bọn họ đều ngoan ngoãn cúp đuôi chạy trốn. Những loại mãnh thú có thể sinh sống trong hoàn cảnh như thế này thì đối với nguy hiểm chúng đều cảm giác được. Chúng có thể cảm giác được áp lực mạnh mẽ từ một người và một thú phát ra. Luồng áp lực này làm cho bọn chúng đều không thể chịu nỗi. Nên khi tới gần, chúng đều nhanh chóng chạy trốn. Còn may là một người, một thú không hề chú ý tới đám mãnh thú trong rừng, chỉ cố đuổi theo mục tiêu của mình. Suốt hai canh giờ, với cước lực của bọn họ đã qua không biết bao nhiêu ngọn núi, khoảng cách truy đuổi càng lúc càng dài. Đột nhiên, phương hướng của linh thú thay đổi, tốc độ của nó lại tăng thêm một chút. Hạ Nhất Minh đang bám theo đằng sau lại hết sức vui vẻ. Hắn hiểu có lẽ linh thú kia biết không thể chạy thoát được nên không muốn chạy trốn nữa. Vì vậy nó mới hướng về một vị trí xác định chạy lại. Có lẽ ở chỗ đó có một con linh thú khác, nên nó muốn kết hợp để đối phó với mình. Tuy nhiên, cho dù cả hai con linh thú liên thủ thì Hạ Nhất Minh vẫn hết sức tin tưởng có thể một đao chém chết. Võ đạo của Thành Phó cực kỳ mạnh mẽ. Khi Hạ Nhất Minh đối chiến với hắn đã toàn lực ứng phó. Cuối cùng phải vận dụng Phong Vân Vũ chỉ thế mới có thể khắc chế được hắn. Nhưng cũn bởi vì hai bên đều dụng tay không đối chiến mà thôi. Nếu cho Hạ Nhất Minh sử dụng đại khảm đao thì hắn có thể cam đoan không cần dụng đến Khai Sơn Tam Thập Lục Thức cũng có thể một đao chém Thành Phó thành hai đoạn. Cho dù là ống tay áo của hắn có khả năng phòng ngự mạnh mẽ đi chăng nữa. Mỗi người đều am hiểu một loại vũ kỹ, nhưng có hay không có binh khí thì lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu có ai nói hai chuyện này hoàn toàn giống nhau thì người đó chính là thằng ngu không hơn không kém. Lúc này, Hạ Nhất Minh có đại khảm đao trong tay tất nhiên là sự tin tưởng tăng lên gấp trăm lần. Tăng thêm chút lực dưới chân, tốc độ của hắn cũng nhanh hơn một chút, bám chặt phía sau linh thú. Cuối cùng Hạ Nhất Minh đi tới một hạp cốc. Con linh thú kia phát ra một tiếng gầm rú cực kỳ khó nghe, sau đó mới ngừng lại. Trong âm thanh của nó có một loại uy hiếp cùng với một sự không cam lòng, nhưng đồng thời mang tới nguy hiểm cực lớn. Hạ Nhất Minh cười ha hả. Thân thể đang trong không trung, xoay một cái trước mắt hiện ra một cây đại thụ cực lớn, mấy người ôm không hết. Hắn từ từ đi tới trước mặt con linh thú. Khi Hạ Nhất Minh nhìn thấy con linh thú, nụ cười hoàn toàn im bặt, mồm hắn há hốc. Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao lại nghe thấy có hai tiếng hô hấp mà lại chỉ nghe được tiếng chạy của một con linh thú. Đó là bởi vì con linh thú này có hai cái đầu. Hình dạng của con linh thú này vừa có chút giống hổ lại có chút giống báo. Cái đuôi dài của nó dựng đứng. Thân hình rắn như sắt thép nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hết sức linh hoạt. Trên cổ nó có hai cái đầu giống như đầu hổ. Trên mỗi đầu lại có một cục u, nhìn từ xa tựa như một cái sừng. Sắc mặt Hạ Nhất Minh có chút ngưng trọng. Khi trực tiếp đối đầu với con linh thú, nhìn vào hai tròng mắt hung hãn, hắn cảm giác thấy một sự nguy hiểm. Từ sau khi hắn đạt tới thập tầng, cho dù là đối mặt với Trường Tí Hạc cũng không