Vũ Thần

Chương 193: Tương sinh mật pháp



Tàng thư các trên chủ phong được chia làm hai gian. Gian ngoài của Tàng thư các cũng mở ra cho các đệ tử, thậm chí còn cho phép tùy ý sao chép.
Ngày xưa, khi Hạ Vũ Đức xuống núi, một đống bí tịch trên người lão chính là được sao chép từ đây. Nếu không có số bí tịch đó, Hạ gia trang cũng không thể phát triển thuận lợi đến vậy.
Ít nhất, đám đệ tử Hạ gia đời thứ hai và thứ ba cũng không có được nhiều vũ kỹ để mà tu luyện.
Nhưng gian trong của Tàng thư các thì đám đệ tử bình thường lại không thể tham khảo. Đây là nơi mà chỉ có đám trưởng lão mới có tư cách ra vào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lúc này, bốn vị trưởng lão cùng với Thái thượng trưởng lão đều có mặt ở đây.
Hạ Nhất Minh đang cầm trên tay một quyển bí tịch. Hai mắt hắn sáng lên, như bị hút hồn vào nội dung trong quyển sách.
Vu Kinh Lôi cùng với đám người đứng một bên. Thần sắc bọn họ có chút ngưng trọng nhìn Hạ Nhất Minh.
Có điều, trong lúc Hạ Nhất Minh tập trung vào quyển bí tịch hiển nhiên không có một ai mở miệng.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh cũng giở tới tờ cuối cùng. Hắn chầm chậm gập quyển bí tịch lại, nhắm mắt trầm tư chốc lại, thở dài một hơi, nói:
- Không sai! Phương pháp này rất tốt. Không ngờ được là các vị tiền bối lại có thể nghĩ ra phương pháp này.
Đám người Vu Kinh Lôi giật mình, liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, Vu Kinh Lôi trầm giọng hỏi:
- Hạ trưởng lão! Ngài xem rõ chưa?
Hạ Nhất Minh vỗ vỗ quyển bí tịch, tức giận nói:
- Mọi thứ trong đó đều viết rõ như vậy. Nếu ta không hiểu chẳng lẽ lại là thằng đần?
Cả đám Vu Kinh Lôi liền đỏ mặt. Có điều, mỗi người trong số họ đều sống hơn trăm tuổi, da mặt hiển nhiên là phải dày hơn da chân rất nhiều. Khuôn mặt họ chỉ đỏ lên một chút rồi trở lại bình thường.
Ho nhẹ một tiếng, Vu Kinh Lôi nói:
- Hạ trưởng lão! Hiểu được nội dung là một chuyện, nhưng thực hiện lại là việc khác... Ngươi có nắm chắc hay không?
Hạ Nhất Minh cúi đầu. Nhìn bí tịch trên tay, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười hết sức tự tin.
Từ sau khi chính thức trở thành trưởng lão của Hoành Sơn nhất mạch, gian phòng phía trong của tàng thư các cũng được mở ra cho hắn.
Có điều, Hạ Nhất Minh vừa mới bước chân vào đây, đám người Vu Kinh Lôi cũng lập tức theo vào, lại còn đưa cho hắn một quyển bí tịch.
Trong quyển bí tịch, ghi chép rất nhiều loại công pháp, còn có cả bí quyết chuyển hóa. Không chỉ có chuyển đổi giữa hai loại công pháp mà còn có cả những yếu điểm chuyển hóa giữa các công pháp tương sinh trong ngũ hành.
Mộc Hỏa tương sinh. Hỏa Thổ tương sinh. Thổ Kim tương sinh. Kim Thủy tương sinh. Thủy Mộc tương sinh.
Tất cả những điểm quan trọng chuyển đổi năm loại tương sinh công pháp cũng có cả trong đó.
Sau khi thấy được quyển bí này, Hạ Nhất Minh quả thật giống như cá gặp nước. Mặc dù, hắn kiêm tu ngũ hành, nhưng sự chuyển đổi giữa các loại công pháp vẫn có chút trở ngại. Nhưng sau khi hắn thấy được những yếu điểm ghi chép trong đó liền hết sức mừng rỡ. Nếu nơi đây không phải tàng thư các, hơn nữa lại có bốn vị tiên thiên cường giả đứng nhìn thì hắn đã thử ngay lập tức.
