Vài tiếng bước chân cách đó không xa vang lên. Bất quá tiếng bước chân đó không tiếp tục truyền tới, mà dường như dừng lại phía ngoài trạm gác của Hoành Sơn đệ tử trấn giữ. Không chờ tên đệ tử chạy vào bẩm báo, Lục Chánh Nghi đã tự mình ra tiếp đón. Hắn mỉm cười, chắp tay nói: - Trác tiền bối. Nếu ngài đã tới, xin mời cứ trực tiếp tiến vào. Trác Vạn Liêm cười ha hả, nói: - Như vậy chẳng phải quá thất lễ rồi sao? Hay là cứ báo trước một tiếng cho phải. Lục Chánh Nghi vẻ mặt không đổi, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán. Trước khi Thái thượng trưởng lão Hạ Nhất Minh tới nơi này, vị tiên thiên cường giả tới từ Bắc cương băng nguyên ra vào nơi này cũng chưa từng một lần thông báo. Bất quá, thân phận của Trác Vạn Liêm là một nhất đường thiên cường giả, hơn nữa phía sau lão còn có một sư môn hùng mạnh. Cho dù là Vu Kinh Lôi không có chút nào biểu hiện bất mãn mà ngược lại cùng lão trò chuyện ra chiều vui vẻ. Nhưng giờ phút này, khi Thái thượng trưởng lão Hạ Nhất Minh trở về, hơn nữa thực lực cường đại không gì chống nổi bộc lộ trước mắt mọi người, Trác Vạn Liêm lập tức thành thành thật thật xuống nước, ngay cả tiến vào nơi này cũng phải nhờ người thông báo một tiếng. Bởi vậy có thể thấy được, trên thế giới này, cơ bản chỉ có người có thực lực mới đủ tư cách nói chuyện. Chỉ cần có đủ thực lực, như vậy muốn nghĩ gì, làm gì, cũng không có vấn đề. Nhưng nếu không có thực lực, hoặc thực lực không đủ, như vậy cả đời chỉ làm cái đuôi cho kẻ khác mà thôi. Dẫn Trác Vạn Liêm vào trong, Lục Chánh Nghi quan sát bên trong một chút, trong lòng lão cảm khái khôn cùng. Hoành Sơn nhất mạch có được Thái thượng trưởng lão Hạ Nhất Minh quả thực là một việc vinh quang a. Ánh mắt xoay chuyển, Lục Chánh Nghi chú ý tới vị trung niên theo sau Trác Vạn Liêm. Người này nhìn qua là một hán tử trung niên có chút nghiêm cẩn. Ánh mắt của hắn cực kỳ trầm ổn, bước đi khoan thai, trên người tỏa ra một cỗ khí thế lạnh lẽo. Thấy ánh mắt Lục Chánh Nghi đang quan sát mình, người này hành lễ thật sâu nói: - Vãn bối Mộc Chiêm Hào, bái kiến tiền bối. Lục Chánh Nghi sắc mặt khẽ biến. Nếu là những người khác hành lễ, hắn cũng có thể thụ lễ với tư cách một tiên thiên cường giả, nhưng Mộc Chiêm Hào này thì khác biệt. Lão vội vàng ôm quyền nói: - Thì ra là Mộc huynh, ngưỡng mộ đã lâu. Mộc Chiêm Hào khẽ mỉm cười, nói: - Tiền bối đã đạt tới tiên thiên cảnh giới, thực sự là đáng để Mộc mỗ học tập. Lục Chánh Nghi thoáng ngẩn ra, sau đó khiêm tốn nói: - Mộc huynh. Thái thượng trưởng lão đã nhận lời đứng ra gia trì kinh mạch giúp huynh, chỉ cần có thể thành công tiến giai. Chúng ta chính là ngang hàng rồi. Nếu chỉ tính tuổi tác mà nói, hai người bọn họ kỳ thực cũng không hơn kém nhau là mấy, hơn nữa mắt thấy đối phương đồng dạng sẽ bước vào tiên thiên cảnh giới, Lục Chánh Nghi sẽ không đối đãi như một vị thập tầng nội kình tu luyện giả thông thường. Ba người tiến vào bên trong, tới đại sảnh, vừa ngồi xuống không lâu, Hạ Nhất Minh, Vu Kinh Lôi cùng Viên Lễ Huân ba người lần lượt đi vào. Điều này cũng bởi Trác Vạn Liêm tự mình cầu kiến, nếu người bình thường muốn thấy cả ba người bọn họ quả thực ít có khả năng. Mộc Chiêm Hào ánh mắt sáng lên, không đợi Lục Chánh Nghi dẫn kiến đã đứng dậy bước tới trước, cung kính nói: - Vãn bối Mộc Chiêm Hào, bái kiến Vu tiền bối, Hạ tiền bối, Viên tiền bối. Vu Kinh Lôi khẽ gật đầu, không nói gì. Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân ngược lại, ánh mắt nhìn nhau không khỏi có chút kỳ dị. Đã tấn giai nhất đường thiên cường giả nên Hạ Nhất Minh không có cảm giác gì, nhưng vừa mới tiến giai vào tiên thiên cảnh giới, lần đầu tiên Viên Lễ Huân gặp phải loại đãi ngộ này. Mắt thấy vị này tuổi tác so với phụ thân mình còn lớn hơn một chút, nhưng lại mở miệng gọi mình là " tiền bối", trên mặt Viên Lễ Huân nhất thời có nổi lên một chút ửng hồng. Hạ Nhất Minh khẽ cười cười. Lúc đầu hắn gặp phải tình huống này, trong lòng cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng chỉ cần qua vài lần, cũng sẽ dần hình thành thói quen mà thôi. - Không cần đa lễ. Mời ngồi. Hạ Nhất Minh vung tay lên, một cỗ lực lượng trên người hắn truyền tới người Mộc Chiêm Hào, khiến hắn không thể điều kiển mà đứng thẳng lên, đồng thời trong mắt hắn lúc này ánh lên vẻ hâm mộ. Cánh không dụng lực, đây chính là năng lực đặc biệt của tiên thiên cường giả. Bất quá, khi nghĩ tới bản thân mình cũng có cơ hội tiến vào cảnh giới này, sự hâm mộ này trong lòng Mộc Chiêm Hào lập tức tiêu biến, chỉ để lại một khao khát cùng tin tưởng mãnh liệt. Hạ Nhất Minh vận chân khí nâng Mộc Chiêm Hào đứng thẳng lên, đồng thời dò xét qua kinh mạch của hắn, Chân mày có chút nhíu lại, Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện, trong cơ thể Mộc Chiêm Hào có một cỗ sinh mệnh hoạt lực hơn xa hậu thiên cường giả thông thường. Mặc dù không thể so sánh với Tiên thiên đại sư, nhưng trong cảnh giới hậu thiên đỉnh phong cũng khó có người có thể so bì. Ánh mắt quan sát Lục Chánh Nghi một lát, Hạ Nhất Minh nghĩ tới tình huống ngày trước hỗ trợ hắn tiến giai tiên thiên. Nếu lấy cảnh giới hậu thiên của Lục Chánh Nghi so sánh, sinh mệnh hoạt lực trong cơ thể hai người chênh nhau không phải chỉ gấp hai lần. Nếu như điều này không đủ lể làm Hạ Nhất Minh cảm thấy coi trọng, nhưng trong cơ thể Mộc Chiêm Hào lưu chuyển tam hệ chân khí cường đại, thực sự khiến Hạ Nhất Minh rung động. Thổ, Kim, Thủy,.. Ba loại lực lượng bất đồng trong cơ thể thong thả vận chuyển, loại lực lượng này đã đạt tới cảnh giới hậu thiên đỉnh phong. Hơn nữa còn mơ hồ có cảm giác tương thông. Dường như ba loại lực lượng này đã có tính chất cơ bản tương sinh tương khắc của Ngũ hành. Hiện tại kiến thức của Hạ Nhất Minh đã hơn xa lúc trước, trên mặt hắn hiện ra vẻ kinh ngạc, do dự một chút, dò hỏi: - Mộc huynh... Mộc Chiêm Hào hành lễ thật sâu nói: - Tiền bối. Ngày cùng gia tổ ngang hàng, chỉ cần gọi thẳng tên vãn bối là được. Hạ Nhất Minh nhíu mày nói: - Ngươi lập tức sẽ tiến vào tiên thiên cảnh giới, sớm muộn gì cũng