Hạ Nhất Minh và Dược đạo nhân kinh ngạc nhìn nhau. Hắn dò hỏi: - Từ huynh! Đồ Đằng rất quan trọng đối với bọn họ đúng không? Từ Trình Trường nghiêm túc nói: - Đúng vậy! Bọn họ tự xưng là bộ tộc Đồ Đằng cũng chính là từ vật này mà ra. Ánh mắt mọi người đều vô cùng nghiêm trọng. Nghe thấy vậy tất cả đều hiểu, cái Đồ đằng đó tuy chẳng có mục đích sử dụng gì lớn nhưng chắc chắn nó là biểu tượng tinh thần của bộ tộc. Dược đạo nhân cau mày, nói: - Lạ thật! Nếu nó quan trọng như vậy thì tại sao bọn họ lại đến Hoành Sơn để mà kiếm? Một ý nghĩ thoáng hiện ra trong đầu, lão nói: - Bọn họ bị mất Đồ đằng, nhưng lại tới Hoành Sơn chúng ta... Tất cả mọi người nhìn nhau. Tu luyện đến cảnh giới tiên thiên chẳng phải là kẻ đần. Chỉ một câu hỏi như thế, mấy người đều đoán ra được nguyên nhân. - Từ huynh! Phiền ngươi hỏi rõ hơn một chút. - Dược đạo nhân nghiêm mặt nói. Từ Trình Trường gật đầu. Đến lúc này, hắn cũng hiểu bộ tộc Đồ Đằng tới đây chẳng phải vì mục đích cướp đoạt mà là có lý do cụ thể. - Ngang Đạt! Vì sao các ngươi lại đến đây tìm kiếm Đồ đằng? - Đồ Đằng sứ giả đã nói người ngoài đến lấy trộm Đồ đằng trân quý của chúng ta, lại còn đả thương sứ giả. Vì thế, chúng ta phải báo thù. - Ngang Đạt ngơ ngác nói. - Người bên ngoài lấy trộm Đồ đằng... - Dược đạo nhân giận dữ, nói: - Thật là buồn cười! Là ai làm chuyện này để mang đến phiền toái cho vùng Tây Bắc chúng ta? Quả thật, trong lịch sử khi bộ tộc Đồ Đằng rời núi, không chỉ có các nước vùng Tây Bắc dốc sức đối phó mà còn tới cả vùng Băng nguyên phương bắc và Đại Thân đế quốc ở phương Đông để cầu viện. Đối mặt với một thế lực như thế, mọi người đều cố gắng tránh né. Chẳng ngờ, lại có người chọc vào tổ kiến lửa. Tất cả mọi người đều nghĩ người đó chắc chắn không hề bình thường. Từ Trình Trường nghiêm mặt, tiếp tục hỏi: - Tất cả mọi người trong bộ tộc ngươi đều tới đây? - Sứ giả Đồ Đằng chia ra các địa phương khác nhau để tìm kiếm. Chúng ta chỉ là một tổ mà thôi. - Hoành Sơn cách Sinh Tử giới khá xa. Vì sao khi các ngươi đi ra lại đến thẳng đây? Mọi người đều giữ yên lặng. Tất cả đều chăm chú nhìn Ngang Đạt bởi vì đây chính là vấn đề mấu chốt. Ngang Đạt không hề do dự nói: - Bởi vì Hạ Nhất Minh ở đây nên chúng ta mới phải tới để tìm thử. Từ Trình Trường và mấy vị trưởng lão đều sửng sốt nhìn Hạ Nhất Minh. Nhưng chỉ thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn. Từ Trình Trường hơi do dự. Hắn nghĩ tới lúc nãy, Hạ Nhất Minh còn không biết lai lịch Đồ đằng thì làm sao lại có được vật đó của bọn họ? Quay đầu, hắn cao giọng hỏi: - Ngang Đạt! Việc Đồ đằng của các ngươi bị mất có quan hệ gì tới Hạ Nhất Minh? - Đồ Đằng sứ giả nói rằng: kẻ trộm Đồ đằng chính là một người còn trẻ, kiêm tu ngũ hành, lại có thực lực đả thương sứ giả. Sau khi chúng ta đi ra, dò hỏi mọi người cũng chỉ có người này là phù hợp với điều kiện đó. Từ Trình Trường cảm thấy lạnh cả sống lưng. Nghi vấn của mọi người cuối cùng cũng có đáp án. Trong Sinh Tử giới, bộ tộc Đồ Đằng tìm ra người phù hợp với điều kiện đó chỉ có mình