hề có cảm giác như vậy. Nhưng khi đối mặt với con linh thú này, hắn lại cảm giác rằng thực lực của nó có thể giết chết hắn. Tất nhiên, không chỉ Hạ Nhất Minh mới có cảm giác đó, mà ngay cả con linh thú cũng có cảm giác như thế. Nó lẳng lặng hạ thấp thân mình, bốn con mắt nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh. Thân thể nó không hề nhúc nhích giống như hòa hợp cùng với mặt đất. Hạ Nhất Minh từ từ lui lại. Hắn đẩy Viên Lễ Huân ra phía sau. Cổ tay lộn một cái, ba khúc đại khảm đao trong nháy mắt tổ hợp lại, bay lên trên đầu Hạ Nhất Minh. Cảm nhận được sự kiên quyết của Hạ Nhất Minh, con linh thú hai đầu biết được rằng loài người trước mắt muốn cùng với nó tử chiến. Thân hình nó đang phủ phục trên mặt đất chợt động, giống như một tia chớp, phá không đánh về phía Hạ Nhất Minh. Tốc độ nó cực kỳ nhanh, cả thân hình giống như hóa thành một thanh kiếm sắc bén có thể đâm thủng tất cả mọi vật trên thế gian. Hai cái miệng há ra, để lộ hai cặp răng nanh nhon hoắt. Giữa hai cái nanh đó chỉ có một màu đỏ lòm như máu. Từ trong miệng nó mùi máu tươi nồng nặc bay ra, Hạ Nhất Minh còn ngửi thấy lẫn trong đó có cả một mùi rất thối. Thân hình hắn lúc này mới động. Thoáng một cái, hắn giống như hóa thành một cơn gió cực kỳ phiêu hốt. Thân hình con linh thú giống như được làm bằng sắt thép, như một thanh lợi kiếm trong nháy mắt chém tới Hạ Nhất Minh. Ánh mắt nó hết sức lạnh lẽo. Bởi vì, nó vừa xuyên qua không phải là thân thể của Hạ Nhất Minh mà chỉ là một đám tàn ảnh của hắn mà thôi. Đơn thuần về mặt tốc độ, Hạ Nhất Minh hiển nhiên nhanh hơn nó rất nhiều. Song đầu linh thú há mồm phát ra một tiếng rống tức giận. Thân thể giữa không trung đột nhiên đổi hướng giống như một viên đạn đã lên nòng, bắn ngược trở lại. Đang ở giữa không trung mà có thể chuyển đổi phương hướng tự nhiên như thế, ngay cả là cao thủ nhân loại cũng cực kỳ ít, chưa nói gì đến một con linh thú. Nhưng động tác của con linh thú này lại hết sức tự nhiên, không hề có gì vướng mắc. Trí tuệ của nó cũng không hề kém hơn so với con người. Sự kiêu ngạo, bình tĩnh hoàn toàn vượt qua dự đoán của bất cứ ai. Nhưng hai cái đầu của nó vừa quay lại, trong ánh mắt chợt thấy một luồng sáng. Ngay sau đó, thân thể nó giống như bị một cơn mưa oanh tạc. Cơ thể nó giống như bị một đám người cầm chùy mà đập. Khiến cho cơ thể trời sinh được mệnh danh là mình đồng da sắt của nó cũng hoàn toàn mất đi cảm giác. Song đầu linh thú kêu lên một tiếng, đột nhiên mất đi năng lực bay lượn, rơi xuống đất. Mới chỉ giao phong lần thứ nhất mà trên người nó đã có vô số giọt huyết bắn ra. Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, cực kỳ vui sướng. Con song đầu linh thú này mặc dù thông tuệ, nhưng nó không biết rằng trên thế giới này cũng không nhất thiết phải cần đến hai con mắt. Cho dù là tai cũng có thể đoán được động tác của nó. Hai canh giờ chạy trốn vừa rồi, nó đã nhiều lần chuyển ngoặt phương hướng. Hạ Nhất Minh cho dù có sơ sẩy một lần nhưng cũng không thể không để ý đến điều đó. Cuối cùng thì linh thú cũng không phải là nhân loại. Chúng nó mặc dù thông minh nhưng hành động vẫn có phần theo cảm tính. Cú vồ vừa rồi của nó cùng với động tác chuyển ngoặt trong khi chạy trốn cũng