Lúc này, nghe Vu Kinh Lôi hỏi, có thể làm được sự chuyển hóa đó hay không, hắn cười, nói:
- Sư thúc cứ yên tâm! Để cho tiểu chất có chút thời gian luyện tập thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đám người Vu Kinh Lôi nhìn nhau một chút. Sau đó, Dược đạo nhân nói:
- Hạ trưởng lão! Ngươi cũng biết loại công pháp này có tác dụng gì không?
Hạ Nhất Minh ngớ người ra. Do dự một chút, trong lòng liền nảy ra một ý nghĩ, hắn nói luôn:
- Tương sinh công pháp, tấn thăng tiên thiên?
Dược đạo nhân vỗ tay, nói:
- Không sai! Hạ trưởng lão nói rất đúng. Những môn phái ẩn thế như chúng ta luôn có vốn liếng bí mật. Mỗi một người tự thân thông qua song hệ tiên thiên công pháp bước vào tiên thiên đều phải học để nắm giữ những điểm mấu chốt này.
Hạ Nhất Minh nghĩ tới chuyện ngày xưa Tạ Tri Ân yêu cầu hắn lúc trước, liền hiểu rõ, nói:
- Nắm giữ được những yếu điểm này, có thể ở phía sau người trùng kích tiên thiên làm hộ pháp hay không?
Dược đạo nhân mỉm cười. Hạ Nhất Minh quả là thông tuệ hơn người, chỉ mới nghe có thế đã nắm được huyền cơ trong đó.
Vu Kinh Lôi cười ha hả, nói:
- Hạ trưởng lão! Chuyện này trong những môn phái ẩn thế cũng chẳng phải là chuyện bí mật. Môn phái của chúng ta có thể trường thịnh, không suy, mỗi đời đều có tiên thiên trưởng lão tọa trấn chính là vì có nó.
Được đám Vu Kinh Lôi giải thích, Hạ Nhất Minh cũng hiểu được một chút.
Trong đám đệ tử đông đảo của những môn phái ẩn thế, đều có không ít cao thủ hậu thiên đạt tới đỉnh phong thập tầng. Mà trong số đó cũng có không ít người tu luyện song hệ công pháp tương sinh.
Đám đệ tử này đều là vật báu vô giá trong môn phái. Bọn họ chính là niềm hy vọng có thể bước vào tiên thiên của môn phái.
Tuy nhiên, dù đạt tới đỉnh phong thập tầng song hệ tương sinh công pháp, nhưng không phải muốn là có thể trở thành tiên thiên cường giả.
Nếu chỉ tự bản thân mà thông qua song hệ tương sinh công pháp bước vào tiên thiên thì tuyệt đối trong mười người cũng không được một.
Trải qua bao đời của môn phái đã để lại vô số kinh nghiệm, hình thành một phương pháp.
Đó chính là khi xuất hiện những đệ tử như vậy, những trưởng lão trong môn phái có cùng công pháp thuộc tính với đệ tử có thể làm hộ pháp, gia trì kinh mạch cho bọn họ.
Cũng bởi vì có nguyên nhân này, nên những môn phái ẩn thế luôn có mấy vị tiên thiên cường giả tồn tại, chưa hề đoạn tuyệt.
Vu Kinh Lôi thở dài nói tiếp:
- Dược trưởng lão song tu Mộc Hỏa. Lão phu cùng với Liên Ý trưởng lão lại song tu Thủy Mộc. Về phần... - Hắn dừng lại một chút, nhìn Vu Hi Thần, lắc đầu không nói nữa.
Sắc mặt Vu Hi Thần đỏ lên, nói:
- Hạ trưởng lão! Ta tu luyện chỉ đơn thuần Thổ hệ công pháp. Phải nhờ tới tiên thiên kim đan mới có thể bước vào tiên thiên.
Hạ Nhất Minh vội vàng lắc đầu, trấn an vài câu. Có điều từ biểu hiện của mọi người, hắn hơi hiểu được những tiên thiên trưởng lão phục dụng tiên thiên kim đan so với những trưởng lão đồng tu song hệ công pháp có địa vị thấp hơn một chút.