phải đổi cách xưng hô, không cần phải phiền phức như vậy. Nghe được những lời này của Hạ Nhất Minh, cho dù là Trác Vạn Liêm hay Mộc Chiêm Hào trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng. Đám người Hạ Nhất Minh ngồi xuống, sau đó hắn tùy ý nói: - Mộc huynh. Ta mặc dù không phải lần đầu tiên hộ pháp gia trì kinh mạch, nhưng hộ pháp cho hậu thiên tu luyện giả tam hệ đồng tu thì là lần đầu tiên. Dừng một chút, hắn trầm giọng nói: - Ngươi tu luyện công pháp gì? Mộc Chiêm Hào lập tức trả lời: - Vãn bôi tu luyện là Tam hệ pháp ấn Thổ, Kim, Thủy trong Ngũ hành ấn pháp. Trác Vạn Liêm cũng bổ sung: - Hạ huynh. Công pháp này vốn từ Ngũ Hành Môn ở Đại Thân quốc xa xôi truyền tới. Nếu lấy uy lực của nó mà nói quả thực là số một số hai. Chỉ là công pháp này vô cùng huyền ảo, muốn đạt được thành tựu nỗ lực phải thật lớn. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói: - Nếu là ta đoán không nhầm, công pháp này hẳn là tiên thiên tuyệt học. - Đúng vậy. Mộc Chiêm Hào cúi đầu thật sâu, trong ánh mắt hắn toát lên vẻ khâm phục không gì che giấu. Nếu biết rõ lai lịch công pháp này, như vậy có nhận ra đó là tiên thiên tuyệt học cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng nghe giọng nói của Hạ Nhất Minh, rõ ràng là lần đầu tiên tiếp xúc. Nhưng chỉ quan sát chốc lát đã nhận ra thực chất công phu, nhãn lực này quả thực khiến người khác kinh ngạc. Hạ Nhất Minh trầm ngâm trong chốc lát, thoáng nhíu mày lại. Mộc Chiêm Hào cùng Trác Vạn Liêm hai mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi phát lạnh. Ho nhẹ một tiếng, Trác Vạn Liêm nói: - Hạ huynh, có gì không ổn sao? Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói: - Tam hệ đồng tu, nếu gia trì kinh mạch quả thực khó hơn song hệ tương sinh rất nhiều. Hai người Trác Vạn Liêm trong lòng không khỏi nói thầm, điều này không phải là nói nhảm ư... Nếu không phải như vậy, Mộc Tẫn Thiên vì sao không ngại hiềm khích, ngược lại còn biếu tặng hai kiện vật phẩm trân quý cho ngươi. Chẳng lẽ đầu hắn bị lừa đá à? Hạ Nhất Minh nhìn Mộc Chiêm Hào nói: - Ngươi nếu tu luyện hậu thiên công pháp, như vậy ta hoàn toàn có thể không cần chú ý. Nhưng tư chất ngươi rất tốt, có thể ở hậu thiên cảnh giới mà nắm giữ tiên thiên tuyệt học. Điều này mặc dù là chuyên tốt. Nhưng khi tiến giai tiên thiên cảnh giới, đối với việc gia trì kinh mạch của ta mà nói lại là chuyện không tốt. Nếu là song hệ tương sinh, biến hóa không lớn, ta còn có thể miễn cưỡng chắc chắn. Nhưng là tam hệ đồng tu, nếu có việc ngoài ý muốn, ta cũng chỉ có thể bảo đảm tính mạng của ngươi, còn kinh mạch không bị tổn thương ta hoàn toàn không nắm chắc. Hai người Trác Vạn Liêm trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng. Lấy tu vi của bọn họ trên con đường võ đạo, hiển nhiên hiểu rõ Hạ Nhất Minh không có ý đe dọa cùng đùn đẩy tránh nhiệm, mà đây chính là thực tế. Hậu thiên cảnh giới tu luyện tiên thiên công pháp quả thực là hành trình nghịch thiên. Mặc dù uy lực vô cùng to lớn, nhưng đồng dạng đánh