hắn. Có lẽ, khi bọn họ đang cố gắng dò hỏi mới bị thám tử của Thiên Trì Sơn phát hiện. Từ Trình Trường liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh, định nói nhưng lại thôi. Dù sao, hắn cũng không phải là người trong núi. Đối mặt với Hạ Nhất Minh vẫn không dám mở miệng để hỏi. Mấy người Dược đạo nhân nhìn nhau. Cuối cùng, lão ho nhẹ một tiếng, nói: - Hạ trưởng lão! Ngài đã tới bộ tộc Đồ Đằng? Hạ Nhất Minh đang đờ người, cuống quít nói: - Chưa hề! Tới bây giờ, ta chưa đi qua nơi đó lần nào. Nghe Hạ Nhất Minh bác bỏ, mọi người mới thở ra một hơi. Với thân phận Hạ Nhất Minh chắc chắn không hề nói dối. Có điều, trong lòng bọn họ vẫn đang tự hỏi: nếu không phải Hạ Nhất Minh thì người đến bộ tộc Đồ Đằng ăn trộm là ai? Chẳng lẽ trên thế giới này còn có cường giả thứ hai kiêm tu ngũ hành? Từ Trình Trường vẫn còn nghi hoặc nhưng không nói ra mà tiếp tục hỏi: - Các ngươi đã tìm được Đồ Đằng chưa? - Tìm được rồi. Trong lòng mỗi người đều cảm thấy chấn động, nhao nhao hỏi: - Nó ở đâu? - Ngay trên ngọn núi này. Ai nấy nghe thấy vậy đều sửng sốt. Bởi đây là một đáp án nằm ngoài suy nghĩ của mọi người. Từ Trình Trường toát hết cả mồ hôi. Hắn không hề dám mở miệng hỏi một câu nào. Mặc dù không quay đầu lại, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được có vài ánh mắt đang chăm chú nhìn mình. Hắn thầm nghĩ, nếu đúng là Hạ Nhất Minh lấy trộm Đồ đằng mà Hoành Sơn nhất mạch cố ý che giấu thì tình cảnh của hắn vô cùng nguy hiểm. Nếu giết chết hắn ở đây, sau đó đổ trách nhiệm lên người của bộ tộc Đồ Đằng thì cho dù là Thiên Trì sơn cũng đừng mong tìm ra sơ hở. Nhất thời, hắn cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Trong lòng vô cùng hối hận vì đã tới Hoành Sơn. Đám người Hạ Nhất Minh không đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn. Nhưng ai cũng đều cảm thấy chấn động. - Từ huynh! Ngươi có thể hỏi xem làm sao mà bọn họ xác định được Đồ đằng ở trên núi? - Dược đạo nhân hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi. - Được! - Từ Trình Trường cố gắng cười, hỏi lại một lần nữa. - Do cự lang phát hiện! - Thần trí của Ngang Đạt không được tỉnh táo nên hỏi gì nói đấy, chẳng hề dấu diếm: - Cự lang có thể cảm ứng được sự tồn tại của Đồ đằng. Nó cũng có thể tìm được vị trí đại khái. - Đồ đằng ở đâu? - Dược đạo nhân hỏi gấp. Tuy nhiên, Ngang Đạt như điếc, chẳng thèm nghe lời hắn nói. Dược đạo nhân đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, nói: - Từ huynh! Nhờ ngươi hỏi xem. Từ Trình Trường thầm kêu khổ. Hắn càng hỏi nhiều thì càng bị lún sâu. Dù muốn đào tẩu, nhưng cứ nhìn đến con cự lang đang hôn mê nằm dưới đất, hắn lại giữ ý nghĩ đó ở trong đầu. Hạ Nhất Minh có thể đuổi được cả linh thú thì một người chưa đạt tới Nhất đường thiên như hắn làm sao có thể chạy thoát? Cố gắng kìm nén ý muốn trong đầu, hắn bất đắc dĩ, hỏi: - Ngang Đạt! Đồ đằng ở đâu? - Gần chỗ mà chúng ta bị phát hiện. Dược đạo nhân nhíu mày. Tuy nhiên, ngay lập tức, mấy vị trưởng lão đều biến sắc. Từ Trình Trường cùng hoàn toàn tái