chẳng có gì khác. Hạ Nhất Minh rất tinh tường, nếu chuyện đấy mà cũng không đoán được thì hắn chẳng hề xứng với danh hiệu tiên thiên đại sư. Cho nên hắn thừa dịp tránh sang, nhân lúc đại khảm đao lắp ráp xong liền theo hướng phán đoán bổ xuống. Quả nhiên đã làm cho con linh thú phải chịu đau đớn. Chỉ có điều ngoài sự dự liệu của Hạ Nhất Minh đó là da của nó quá dày, thậm chí còn hơn cả Trường Tí Hạc. Ngay cả khi bị đại khảm đao làm cho chảy máu đầm đìa cũng không hề thương tổn gì lớn. Song đầu linh thú vừa mới chạm đất liền vọt tới, khí thế hung ác hoàn toàn bộc phát. Hạ Nhất Minh khẽ nhúc nhích liền tránh khỏi. Hắn cũng từng có kinh nghiệm săn bắn nên biết rằng dồn nó vào chỗ chết không bằng lưu cho nó một đường sống. Song đầu linh thú bị thương không nặng, dù sao cũng chỉ bị ngoài da mà thôi. Nếu để cho nó nghỉ ngơi một thời gian, chắc chắn sẽ trở lại trạng thái ban đầu. Nhưng trong tình huống vận động kịch liệt thế này thì muốn hồi phục cũng không có cơ hội. Tuy nhiên, khi Hạ Nhất Minh tránh sang một bên, song đầu linh thú liền đạp mạnh một cái chui ngay vào hạp cốc u ám. Hạ Nhất Minh cả kinh, thầm nghĩ không hay. Hiển nhiên là hắn đã quên nó cố ý muốn chạy tới nơi này. Thực lực của con linh thú đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn. Nếu không phải do hắn nhanh trí thì chưa chắc đã làm gì được nó. Nếu ở bên trong còn có một con như thế thì hắn chưa chắc đã có thể địch lại. Hai tai hắn lại lay động lần nữa. Một lúc sau, ánh mắt Hạ Nhất Minh hiện rõ sự vui mừng và sợ hãi. Nhờ Thuận Phong Nhĩ hắn có thể khẳng định trong hạo cốc này chỉ có một con linh thú. Nếu con linh thú có thể qua mặt Thuận Phong Nhĩ, thì cho dù hắn có tài giỏi đến đến đâu cũng đành chịu thua. Cước bộ di động, Hạ Nhất Minh vọt vào bên trong. Một lúc sau, hắn đã xuyên qua hạp cốc u tĩnh, đi tới một sơn cốc hẻo lánh chưa từng có dấu chân người. Tới đây, ánh mắt Hạ Nhất Minh ngừng lại. Trong cái cốc này cũng được chia thành hai phần. Ngoại cốc rộng khoảng chừng một ngàn thước vuông, cực kỳ bằng phẳng, không hề có một cái cây nào. Chỗ tiếp giáp giữa ngoại cốc và nội cốc có một khoảng đá vụn. Đi qua chỗ đá đó có thể thấy bên trong phát ra một loại ánh sáng khác thường. Tuy nhiên, làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy hoảng sợ chính là hắn đã nhìn thấy song đầu linh thú. Song đầu linh thú đang đứng ở thông đạo bên ngoài cốc, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn. Chớp chớp vài cái, Hạ Nhất Minh tựa hồ không tin vào mắt mình. Hắn có thể khẳng định cho dù là ánh mắt cừu hận hay hơi thở từ trên người đều chính là con linh thú đã gặp ở ngoài hạp cốc. Chỉ có một điều khác đó là trên người con linh thú này hoàn toàn không hề có thương tích. Nhưng vết thương do đại khảm đao lưu lại đã biến mất toàn bộ. Nếu không phải trên người nó vẫn còn những giọt máu thì Hạ Nhất Minh không thể tin được đó chính là con linh thú đã gặp. Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn vào phía bên trong cốc. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu tại sao con linh thú này lại muốn giao chiến với hắn tại đây. Thì ra ở trong này còn có một thứ gì đó làm cho nó có thể khôi phục lại lực lượng một cách thần kỳ.