sâu vào tiên thiên chi cảnh, cũng gia tăng thêm tỷ lệ thất bại. Bọn họ mặc dù đã từng lo lắng về diều này, nhưng suy nghĩ không nghiêm trọng như trong lời nói vừa rồi của Hạ Nhất Minh. Dù sao, chuyện xấu chính là ngoài ý muốn, nếu không phát sinh, bất luận là ai cũng không biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì. Một lúc sau, Mộc Chiêm Hào thở dài một tiếng, nói: - Tiền bối. Vãn bối đã quyết định. Bằng bất cứ giá nào lần này cũng phải trùng kích tiên thiên cảnh giới. Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vãn bối tuyệt không có nửa lời oán trách. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Hạ Nhất Minh khẽ cau mày, nói: - Mộc huynh đem hai kiện bảo vật tặng ta, đổi lấy việc ta vì ngươi hộ pháp. Nếu không thành công, ta nào còn mặt mũi mà nhận hai kiện vật phẩm này làm của riêng. Trác Vạn Liêm cùng Mộc Chiêm Hào nhìn nhau, đồng thời phát hiện ra vẻ kinh ngạc cùng kích động trong ánh mắt đối phương. Nếu là tiên thiên cường giả khác gặp tình huống này, nhiều nhất có thể làm chính là vẫn tiếp tục hộ pháp gia trì kinh mạch. Về phần thành công hay không bọn họ cũng mặc. Hơn nữa sau khi ra tay, thù lao lại càng không thể nhận thiếu một phần. Nhưng Hạ Nhất Minh lại không giống vậy. Suy nghĩ nhường này quả thực khiến hai người bọn họ vô cùng cảm kích. Người tốt. Thật sự đưa mắt nhìn khắp thiên hạ cũng ngàn vạn lần khó gặp... Hạ Nhất Minh im lặng suy nghĩ, trong đại sảnh nhất thời một mảng yên tĩnh không tiếng động. Trác Vạn Liêm cùng Mộc Chiêm Hào dĩ nhiên là không dám mở lời cắt đứt suy nghĩ của hắn, mà đám người Vu Kinh Lôi cùng Lục Chánh Nghi mặc dù không cho là đúng, nhưng trong lòng nói thầm vài câu chứ tuyệt không có ý định mở miệng. Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh mở lời: - Ngươi xuất thủ, đem sở học thi triển, có bao nhiêu thực lực dùng bấy nhiêu, nếu có điểm giấu diếm vậy tự lãnh hậu quả đi. Mộc Chiêm Hào vui mừng khôn xiết, đối phương tận tâm suy nghĩ cho hắn như vậy, nếu hắn còn chút nào giữ lại quả thực không biết tốt xấu rồi. Mộc Chiêm Hào nhất thời đi tới trung tâm đại sảnh, đầu gối khẽ thấp xuống, xuất hiện tư thế tấn công, đồng thời hai tay đưa ra, chậm rãi kết thành ấn pháp kỳ dị. Thủ ấn công pháp là một loại chiến kỹ đặc biệt, vô cùng huyền ảo. Nhưng nếu tu luyện đạt tới thành tựu nhất định cũng không khiến người ta thất vọng. Mộc Chiêm Hào khẽ quát một tiếng, thân hình như chớp bắn về phía Hạ Nhất Minh, đồng thời toàn lực thi triển một thân sở học. Trước mặt một vị cao thủ nhất đường thiên như Hạ Nhất Minh, Mộc Chiêm Hào dường như cũng không chút lo lắng có thể tổn thương đối phương. Mà trên thực tế đúng là như vậy. Cho dù Mộc Chiêm Hào tấn công thế nào, nội kình kích phát ra sao, nhưng chỉ cần Hạ Nhất Minh khẽ đưa tay lên, cũng đã nhẹ nhàng áp chế xuống. Thậm chí còn khiến nội kình của Mộc Chiêm Hào không thể tốn hại tới bất cứ vật gì trong đại sảnh. Dưới sự dẫn dắt của Hạ Nhất Minh, Mộc Chiêm Hào càng đánh càng hưng phấn. Cho tới bây giờ hắn chưa từng trải qua tình huống như vậy, chỉ công không thủ, hoàn toàn không hề kiêng kỵ phát lực. Cảm giác nhẹ nhàng như vậy khiến Mộc Chiêm Hào có suy nghĩ muốn tiếp tục duy trì, vĩnh viễn không ngừng lại. Cũng không biết trải qua bao lâu, Mộc Chiêm Hào đột nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng không thể ngăn cản kéo mình té ngã, Khi hai chân hắn chạm đất lúc này mới phát hiện đã hạ xuống nơi ban đầu xuất chiêu. Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu, nói: - Tốt. Trác huynh, nếu đêm nay tất cả đều thuận lợi, ngày mai quý môn sẽ có thêm một vị tiên thiên cường giả. Lời nói của Hạ Nhất Minh bình thản nhưng tồn tại một khí thế uy nghiêm khiến người khác không thể không tin tưởng. Hai người Trác Vạn Liêm mừng rỡ, lập tức mở miệng cảm tạ không ngừng, hơn nữa không hiểu tại sao bọn họ cũng tin tưởng thêm vài phần. Mặc dù Hạ Nhất Minh đã nhận lợi vì Mộc Chiêm Hào gia trì kinh mạch, nhưng trước khi trùng kích cánh cửa tiên thiên cho dù là ai cũng không dám chắn chắn khẳng định sẽ thành công. Nhưng khi Hạ Nhất Minh nói những lời kiên định này, dường như có một loại ma lực khiến trong một chút nghi ngờ trong lòng bọn họ rốt cuộc cũng hoàn toàn tan biến. Mặc dù bọn họ cũng không biết tại sao lại có cảm giác như vậy, nhưng càng không thể giải thích, mơ hồ cảm thấy trong lời nói của Hạ Nhất Minh có lực lượng khiến người khác phải tin phục. Mộc Chiêm Hào không nói nhưng ngay cả Trác Vạn Liêm cũng có cảm giác này. Loại cảm giác này, lão trước đây chỉ thấy trên người sư phụ mình. Đột nhiên trong đầu Trác Vạn Liêm xuất hiện ý nghĩ, chẳng lẽ Hạ Nhất Minh thật sự có thể trở thành cao thủ bậc này sao? Ban đêm, trong trang viên lúc này đang được canh phòng hết sức nghiêm mật. Không chỉ có Trác Vạn Liêm cùng đám sứ giả Đồ Phiên quốc như lâm đại địch, mà ngay cả các đệ tử tới từ Hoành Sơn nhất mạch cũng đồng dạng không được yên bình. Dù sao khi trùng kích vào tiên thiên cảnh giới, Hạ Nhất Minh cũng ra tay hộ pháp. Nếu đã có quan hệ tới vị Thái thượng trưởng lão này, đám người Vu Kinh Lôi dĩ nhiên là không thể ngồi nhìn. Tai một nơi trống trải trong đình viện, Mộc Chiêm Hào nhắm mắt mà ngồi, Hạ Nhất Minh ngồi phía sau đặt một tay lên lưng hắn. Mặc dù bọn họ bên ngoài dường như bình thản, nhưng bên trong cơ thể Mộc Chiêm Hào lúc này lại như đại dương cuộn sóng. Nội kình cường đại xung đột mãnh liệt hơn xa Lục Chánh Nghi cùng Tạ Tri Ân hai người khi trùng kích tiên thiên cảnh giới. Chỉ là nội kình mãnh liệt này không chút nào ảnh hưởng tới Hạ Nhất Minh được. Mà Hạ Nhất Minh lúc này đang toàn lực tập trung vào lộ tuyến vận chuyển của nột kình trong thân thể Mộc Chiêm Hào. Kỳ thực bản thân Hạ Nhất Minh kiêm tu Ngũ hành, khi hộ pháp cho Mộc Chiêm Hào cũng không cần cẩn trọng như vậy. Tam hệ đồng tu quả thực không biết xảy ra biến hóa ra sao nhưng cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn. Sở dĩ Hạ Nhất Minh tập trung như vậy bởi vì hắn cảm nhận được trong thân thể Mộc Chiêm Hào nội kình lưu chuyển thành một