Vu Kinh Lôi nói tiếp:
- Trong đám đệ tử Hoành Sơn chúng ta có một người song tu Kim, Thủy đã đạt tới thập tầng đỉnh phong. Hắn tên là Lục Chánh Nghi ở Linh Ngọc phong. Năm đó.... - Lão liếc nhìn Hạ Nhất Minh, trên mặt có chút quái dị, nói:
- Năm nay, hắn đã sáu mươi sáu tuổi. Hơn ba năm trước đã đạt tới thập tầng đỉnh phong cả hai hệ. Chỉ có điều hai lần trùng kích vào tiên thiên đều thất bại.
Với tuổi của Vu Kinh Lôi, thì cho dù là Lục Chánh Nghi đã sáu mươi sáu tuổi hay người mới ba mươi tuổi cũng chẳng khác gì nhau. Nhưng sau khi nhìn Hạ Nhất Minh, lão lại không thể mở miệng.
Nếu nói năm ấy là sáu mươi sáu tuổi vậy thì Hạ Nhất Minh mới mười bẩy tuổi phải hình dung thế nào?
Dược đạo nhân mỉm cười, tiếp lời nói:
- Mặc dù Chánh Nghi hai lần trùng kích thất bại, nhưng bởi không có ai hộ pháp nên hắn mới không dám trùng kích mạnh mẽ. Nếu có người hộ pháp vậy thì khả năng hắn bước vào tiên thiên là rất lớn.
Nói tới đây, Dược đạo nhân tủm tỉm nhìn Hạ Nhất Minh. Ánh mắt kỳ vọng đến cả đứa trẻ cũng có thể thấy.
Hạ Nhất Minh muốn cười cũng không được. Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao đám Dược đạo nhân và Vu Kinh Lôi sau khi biết mình đồng tu bốn hệ lại hứng phấn đến vậy, vượt quá cả một trưởng lão bình thường.
Lúc đầu, hắn cứ tưởng đó là do trong Hoành Sơn chưa có thế hệ kế tiếp. Nhưng đến bây giờ mới hiểu, sự tồn tại của mình đối với môn phái lại có tác dụng lớn đến thế.
Trong lòng hắn khẽ động, nói:
- Hoành Sơn nhiều đệ tử như vậy sao lại chỉ có một vị đệ tử phù hợp với điều kiện?
Đám Dược đạo nhân ngẩn ra, nhìn về phía Vu Hi Thần. Trầm ngâm một lúc, Vu Hi Thần nói:
- Ngoài Lục Chánh Nghi ra ở Mẫu Chỉ phong còn có Xa Văn Quân. Hắn cũng song tu hai loại tương sinh công pháp. Năm nay hắn đã bốn mươi tuổi. Chỉ có điều song hệ công pháp của hắn mới chỉ đạt tới cửu tầng, vẫn còn một khoảng thời gian rất dài. Mà cho dù hắn có đạt tới đỉnh phong thập tầng thì khả năng đột phá cũng chưa tới một thành.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, hỏi:
- Vì sao?
Vu Hi Thần bất đắc dĩ, nói:
- Xa Văn Quân tu luyện hai loại công pháp Thổ và Kim. Hai hệ công pháp này trong ngũ hành được coi là khó đột phá lên tiên thiên nhất. Nếu có một vị trưởng lão gia trì kinh mạch, để cho hắn toàn tâm trùng kích tiên thiên thì có thể đạt tới năm thành. Nhưng nếu chỉ tự bản thân thì.... - Hắn lắc đầu, nói:
- Hy vọng quá xa vời.
Hạ Nhất Minh thầm nhẩm một chút. Hơn hai nghìn người lại có được hai vị đệ tử như thế so với Thái Thương huyện vẫn còn hơn nhiều lắm.
Nghĩ kỹ thì đây cũng là môn phái ẩn thế, đệ tử bên trong được chiếu cố làm sao ngoại giới có thể so sánh.
Nếu trong Thiên La quốc, mỗi người đều có điều kiện như vậy thì số lượng đệ tử đồng tu song hệ tương sinh công pháp chắc chắn vượt qua Hoành Sơn nhất mạch. Nhưng trên thực tế, điều này là không có khả năng. Ngay cả người có được thiên phú thì trong hoàn cảnh bình thường, cũng bị lãng phí.