mặt. Hắn vẫn chú ý tới nét mặt đám người Dược đạo nhân nên vừa nhìn thấy, trong lòng như có trận gió lạnh thổi qua, run lên cầm cập. Hạ Nhất Minh lại chính là người ngạc nhiên nhất. Hắn ngơ ngác hỏi: - Dược trưởng lão! Các ngươi làm sao vậy? Ánh mắt Dược đạo nhân nghiêm nghị nói: - Hạ trưởng lão! Chẳng lẽ ngài quên mất gần nơi phát hiện bọn họ chính là chỗ chúng ta dùng làm bảo khố hay sao? Hạ Nhất Minh gật đầu. Nhưng nói thật là hắn hoàn toàn chẳng nhớ. Dù sao, hắn tới Hoành Sơn chưa lâu. Mặc dù biết có một gian bảo khố như vậy nhưng sau khi làm trưởng lão cũng chưa hề tới đó. Cái mà hắn nhớ nhất chính là khoảng thời gian sống ở đây. Trong khoảng thời gian ngắn đó, làm sao hắn có thể nhớ hết mọi thứ. - Dược trưởng lão! Ngươi nói Đồ đằng nằm trong bảo khố? Dược đạo nhân suy nghĩ một lúc, nói: - Ta nhớ là ở trong đó làm gì có thứ nào là đồ đằng đâu? - Nói xong, lão quay đầu nhìn Vu Hi Thần. Bảo khố trên chủ phong hiển nhiên do Vu Hi Thần nắm giữ. Bên trong có vật gì, chỉ có hắn là rõ nhất. Vu Hi Thần cuống quít lắc đầu, nói: - Tất cả những thứ trong bảo khố ta đều rõ. Làm gì có cái Đồ đằng của lang tộc. Ngay cả Liên Ý là người nóng tính cũng nói: - Việc này không đơn giản. Chúng ta đến đó xem thì biết. Mấy người đều gật đầu. Dược đạo nhân đột nhiên nhớ tới Từ Trình Trường, lão hơi chần chừ một lúc, rồi quyết định nhờ một người ngoài chứng kiến. Lão cười nói: - Từ huynh! Ngươi đi cùng với chúng ta chứ? Từ Trình Trường mỉm cười nói: - Đó là bảo khố của Hoành Sơn, tiểu đệ không muốn vào. Nhìn nét mặt hắn vô cùng thản nhiên nhưng trong lòng lại đang hy vọng, sau khi đám người Hạ Nhất Minh đi để nhân cơ hội mà chạy khỏi Hoành Sơn. Nếu vào được trong rừng thì cho dù Hạ Nhất Minh muốn truy tung sợ cũng khó có thể tìm được. Tuy nhiên, đã quyết định để cho hắn làm nhân chứng thì sao mà Dược đạo nhân có thể buông tha. Lão nói: - Từ huynh! Hoành Sơn nhất mạch cùng với Thiên Trì sơn vốn cùng một nguồn gốc. Hơn nữa, trong bảo khố cũng chẳng có gì bí mật. Huống hồ... - Lão dừng một chút rồi quyết định nói thẳng: - Chúng ta không nhớ trong đó có vật gì liên quan đến Đồ đằng nên muốn mời Từ huynh làm chứng. Từ Trình Trường thầm than. Nhưng hắn biết tới mức này rồi, vẫn còn cố kiếm lý do chính là tự làm khổ mình. Bất đắc dĩ, hắn chẳng còn cách nào khác đành đồng ý. Sáu người cùng nhau đi tới bảo khố. Một lát sau, bọn họ đã tới bên ngoài bảo khố. Vu Hi Thần nói: - Từ huynh! Xin thất lễ. Từ Trình Trường mỉm cười, xoay người về hướng khác, chân khí phong tỏa hai lỗ tai lại. Đây là biểu hiện của hắn tỏ thái độ không nghe, không nhìn người ta mở bảo khố ra thế nào. Trong chốc lát, Dược đạo nhân đang đứng trước mặt Từ Trình Trường làm dấu hiệu xin mời. Từ Trình Trường thu chân khí phong tỏa hai lỗ tai, quay người lại. Chỉ thấy bức tường đá biến mất, trên mặt đất xuất hiện một thông đạo tối om. Mọi người lần lượt đi xuống, nhanh chóng vào trong tầng ngầm. Ở đây, tập trung rất nhiều đồ quý do Hoành Sơn thu thập. Có điều, cho dù là Hạ Nhất Minh hay Từ Trình Trường