Sau khi thu hoạch xong hai người Hạ Nhất Minh lập tức rời đi. Nơi này mặc dù không còn bóng dáng của Hắc Ngột Thứu nữa nhưng bọn người Hạ Nhất Minh đều biết, trong khoảng thời gian ngắn, nơi này không có khả năng xuất hiện bất cứ dã thú nào. Ít nhất cho tới khi mùi của Hắc Ngột Thứu hoàn toàn tiêu tán, nơi này vẫn được bảo trì nguyên dạng. Bọn họ tới ngoài cửa động, kiểm tra lại thu hoạch, Sở Hao Châu đột nhiên dừng bước, lão quay đầu nhìn vào huyệt động cực lớn, tâm trạng rơi vào trầm tư. Hạ Nhất Minh ngạc nhiên quan sát nhưng cũng không có mở miệng đánh động. Sau hồi lâu, Sở Hao Châu rốt cuộc có quyết định, nói: - Hạ huynh đệ. Mấy thứ này ngươi mang hết đi. Hạ Nhất Minh giật mình, vội vàng lắc đầu nói: - Sở huynh nói đùa. Những thứ này hai chúng ta cùng tìm được, tiểu đệ sao dám độc chiếm. Sở Hao Châu cười lớn một tiếng, nói: - Ngươi không cần dán vàng lên mặt lão phu. Hắc Ngột Thứu chết đều do tay Độc giác mã, mà ta nhìn quan hệ của người với Độc giác mã cũng không đơn giản. Hạ Nhất Minh mỉm cười. Sau khi Độc giác mã tấn giai Thánh thú, quan hệ của nó với Hạ Nhất Minh đã thân thiết hơn hẳn, hiển nhiên không dấu giếm được Sở Hao Châu. - Sở huynh. Nếu như là người ngoài hiển nhiên tiểu đệ sẽ không có khả năng xuất ra bảo bối kia. Nhưng ngươi cùng Độc giác mã ở chung vài chục năm, theo tiểu đệ thấy cũng có quan hệ không tồi, vô luận thế nào tiểu đệ cũng không dám làm thế. Sở Hao Châu cười khổ một tiếng, nói: - Hạ huynh đệ. Khi nào ngươi trở về Tây Bắc. Hạ Nhất Minh do dự một chút nói: - Tiểu đệ ra ngoài lịch lãm chính vì muốn lĩnh ngộ Thủy lực lượng. Nhưng nếu không thuận lợi hai năm sau cũng sẽ trở về Tây Bắc. Sở Hao Châu khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi: - Ngày sau nếu lão phu tới Tây Bắc tìm ngươi không sao chứ? Hạ Nhất Minh mừng rỡ nói: - Sở huynh nếu muốn tới Tây Bắc tìm tiểu đệ, phải đi tới Tây Bắc Thiên La quốc, Thái Thương huyện, Hạ gia trang, tiểu đệ nhất định sẽ chuẩn bị đón chào. Sở Hao Châu cười dài một tiếng, nói: - Tốt. Từ hôm nay lão phu sẽ ở đây bế quan. Nếu tất cả thuận lợi, một năm sau lão phu hẳn có thể hoàn thành tâm nguyện. Khi đó lão ca còn sống chắc chắn sẽ tới Tây Bắc uống rượu cùng ngươi. Hạ Nhất Minh nghiêm sắc mặt, lập tức hiểu rõ tâm tư của lão. Lão muốn ở đây luyện hóa Long tiên, sau khi thành công sẽ trở lại quê hương báo thù. - Sở huynh. Nếu tiểu đệ nhớ không nhầm, kẻ địch của ngươi là hai vị Tôn giả. Hạ Nhất Minh từng chữ rành mạch nói ra. Sở Hao Châu trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo, tươi cười nói: - Hạ huynh đệ. Ngươi cùng lão ca giao thủ, cảm giác tu vi của lão ca thế nào. Nếu luyện hóa Long tiên xong, có thể chiến thắng hai vị Tôn giả không? Hạ Nhất Minh do dự hồi lâu, so sánh với khi hắn giao thủ với ba người Gia Bố Lý rốt cuộc chậm rãi gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Tu vi lão nhân quả thực vượt xa so với Tôn giả bình thường. Hơn nữa nếu có Long tiên hỗ trợ, khả năng thành công sẽ cao hơn nhiều. Bất quá, Hạ Nhất Minh vẫn như trước nói: - Sở lão ca. Mọi việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Không bằng cho tiểu đệ này đi theo ngươi một chuyến được không? Sở Hao Châu vung tay áo lên, điệu bộ chém đinh chặt sắt, không thể thương lượng, nói: - Không nên. Đây là chuyện của bổn môn, không thể để người ngoài nhúng tay vào. Hạ Nhất Minh lúc này mới biết lão cố chấp vậy. Đang định khuyên nữa bỗng thấy