Đó chính là vận mệnh. Vận mệnh mỗi người khác nhau, quyết định đến thành tựu khác nhau của họ.
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh cảm thấy mấy luồng ánh mắt nóng rực nhìn hắn. Ngẩn người, Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, tự giác nói:
- Các vị! Sau này, khi đệ tử Hoành Sơn trùng kích tiên thiên ta sẽ tận lực làm hộ pháp cho họ.
Lúc này, đám Vu Kinh Lôi mới cười cười, hài lòng. Lão nghiêm sắc mặt lại, nói:
- Hạ trưởng lão! Mặc dù chúng ta đều biết thực lực của ngươi, cũng biết ngươi có trình độ rất cao đối với hai hệ Kim, Thủy, chân khí cũng đã vận chuyển đến mức tùy tâm sở dục. Nhưng bí tịch này chính là kết tinh của bao đời trưởng lảo bổn môn. Có lẽ, ngươi cứ tu luyện thêm vài năm, nắm chắc hoàn toàn nội dung rồi hãy làm hộ pháp cho Lục Chánh Nghi.
Dược đạo nhân thở dài một tiếng, nói:
- Sư thúc nói rất đúng! Nói ra chỉ sợ Hạ trưởng lão chê cười, nhưng lần đầu tiên lão phu luyện tập nó, phải mất hai mươi năm mới có thể thuần thục. Đáng tiếc, trong sáu mươi năm qua, bổn môn lại không có được đệ tử song tu Mộc Hỏa đạt tới thập tầng.
Hạ Nhất Minh nhìn mọi người, thấy nét mặt người nào cũng như vậy.
Trong lòng hắn hết sức hoài nghi, nội dung bí tịch mặc dù kỳ diệu nhưng trong mắt hắn cũng chẳng có gì phức tạp lắm. Tại sao đám Dược đạo nhân lại cần thời gian dài như vậy mới có thể thuần thục?
Hắn chợt nghĩ ra điều này có thể liên quan tới thể chất đặc thù của mình. Mỉm cười, hắn liền duỗi hai tay ra. Tất cả mọi người ngẩn ra, không hiểu hắn muốn làm gì.
Tuy nhiên, chỉ sau một chút, tất cả liền choáng váng.
Hai tay Hạ Nhất Minh cứ để nguyên như vậy. Nhưng đám tiên thiên cường giả có thể cảm nhận được chân khí mạnh mẽ lưu chuyển trên đôi tay hắn.
Thủy hệ chân khí, Kim hệ chân khí, hai loại chân khí này luân phiên xuất hiện trên tay hắn.
Lúc tay trái là Kim hệ, tay phải Thủy hệ. Thoáng cái đã đảo ngược, chân khí hai tay thay đổi luân phiên.
Chỉ trong chốc lát, hai loại chân khí đã thay đổi trên tay hắn mấy chục lần.
Hạ Nhất Minh đứng yên, mỉm cười. Hai tay hắn không hề chuyển động, chân khí trong cơ thể vận chuyển tự nhiên không hề trở ngại.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh giơ tay, lấy chén trà bên cạnh, uống một ngụm. Khi hắn ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt đám Vu Kinh Lôi liền ngẩn người ra.
Cả bốn người đều mở to mắt, ngây ngất nhìn. Nếu như không phải biết rõ Hạ Nhất Minh, chỉ sợ khi thấy hắn làm chuyện đó, tất cả đã chạy trối chết.
Vu Kinh Lôi thở dài một hơi, nói:
- Thiên tài! Đúng là thiên tài.
Liên Ý cũng gật đầu phụ họa nói:
- Không sai! Trăm năm qua, lão phu cũng chưa từng gặp qua người nào tu luyện Kim và Thủy hệ tới trình độ như vậy. Hạ trưởng lão tu luyện hai loại công pháp này đã gần chạm tới cội nguồn của nó. - Hai mắt hắn tỏa sáng, nói:
- Hạ trưởng lão! Lão phu khuyên ngươi nên bỏ tu luyện Mộc, Hỏa công pháp mà tập trung vào hai hệ Kim và Thủy. Ta tin rằng chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, đến một ngày nhất định đột phá Bách tán thiên mà đạt tới Nhất đường thiên.