và tất cả các trưởng lão đều biết những thứ ở đây mặc dù quý báu, nhưng không phải là những thứ quý nhất trên Hoành Sơn. Dù sao thì đây cũng là bảo khố để chung vì thế những thứ quý báu nhất đều được cất giữ riêng. Điều này bất kỳ ở đâu cũng đều như thế. Chẳng hạn, ở đây chắc chắn không thể nhìn thấy tiên thiên kim đan được. Sau khi bước vào đây, Từ Trình Trường chẳng chớp mắt. Hắn như không nhìn thấy một thứ đồ đạc nào. Vu Hi Thần ho nhẹ một cái, lên tiếng: - Từ huynh! Nếu con cự lang đó thật sự phát hiện ra đồ đằng, chắc chắn chỉ có ở chỗ này.Nhưng trong bảo khố của chúng ta làm gì có.... Tiếng nói của hắn chợt im bặt. Hai mắt trợn trừng nhìn vào một vật nào đó. Mọi người nhìn theo hắn, thì gần trong góc có một miếng da hết sức bình thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Nếu trong tình huống hàng ngày, có nhìn thấy thì Vu Hi Thần cũng chẳng hề kinh ngạc. Hắn cũng chỉ nghĩ nó là một thứ đồ bình thường. Nhưng lúc này, bọn họ lại đang đi tìm tấm Đồ đằng. Mà trong trí nhớ của hắn thì không hề có tấm da dê nào ở đó, vì vậy mới khiến cho Vu Hi Thần vô cùng kinh ngạc. Mọi người quay sang nhìn nhau, ánh mắt mỗi người đều mang theo một chút thắc mắc. Dược đạo nhân bước lên, cầm mảnh da, xem qua một chút. Sắc mặt của lão vô cùng khó coi. - Dược sư huynh! Đây chính là Đồ đằng của Lang nhân bộ tộc phải không? - Liên Ý sốt ruột, hỏi ngay. Dược đạo nhân chẳng nói câu nào, quẳng miếng da lại. Liên Ý bắt lấy, trải ra trên đất. Lúc này, cho dù là Từ Trình Trường cũng hiếu kì, nhìn xem. Miếng da mở ra, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú. Chỉ cần liếc mắt cũng có thể đoán được miếng da không giống bình thường. Nhưng điều khiến cho bọn họ cảm thấy rung động chính là không biết nó là da của loại thú nào. Trên miếng da có vẽ những đường nét rất nhỏ, tạo thành một bức họa đồ. Mặc dù, mọi người không hiểu nó miêu tả cái gì. Nhưng trên đó có thể thấy rõ ràng một con cự lang màu vàng. Trong bảo khố hoàn toàn yên tĩnh. Cho dù là người lạc quan nhất cũng cảm thấy buồn bã. - Ai đã đưa thứ này vào đây? - Dược đạo nhân tức giận, lớn tiếng. Mọi người đều lắc đầu. Ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không ngoại lệ. Bọn họ đều biết chuyện này vô cùng quan trọng, nên chẳng ai dám mở miệng mà đùa. - Nếu không có người nào mang vào, chẳng lẽ nó tự đi vào hay sao? - Dược đạo nhân như nghĩ ra điều gì đó liền nói: - Việc này có điều gì đó không ổn. Tất cả mọi người đều rùng mình, nhìn về phía Hạ Nhất Minh. Đến bộ tộc Đồ Đằng ăn trộm chính là một người trẻ tuổi kiêm tu ngũ hành. Hơn nữa, người này lại có thể đánh trọng thương cả Đồ Đằng sứ giả. Mọi thứ quá rõ ràng. Nếu hỏi tất cả cao thủ trong vùng Tây Bắc sợ rằng tất cả đều nói chỉ có một người đủ điều kiện như thế. Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói: - Các vị! Ta chưa từng đi qua bộ tộc Đồ Đằng. Hắn nói hoàn toàn dứt khoát chẳng hề có chút do dự. Dược đạo nhân suy nghĩ một chút, nói: - Hạ trưởng lão! Chúng ta đều tin ngài. Hơn nữa, mấy tháng trước đây, ngài ở Khai Vanh quốc cũng có rất nhiều người làm chứng. Hạ Nhất Minh sửng sốt, không khỏi cười khổ. Hắn cùng với Viên Lễ Huân và Bách Linh Bát ở trong núi mấy tháng. Trong khoảng thời gian này chẳng có người nào làm chứng được cho hắn. Mặc dù trong lòng không bình tĩnh, nhưng sau khi nhìn thấy tấm Đồ đằng, Từ Trình Trường lại hoàn toàn bình tĩnh. Là người ngoài cuộc, ban đầu hắn còn có chút lo lắng, nhưng đến giờ lại hơi nghi ngờ. Nếu tất cả mọi chuyện đều do Hoành Sơn nhất mạch gây ra thì bọn họ đã cất Đồ đằng ở chỗ khác, làm gì lại lôi ra trước mặt hắn. Hơn nữa, từ đầu đến giờ đám người Dược đạo nhân vô cùng thân thiết với hắn. Ngay cả khi phát hiện Đồ Đằng của lang tộc, ngoài sự kinh ngạc ra, chẳng có người nào xuất hiện sát khí. Tất cả những điều đó làm cho hắn cảm thấy bình tĩnh. Thấy tất cả mọi người đều nhăn mặt, nhăn mày, hắn nói: - Các vị! Việc này đúng là có chút khác thường. Đám người Hạ Nhất Minh đều quay sang nhìn, Từ Trình Trường mở miệng nói ngay: - Nếu ta là Hạ huynh, cứ coi là ăn trộm Đồ Đằng cũng chẳng thể quang minh chính đại mà thi triển ngũ hành công pháp. Như thế chẳng phải tố cáo thân phận cho bọn họ biết hay sao? Tất cả mọi người đều sực tỉnh. Chỉ cần là một người có suy nghĩ, chắc chắn chẳng có ai làm như vậy. Hai mắt Từ Trình Trường tỏa sáng. Hắn nói thao thao bất tuyệt: - Mà cho dù Hạ trưởng lão có lấy Đồ đằng đi chăng nữa thì cũng không thể cất trong bảo khố được. Mọi người nghĩ mà xem. Đám người Dược đạo nhân đều gật đầu. Tất cả đều như trút được một gánh nặng. Cho dù là ai, nếu đã mất công lấy được Đồ đằng cũng chẳng thể cất vào trong bảo khố dùng chung như vậy. - Theo ý của Từ huynh thì việc này chắc chắn do người khác vu oan, giá họa. - Liên Ý khẳng định. - Đúng như vậy. - Từ Trình Trường nghiêm túc nói: - Việc này vô cùng kỳ lạ. Nếu có người khác hỏi, Từ mỗ nhất định sẽ làm chứng. Đám người Dược đạo nhân đều vui mừng, cảm ơn hắn. Từ Trình Trường toát hết mồ hôi hột. Hắn thầm nghỉ, cuối cùng thì cũng bảo vệ được một mạng. Thật ra, có cứu Hạ Nhất Minh hay không cũng chẳng quan hệ tới hắn. Hắn làm như vậy cũng chỉ để dự phòng đám người Hạ Nhất Minh nảy sinh ý nghĩ giết người. Nhưng hắn cũng không hề biết rằng từ đầu đến cuối, đám người Hạ Nhất Minh chẳng hề có ý nghĩ đó. Hạ Nhất Minh cầm Đồ đằng lên để xem. Càng nhìn, hắn càng có cảm giác quen thuộc. Suy nghĩ một lúc, hắn sực nhớ ra điều gì đó. Tay hắn hơi dùng sức. Ngay sau đó, ánh mắt liền lộ ra một nét kỳ dị. Lực ngón tay của hắn bây giờ rất mạnh vậy mà vẫn không thể xé được nó. Động tác của Hạ Nhất Minh cũng chẳng có gì giấu diếm. Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Nhìn hắn định xé rách Đồ đằng mọi người đều cảm thấy thất kinh. Nhưng khi Hạ Nhất Minh không xé được, nét mặt mỗi người lại càng thêm đặc sắc. Bọn họ đều có chung một suy nghĩ. Chẳng trách nào lang tộc coi trọng Đồ đằng như vậy. Thì ra là nó có điểm độc đáo. Chỉ có điều, bọn họ không hề biết Hạ Nhất Minh cũng đang vô cùng khiếp sợ. Trong tay hắn đã xuất hiện thêm một tấm da...