Sở Hao Châu cười cười: - Hạ huynh đệ, nếu ngươi còn muốn làm bằng hữu của lão phu thì không cần khuyên nữa. Chân mày khẽ nhíu lại, một câu nói này Hạ Nhất Minh nghe ra ý niệm kiên định của lão. Thở dài một tiếng, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng từ bỏ ý định khuyên can. Ánh mắt xoay chuyển, Hạ Nhất Minh đưa khối nội đan Thánh thú cầm lên, thoáng cái đã nhét vào tay Sở Hao Châu, nói: - Sở lão ca. Nếu không muốn hỗ trợ, tiểu đệ cũng không thể nói gì hơn. Chỉ cần ngươi đem thứ này khảm vào Long tiên, tiểu đệ này cũng an tâm hơn rất nhiều. Sở Hao Châu vẻ mặt do dự, rốt cuộc cũng nhận lấy. Long tiên đã rất lợi hại, nhưng nếu có thêm nội đan Thánh thú phụ trợ, uy lực khẳng định sẽ đề cao một bậc, với việc báo thù của lão khả năng thành công là rất cao. Bởi vậy chỉ lo lắng một chút Sở Hao Châu không từ chối nữa. Về phần làm sao có thể khảm khỏa nội đan Thánh thú này vào Long tiên, vị Luyện chế sư này hẳn có biện pháp, không phải việc Hạ Nhất Minh cần quan tâm. Nhìn Hạ Nhất Minh, Sở Hao Châu gật đầu cảm kích, sau đó cứ thế quay lưng tiến vào huyệt động của Hắc Ngột Thứu. Hắc Ngột Thứu đứng bên ngoài quan sát chốc lát, lập tức đã cảm nhận được cỗ khí thế cường đại trong động truyền ra. Hắn biết, Sở Hao Châu đã bắt đầu luyện hóa Long tiên rồi. Nếu là một cao thủ Tam hoa muốn luyện hóa Long tiên đó là một việc vô cùng khó khăn. Nhưng Sở Hao Châu bản thân đã là một vị Tôn giả đại nhân, lão muốn luyện hóa thần binh một lần nữa, dĩ nhiên đơn giản hơn nhiều. Cũng như lão nói, nhiều nhất nửa năm khẳng định sẽ thành công. Chẳng qua lúc này có thêm một khỏa nội đan Thánh thú ắt hẳn phải mất thêm một, hai tháng nữa. Trong lòng thầm nói một tiếng " bảo trọng", Hạ Nhất Minh lập tức xoay người rời đi. Chỉ chốc lát, hắn đã tới được bãi biển, nơi có mùi xào nấu bốc lên điếc mũi. Bảo trư cùng Độc giác mã nửa ngồi trên bài biển, bọn chúng lẳng lặng đợi chờ Bách Linh Bát, rốt cuộc thấy Hạ Nhất Minh trở lại Bách Linh Bát cũng mở vung nồi ra. Một mùi thơm mãnh liệt xộc vào mũi, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không kìm chế được mà nuốt nước miếng ừng ực. Từ Bách Linh Bát không chút động lòng ra, Hạ Nhất Minh cùng hai đầu linh thú bắt đầu tàn phá chỗ thịt linh thú kia, chỉ thoáng chốc chỗ thịt vừa nấu đã không còn lại mảy may. Về phần Sở Hao Châu đang luyện hóa Long tiên, không có mười ngày nửa tháng tuyệt chưa có khả năng ra khỏi đó. Ba ngày sau, bụng no nê, bảo trư đột nhiên nhảy dựng lên, hơn nữa còn vọt lên đầu Độc giác mã, miệng nó lầm bầm ngoắc Hạ Nhất Minh. Hạ Nhất Minh do dự một chút. Quả thật trong đầu hắn sớm đã có ý nghĩ này, nhưng sau khi chứng kiến thực lực Độc giác mã, hắn lập tức bỏ ý nghĩ không thực tế này ra khỏi đầu. Nhưng giờ phút này, bảo trư chủ động ngoắc, Hạ Nhất Minh nếu khách khí mới thật sự là đồ đần. Đứng lên, Hạ Nhất Minh chậm rãi tiến tới trước mặt Độc giác mã. Đôi mắt trong veo của nó không xuất hiện vẻ tức giận hay xa lánh gì. Trên mặt vẫn duy trì nụ cười, Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Độc giác mã. Lúc này kh nó vẫn không có bất kỳ ý định kháng cự nào, Hạ Nhất Minh mới cảm thấy yên lòng. Giống như tia chớp, Hạ Nhất Minh phóng người giây lát đã nhẹ nhàng đáp lên lưng Độc giác mã. Đưa một tay đặt trên lưng ngựa, chân khí trong cơ thể chậm rãi truyền tới Độc giác mã. Đồng thời một cỗ lực lượng thần kỳ cũng từ cơ thể Độc giác mã truyền lên, cùng chân