Dược đạo nhân run người, vội nói:
- Không được! Hạ trưởng lão mặc dù cũng có thiên phú với hai hệ trên, nhưng đối với Mộc và Hỏa hệ cũng như thế. Ta nghĩ cứ tu luyện hai hệ Mộc Hỏa thật tốt, còn hai hệ Kim Thủy... - Lão dừng một chút, nhớ tới cảnh vừa rồi lại không thể nói ra lời. Câu nói chưa dứt cũng đành bỏ dở.
Liên Ý nhướng mày, bất mãn nói:
- Dược trưởng lão! Ta biết ngươi muốn Hạ trưởng lão kế thừa Linh Dược phong. Nhưng ngươi cũng đã thấy thiên phú của Hạ trưởng lão về hai hệ Kim và Thủy rồi. Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến đại cục hay sao?
Dược đạo nhân đỏ mặt, nói:
- Liên Ý trưởng lão! Ta cam đoan với ngươi thiên phú hai hệ Mộc và Hỏa của Hạ trưởng lão cũng không hề kém hai hệ Thủy và Kim. Nếu nói sai, lão phu sẽ bị sét đánh chết.
Đám Liên Ý lại thừ người ra. Ánh mắt khó tin nhìn Hạ Nhất Minh.
Da mặt của Hạ Nhất Minh dù sao cũng không thể so được với mấy lão quái vật đã sống hơn trăm năm, xấu hổ cười, nói:
- Các vị! Ta đã quyết định con đường tu luyện của bản thân. Mọi người không cần phải đề cập đến nữa.
Cả đám Vu Kinh Lôi gật đầu. Một điều chắc chắn đó là họ rất tò mò với quyết định của Hạ Nhất Minh. Nhưng tò mò thì tò mò, họ cũng không dám mở miệng ra hỏi.
Hạ Nhất Minh buông quyển bí tịch đang cầm trong tay xuống, cao giọng, nói:
- Vu trưởng lão! Khi nào thì Lục Chánh Nghi định trùng kích tiên thiên? Nếu trong vòng một tháng, ta sẽ đồng ý làm hộ pháp cho hắn.
Ở chung một thời gian, Hạ Nhất Minh biết được Vu Hi Thần tu hành võ đạo kém nhất, nhưng lại là người xử lý công việc hàng ngày. Dược đạo nhân thì chỉ chăm chú với thuật luyện đan. Còn Vu Kinh Lôi với Liên Ý lại toàn tâm vùi đầu vào võ đạo. Tất cả mọi chuyện, bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm.
Vì vậy, tất cả mọi việc cũng chỉ có thể hỏi Vu Hi Thần.
Vu Hi Thần trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu Hạ trưởng lão đã nói thế thì để mười ngày nữa đi.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Hắn ngạc nhiên hỏi:
- Vu trưởng lão! Làm sao mà ngươi có thể khẳng định được chuyện đó? Lục Chánh Nghi muốn chuẩn bị tốt tâm tình thì chỉ sợ mười ngày cũng chưa đủ
Quả thật, không phải ai cũng có được thể chất như hắn. Hơn nữa, Lục Chánh Nghi còn bị ám ảnh bởi hai lần thất bại. Trong mười ngày, muốn cho hắn điều chỉnh trạng thái bản thân đến mức cao nhất, chỉ sợ chưa chắc đã làm được.
Vu Hi Thần mỉm cười, nói:
- Hạ trưởng lão! Ngươi có thể đồng ý ra tay đã là phúc phận của hắn. Trong vòng mười ngày, nếu hắn còn không thể điều chỉnh được tâm tình thì do tu vi chưa đủ. Trong vòng năm năm cũng không thể có được cơ hội như thế.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Thật ra, hắn cũng nóng lòng muốn thử. Hắn tuy hiểu đây là một cơ hội khó kiếm của Lục Chánh Nghi, nhưng bản thân cũng muốn trải qua một cảm giác mới.
Ôn cũ, nắm mới không chỉ trong văn học mà cả trên võ đạo cũng như thế.
Cảm giác đột phá tiên thiên cảnh giới khi xưa trong trí nhớ của hắn vẫn còn y nguyên. Hắn rất muốn biết khi trợ giúp người khác đột phá có thể tận hưởng lại cảm giác đó hay không...