Hoắc Đông Thành do dự len lén nhìn lại Hoắc Nhạc Thanh phía sau. Hạ Nhất Minh hừ một tiếng, nói: - Ngươi không muốn nói cũng không cần miễn cưỡng. Hoắc Đông Thành miệng run run nói: - Tiền bối. Một canh giờ trước, hai vị đảo chủ Lãnh gia dẫn người tới, bọn họ nhất định bắt ngài phải hoàn trả khỏa trân châu ba ngàn năm kia. Gia phụ chống đối hai câu đã bị bọn họ đánh trọng thương. Lúc này gia phụ nằm trên giường không dậy được. Nói tới đây, Hoắc Đông Thành rốt cuộc không nhịn được mà khóc nghẹn ngào. Hạ Nhất Minh sắc mặt dần trở nên âm trầm. Hắn không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy. Phiền toái này hơn xa việc bảo trư đã gây ra. Hơn nữa khiến Hạ Nhất Minh kinh hãi chính là, chẳng lẽ có người phát hiện ra bí mật khỏa trân châu kia? Nếu thật sự để người khác biết được khỏa trân châu không phải ba ngàn năm là là vạn năm trân châu, khẳng định sẽ có vô số người muốn có. Hít thật sâu một hơi, Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói: - Hoắc huynh. Huynh đệ Lãnh gia vì sao lại đổi ý? Hoắc Nhạc Thanh cười khổ nói: - Hai huynh đệ Lãnh gia nói. Trước khi sủng vật của Hạ tiên sinh cướp đi, vốn đã cùng người khác thỏa thuận lấy một khỏa Tiên thiên kim đan trao đổi. Nhưng người kia sau khi trở về lấy Tiên thiên kim đan, khỏa trân châu lại bị sủng vật của ngài cướp đi. Lúc này người kia tìm tới, hai bọn họ cũng không tránh được. Hạ Nhất Minh ánh mắt sáng lên, nói: - Ra tay đả thương Hoắc Hồng Hướng cũng là người kia? - Chính là người muốn trao đổi trân châu. Hoắc Nhạc Thanh thở dài nói: - Hạ tiên sinh. Người kia trước khi rời đi đã nói ngày mai sẽ trở lại lấy trân châu. Nếu chúng ta chạy trốn sẽ lấy danh nghĩa nhiễu loạn Kiền Sơn thành trị tội Hoắc gia. Âm thanh khô khốc của hắn vàng lên, mặc dù phẫn nộ không che giấu nhưng Hạ Nhất Minh nghe được trong đó sự lo lắng không yên. Trương Hòa Thái hừ lạnh một tiếng, nói: - Hoắc huynh. Người kia là ai mà có gan lớn như vậy? Hoắc Nhạc Thanh lắc đầu, nói: - Trương huynh. Đây là chuyện nhà Hoắc gia, ngươi không cần nhúng tay vào. Dứt lời hắn nhìn Hạ Nhất Minh hành lễ, nói: - Hạ tiên sinh. Xin ngài thương lấy mấy trăm người Hoắc gia chúng ta mà hoàn trả khỏa trân châu kia. Ân đức này trọn đời Hoắc gia ta cũng không quên. Hạ Nhất Minh bật cười, ánh mắt dần chuyển sang lạnh lẽo. Khỏa vạn niên trân châu vô tình có được, Hạ Nhất Minh bất luận thế nào cũng không thể trả về. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Bất quá phiền toái này do chính mình gây ra, như vậy tất cả cứ dể bản thân gánh vác đi. - Hoắc huynh. Ngươi kia lai lịch ra sao mà khiến ngươi kiêng kỵ vậy? Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt khổ não, rốt cuộc nói: - Người này họ Đổng, chính là thành Đông Đổng phủ Đại thiếu gia. - Đổng phủ Đại thiếu gia? Trương Hòa Thái hai mắt mở lớn, vẻ oán giận khi nãy nháy mắt đã biến mất. Hạ Nhất Minh bình tĩnh hỏi: - Trương huynh. Đổng phủ lai lịch ra sao. Chẳng lẽ có liên quan tới Kiền Sơn Môn các ngươi? Trương Hòa Thái vẻ mặt xấu hổ, nói: - Hạ tiên sinh. Đổng phủ gia chủ Đổng Minh Duệ chính là Thái thượng trưởng lão của Kiền Sơn Môn chúng ta, cũng là truyền nhân của Lão tổ tông. Lúc này đã ngưng tụ nhị hoa, ngay cả trong bổn môn cũng tính là một trong năm cao thủ đứng đầu. - Nhị hoa cao thủ? Hạ Nhất Minh trên mặt lộ ra vẻ cười cười, nói: - Trương huynh. Lão tổ tông của quý môn là ai? Trương Hòa Thái ánh mắt nghiêm nghị, ưỡn cao ngực, hãnh diện nói: - Lão tổ tông của bổn môn chính là một trong bốn vị Tôn giả trên Bồng Lai Tiên Đảo này, Triển Hồng Đồ Tôn giả. Hạ Nhất Minh ánh mắt không chút thay đổi, nói: - Đổng phủ Đại thiếu gia là ai? Hoắc Nhạc Thanh vốn cũng muốn cùng Hoắc Nhạc Thanh hai mặt một lời, bất quá chứng kiến ánh mắt của hắn, trong lòng rùng mình, vội vàng nói: - Hạ tiên sinh. Người hôm nay tới đây là người được Đổng Minh Duệ yêu thương nhất, Đổng Phương Tương. Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói: - Người này tu vi võ học ra sao? Chẳng lẽ so với Đổng Minh Duệ mạnh mẽ hơn sao? Trương Hòa Thái cười khổ, nói: - Hạ tiên sinh nói đùa. Đồng Phương Tương người này năm nay ba mươi tuổi nhưng tu vi đã đạt tới cửu tầng đỉnh phong. Cũng là hi vọng lớn nhất trong số hậu đại của Đổng gia có thể tiến vào Tiên thiên cảnh giới. Nếu hắn thực sự muốn tìm Hoắc huynh gây phiền phức, trừ khi Hoắc huynh rời đảo đi, nếu không tránh không khỏi hắn. - Tốt. Một người nhị hoa, một người Đổng phủ Đại thiếu gia. Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười hai tiếng, đột nhiên nói: - Đông Thành. Mang ta đi gặp phụ thân ngươi. Hoắc Đông Thành không dám làm trái, vội vàng đi trước dẫn đường. Hoắc gia trực hệ đệ tử sớm đã có mười ngươi túc trực bên ngoài, gương mặt bọn họ đầy vẻ lo lắng. Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn tất cả, đám người này lập tức cung kính cúi người. Hạ Nhất Minh âm thầm cười lanh, không biết những người này vì Hoắc Hồng Hướng hay vì tiền đồ sau này của bọn họ mà lo lắng nữa. Dù sao tại Bồng Lai Tiên Đảo đắc tội với Đổng gia mạnh mẽ như vậy tuyệt đối là đại tai họa. Sau khi tiến vào phòng, Hạ Nhất Minh đã thấy được Hoắc Hồng Hướng hai mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng nhợt không chút huyết sắc, hơi thở lúc dồn dập khi ngắt quãng vì ho khan. Tiến tới một chút bắt mạch, nhịp đập cũng vô cùng yếu ớt. Mặc dù tính mạng không ảnh hưởng nhưng trọng thương tới độ này muốn khôi phục cũng không phải chuyện dễ dàng. Hạ Nhất Minh trong lòng tức giận bất quá vẻ mặt cũng vô cùng trấn tĩnh. Trong người lấy ra một bình ngọc, đổ ra một khỏa đan dược, Hạ Nhất Minh nói: - Đông Thành. Để phụ thân ngươi phục dụng. Hoắc Đông Thành vâng dạ, hai tay cung kính nhận lấy, cũng không hỏi han đây là đan dược gì, lập tức lấy chén nước ấm tới. Bất quá khi đặt khỏa đan dược này vào miệng phụ thân, không ngờ nó đã tự động tan ra chảy vào cổ họng. Sau đó một hương thơm xuất hiện tràn ngập căn phòng. Chỉ trong giây lát, hô hấp của Hoắc Hồng Hướng đã ổn định trở lại, gương mặt cũng tốt hơn rất nhiều, mơ hồ như đã ngủ say. Mọi người vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn. Kỳ thực sau khi ngửi được mùi hương kia, bất luận là ai cũng biết, khỏa đan dược kia hẳn là linh đan trị thương, nhưng bất luận thế nào cũng không ngờ tác dụng của nó cường đại như vậy. Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi tiến lên, chỉ dò xét chút mạch đập của nhi tử gương mặt hắn đã lộ vẻ vui mừng, nói: - Hạ tiên sinh. Đa tạ ngài giúp đỡ. Tiểu nhi thương thế đã khỏi, chỉ cần tĩnh dưỡng vài tháng sẽ phục hồi bình thường. Trương Hòa Thái cũng thở dài, nói: - Hạ tiên sinh không hổ là Luyện đan đại sư. Không chỉ có thể luyện chế Tiên thiên kim đan, ngay cả linh đan trị thương cũng có công hiệu thần kỳ như vậy. Hạ Nhất Minh mỉm cười bất quá trong lòng thầm kêu xấu hổ. Đan dược trong tay hắn chính do Phiền Thạc Tôn giả của Động Thiên Phúc Địa tặng cho, đâu phải của hắn luyện thành. Bấy quá xem vẻ mặt khâm phục của đám người Trương Hòa Thái, hắn cũng không tiện mở miệng giải thích. Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh đột nhiên nói: - Đông Thành. Ngươi biết Đổng phủ ở nơi nào không? Hoắc Đông Thành lên tiếng xác nhận, nói: - Đổng phủ trong thành thanh danh hiển hách, vãn bối đã từng từ xa nhìn qua hai lần. Hạ Nhất Minh cười lớn một tiếng, nói: - Rất tốt. Ngươi dẫn ta đi một chuyến. Trương Hòa Thái cùng Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt đại biến. Cả hai vội vàng nói: - Hạ tiên sinh, không đi được. - Vì sao? Hạ Nhất Minh ngạc nhiên hỏi. Trương Hòa Thái do dự một chút, nói: - Hạ tiên sinh. Đổng sư thúc dù sao cũng là người quan trọng trong bổn môn nhưng cũng là một vị Nhị hoa cường giả. Ngài một mình đi vào, cho dù thắng được nhưng Lão tổ tông của bổn môn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Trương Hòa Thái nói những lời này vô cùng thành khẩn. Mặc dù Đồng Minh Duệ cũng là người của Kiền Sơn Môn nhưng Hoắc gia lại cùng lão sinh tử chi giao. Đứng ở lập trường của lão, thật sự không hi vọng hai bên phát sinh xung đột không thể hòa giải. Hạ Nhất Minh tức cười, nói: - Hảo ý của Trương huynh ta xin nhận. Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, nói tiếp: - Đông Thành, đi. Hoắc Đông Thành nhìn Hoắc Nhạc Thanh cùng Trương Hòa Thái vẻ mặt do dự. Sắc mặt Hạ Nhất Minh đột nhiên trầm xuống, nói: - Đông Thành. Người năm trên giường là phụ thân của người đó. Hoắc Đông Thành vành mắt đỏ lên, đôi mắt mơ hồ cũng vậy. Hắn không nhìn vẻ mặt hai vị Tiên thiên cường giả nữa lập tức xoay người rời đi. Hoắc Nhạc Thanh trong lòng hoảng hốt, vội vàng kêu: - Đông Thành. Không thể. Nhưng một chữ " Đông" vừa phát ra khỏi miệng đã không thể tiếp tục được nữa. Không khí xung quanh như xuất hiện cỗ áp lực đè nén thân thể hắn. Đôi mắt Hoắc Nhạc Thanh trở nên kinh hãi, vội vàng dùng chân khí phản kháng. Bất quá sau một giây hắn phát hiện, bản thân mình như thuyền nhỏ giữa đại dương, không có chút năng lực chống đỡ. Đang khi cả người Hoắc Nhạc Thanh như sắp ngã, đột nhiên lực lượng áp chế kia hoàn toàn biến mất. Hắn lắc dầu, vẻ ngoài bình tĩnh như trong lòng vô cùng kinh hãi. Quay đầu nhìn lại đã thấy ánh mắt Trương Hòa Thái đồng dạng như vậy. Hai bên liếc nhìn đã nhận ra cảm giác vừa rồi của họ là giống nhau. Sau đó bọn họ phát hiện, Hạ Nhất Minh cùng Hoắc Đông Thành sớm đã không còn ở nơi này nữa. - Bọn họ đâu rồi? Hoắc Nhạc Thanh lớn tiếng hỏi. Hoắc Hồng Sanh ngơ ngác khom người, nói: - Phụ thân. Hạ tiên sinh đã mang Đông Thành rời đi. - Sao ngươi không ngăn cản bọn họ. Hoắc Nhạc Thanh tức giận nói. Khi nghĩ tới người sắp chọc phải là cao thủ thứ năm trong Kiền Sơn Môn, trong đầu Hoắc Nhạc Thanh không khỏi xuất hiện ý nghĩ, có lẽ cả gia môn nên lập tức rời khỏi Bồng Lai Tiên Đảo. Hoắc Hồng Sanh kinh ngạc nhìn phụ thân, nói: - Phụ thân. Người cùng Trương thúc cũng không ngăn cản lại mà... Hoắc Nhạc Thanh nhất thời cười khổ không thôi. Nhưng Hạ Nhất Minh xuất quỷ nhập thần như vậy khiến trái tim hắn phút chốc vô cùng lạnh lẽo. Tới tận lúc này hắn mới biết, nếu Hạ Nhất Minh muốn ra tay đoạt mạng thì dễ như trở bàn tay, hắn sao có cơ hội chống đỡ chứ. Trương Hòa Thái thở dài một tiếng, nói: - Không phải phúc thì là họa, là họa thì không tránh khỏi. Hoắc huynh. Ngươi cũng nên tới đó xem sao. Hoắc Nhạc Thanh gật đầu đồng tình, sau đó hai người mau chóng chạy về hướng Đổng phủ.