khí của hắn dung hợp. Hạ Nhất Minh trong lòng cả kinh. Hắn mơ hồ cảm nhận được, bản thân mình cùng Độc giác mã đã sinh ra cảm giác tương thông. Cảm giác này tuyệt đối không phải phán đoán hồ đồ, mà chính là bằng phương pháp thần bí nào đó, tư tưởng của bọn họ từng giây từng phút đều là trùng hợp. Trong lòng xuất hiện vô số nghi vấn. Hắn biết đây là do chân khí trong cơ thể mình và Độc giác mã có liên quan. Nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì hắn không đoán được. Bởi vì theo hắn biết, trên thế giới này, không có chân khí nào có thể đạt được hiệu quả thần kỳ như vậy. Đây chính là năng lực trời sinh của Độc giác mã. Nếu nó chấp nhận một ai mới có thể xuất hiện cảm giác này. Bảo trư trên đầu ngựa tiếp tục ra hiệu cho Bách Linh Bát, ý muốn gã cũng tới đây. Lúc này Hạ Nhất Minh cảm nhận được Độc giác mã không ngờ đang run sợ. Mặc dù nó đã tấn giai Thánh thú nhưng đối với Bách Linh Bát vẫn vô cùng kiêng kỵ. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vỗ về, suy nghĩ một chút nói: - Bách huynh. Ngơi ở đây nghỉ ngơi, chúng ta đi một vòng sẽ quay lại. Bách Linh Bát tùy ý phất tay, tiếp tục cho vào lò ít củi, xem bộ dạng của gã như lại tiếp tục công việc nướng cá rồi. Độc giác mã tinh thần nhất thời phấn chấn, ánh mắt như sáng lên. Bảo trư rất thích Bách Linh Bát nhưng Độc giác mã khác biệt. Bởi vậy khi nghe được những lời của Hạ Nhất Minh, trong lòng nó cảm thấy vô cùng cảm kích. Hạ Nhất Minh rõ ràng cảm nhận được tâm trạng nó, trong lòng lấy làm kỳ lạ, con ngựa này vô cùng thông minh, tuyệt đối không dưới nhân loại, sao lại... Ngẩng đầu nhìn về nơi xa, Hạ Nhất Minh trong đầu thầm nghĩ, không biết tốc độ cực hạn của Độc giác mã thế nào đây? Ý nghĩ vừa xuất hiện, hắn đã cảm nhận được bốn vó của Độc giác mã bắt đầu chuyển động, sau đó một cơn gió mạnh phát ra, bên tai nghe được âm thanh ù ù. Cũng may hắn dù sao cũng là một vị Tôn giả, phản ứng cũng rất nhanh. Lập tức cúi rạp mình, đặt bảo trư trong lòng, hai tay hắn ôm chặt lấy cổ Độc giác mã, gắt gao dán người trên lưng tránh bị văng đi. Nhưng cảm giác này cũng không xuất hiện lâu, chỉ vào hô hấp đã biến mất, lúc này Độc giác mã đã ngừng lại. Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn quanh, trong không kinh ngạc không bút nào tả xiết. Chỉ trong vài hô hấp này Độc giác mã không ngờ đã chạy tới bên kia hòn đảo. Tốc độ như vậy e rằng hắn có thi triển Phong lực lượng tới cực hạn cũng không thể so sánh nổi. Nhẹ nhàng vuốt ve cổ Độc giác mã, Hạ Nhất Minh hưng phấn nói: - Thật nhanh, thật sự như lôi điện. Sau này gọi ngươi là Lôi điện nhé. Dường như nghe được ý tứ của Hạ Nhất Minh, Độc giác mã nguyên đầu như đang tự hỏi. Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười. Sau hồi lâu Độc giác mã hí lên một tiếng dài như chấp nhận cái tên này vậy. Cùng lúc Hạ Nhất Minh cất tiếng cười to. Cưỡi trên lưng Độc giác mã, hắn cũng cảm thấy hào khí nhất trời. Trong Thâm sơn đồ đằng cũng có linh thú cấp bậc Thánh thú. Trước đây Hạ Nhất Minh vạn phần kiêng kỵ, nhưng lúc này đã có Lôi điện, trong lòng hắn nhất thời tràn đầy tự tin. Mặc cho Thâm sơn đồ đằng có nhiều Thánh thú đi nữa cũng khó có thể tìm được một đầu siêu cấp Thánh thú như Lôi điện của hắn. Hạ Nhất Minh ngẩng cao đầu, nhìn mặt biển rộng phía trước, cao giọng nói: - Lôi điện. Chúng ta xuống biển thôi. Độc giác Mã vươn cao hai chân trước, nó như nhảy lên, chỉ giây lát đã đi vào lòng biển.