mạch, tình huống này lần đầu gặp phải không khỏi khiến Hạ Nhất Minh có chút tò mò. Mặc dù tàng thư trong Hoành Sơn nhất mạch có vô số, nhưng loại nhất mạch truyền thừa Ngũ hệ công pháp, chưa từng được tìm thấy. Ban ngày Mộc Chiêm Hào toàn lực xuất thủ, khiến Hạ Nhất Minh đối với võ đạo của hắn hoàn toàn hiểu rõ. Thủ ấn công pháp càng khiến Hạ Nhất Minh có cảm giác kinh hỉ ngoại ý. Mà lúc này, cảm nhận được phương thức vận chuyển nội kình, trong đầu Hạ Nhất Minh suy nghĩ nhất thời như được khai thông. Nhất mạch truyền thừa Ngũ hệ công pháp quả nhiên so với nhất hệ có điều khác biệt. Đặc biệt là với loại người kiêm tu cả Ngũ hành như hắn mà nói lại càng là báu vật vô giá. Bất quá, Hạ Nhất Minh làm việc vô cùng cẩn trọng. Đừng nói là Mộc Chiêm Hào bản thân không có hề có cảm giác, cho dù là Vu Kinh Lôi cùng Trác Vạn Liêm cũng không phát giác ra điều bí mật trong đó. Bọn họ còn tưởng Hạ Nhất Minh thực lòng lo lắng cho nên mới cẩn trọng như vậy. Đuơng nhiên, điều này không phải nói hai vị nhất đường thiên cường giả ngu ngốc, mà bởi vì thực lực của Hạ Nhất Minh cùng Mộc Chiêm Hào hơn kém nhau quá xa, xa tới mức không thể tính toán được. Cho dù là giết chết bọn họ, bọn họ cũng không tin tưởng Hạ Nhất Minh lại tính kế trên người Mộc Chiêm Hào. Lúc này cảm nhận được một mạch thừa nhận tam hệ công pháp vận chuyển trong thân thể Mộc Chiêm Hào, Hạ Nhất Minh không chút biểu hiện buông lỏng nhưng trong lòng đã hưng phấn muốn thét vang một tiếng. Hạ Nhất Minh mơ hồ có một cảm giác kỳ lạ. Phương pháp tu luyện tới Tam hoa tụ đỉnh, đem ba loại chân khí ngưng tụ đã chậm rãi hình thành trong đầu hắn. Chỉ cần Hạ Nhất Minh không ngừng kiên trì cố gắng, như vậy sớm muộn cũng có thể đạt tới cảnh giới này. Nhưng ngay cả bản thân Hạ Nhất Minh cũng không thể tưởng tượng ra, bước đầu tiên tiến lên Tam hoa tụ đỉnh lại được hình thành trong tình huống này... Đột nhiên, thân thể Mộc Chiêm Hào run lên, trên người hắn bạo phát nội kình mãnh liệt. Thoáng chốc thể chất đã được cải tạo, kinh mạch có thể câu thông với thiên địa chân khí. Một cỗ tinh túy tiên thiên chân khí tuôn vào khắp thân thể Mộc Chiêm Hào. Tam hệ chân khí đồng thời tiến vào khiến cho dao động càng thêm mãnh liệt so với song hệ tương sinh, nhất thời hết thảy tiên thiên cường giả trong thành đều hướng về nơi này nhìn tới. Trong lòng bọn họ không khỏi trùng trùng cảm thán, suy nghĩ nhất thời đều hướng tới một người. Trác Vạn Liêm vẻ mặt hưng phấn, trong lòng lão tràn ngập vui sướng. Mặc dù Mộc Chiêm Hào không phải tôn nhi của lão, nhưng lão biết rõ tam hệ đồng tu tiên thiên cường giả đại biểu cho điều gì. Nhân tài như vậy, nếu được sư phụ hết lòng bồi dưỡng, như vậy ngày sau dĩ nhiên tiền đồ vô lượng, cho dù là trở thành cường giả như sư phụ cũng không phải không có khả năng. Sau đó ánh mắt Trác Vạn Liêm dừng trên một người, trong lòng lại có chút mơ hồ do dự. Nếu nữ tử tiên thiên kia có thể theo sư phụ tu luyện Băng hệ chân khí, như vậy thành tựu của nàng ta sẽ đạt tới tình trạng thế nào...