Theo chân Chu Bát Thất, đám người Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng tới được một căn biệt viện. Phạm vi biệt viện này rất lớn, chỉ vài người bọn họ ở quả là dư thừa. Bất quá nơi này trống rỗng, không có hạ nhân hầu hạ. Chu Bát Thất dẫn họ vào biệt viện, tủm tỉm cười nói: - Hạ Tôn giả. Dựa theo quy củ ngài có thể tại chủ phong hoặc bên ngoài chọn mười vị hậu thiên đệ tử tiến vào biệt viện. Bọn họ sẽ ở nơi này quét dọn hơn nữa làm tất cả những gì mà ngài phân phó. Chu Bát Thất vừa nói xong, Vu Kinh Lôi lập tức nói: - Chu huynh. Dựa theo quy củ Hoành Sơn chúng ta cũng có thể cọn người phái tới. Hai người bọn họ vốn là hảo hữu, cho dù trước mặt Hạ Nhất Minh làm trò cũng không chút nào kiêng kỵ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Chu Bát Thất cười khổ trừng mắt nhìn Vu Kinh Lôi, nói: - Vu huynh. Nơi này dù sao cũng là chủ phong, ngươi nhiều ít cũng phải cấp cho chút mặt mũi chứ. Mặc dù Hạ Tôn giả xuất thân từ Hoành Sơn nhưng nhiều nhất ngươi chỉ nên phái ba người, bảy người còn lại chọn tại Thiên Trì hoặc ngay tại chủ phong cũng được. Lão nói tới đây len lén nhìn Hạ Nhất Minh mới tiếp tục: - Đương nhiên nếu Hạ Tôn giả đã quyết thì chúng ta chỉ có thể nghe theo Vu Kinh Lôi cười hắc hắc, nói: - Cũng được. Nhập gia tùy tục, Hoành Sơn chúng ta có ba người trong danh ngạch này cũng là phi thường thỏa mãn rồi. Chu Bát Thất khẽ gật đầu, nhìn Bách Linh bát nói: - Bách Tôn giả. Ngài nếu đã là Hoành Sơn Tôn giả cũng có thể ở đây chọn một biệt viện. Không biết ý ngài thế nào? Hạ Nhất Minh vung tay lên, quả quyết nói: - Không cần. Bách huynh cùng ta ở nơi này. Chu Bát Thất trong lòng khẽ động, rốt cuộc cũng không dám làm trái lời Hạ Nhất Minh, chỉ cười khổ nói tiếp - Hạ Tôn giả. Ba đệ tử tới từ Hoành Sơn sẽ để Vu huynh xử lý, nhưng còn bảy vị đệ tử ở đây ngài lựa chọn thế nào? Chu Bát Thất cung kính hỏi. Hạ Nhất Minh nhăn mặt, nói: - Nhất định phải chọn sao? Chu Bát Thất vội vàng giải thích: - Danh ngạch này không có tính bắt buộc, tất cả đều theo ý Tôn giả ngài. Bất quá… Lão nhìn trộm vẻ mặt Hạ Nhất Minh, cẩn thận nói: - Bất quá, ngài chỉ cần tập trung tu luyện những chuyện khác không cần phải lo. Hơn nữa ngài là Luyện đan sư. Trước khi luyện đan những người này sẽ giúp ngài chuẩn bị tài liệu, như vậy không lãng phí thời gian. Những người này đến từ chủ phong càng quen thuộc nơi này, hầu hạ càng chu đáo hơn. Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng nói: - Chu huynh. Ngươi cũng biết ta tuổi còn trẻ, sẽ đi đây đi đó, thậm chí là mấy năm cũng chưa chắc đã trở lại một lần. Cho dù là trở về cũng chưa chắc đã ở lại nơi này. Nếu để những người kia tới phục vụ chẳng phải là lãng phí sao? Vu Kinh Lôi ho nhẹ một tiếng, nói: - Hạ Tôn giả. Kỳ thực có thể tiến vào nưi này đối với những người đó là chuyện tốt cầu còn chẳng được. Cho dù mặc kệ bọn họ ở đây tự sinh tự diệt, cũng là phúc phận của họ. Hạ Nhất Minh thắc mắc, hỏi: - Vu sư huynh. Vì sao vậy? Hạ Nhất Minh mặc dù tấn gia Tôn giả nhưng vẫn xưng hô huynh đệ với hai người trước mặt, đương nhiên Vu Kinh Lôi cùng Chu Bát Thất trong nội tâm mặc dù cao hứng nhưng không cách nào dám xưng hô như trước, cứ mở miệng " Hạ Tôn giả" này nọ. Vu Kinh Lôi cùng Chu Bát Thất liếc mắt nhìn nhau, không biết rõ có nên nói rõ cho hắn biết không nữa. Chu Bát Thất không giấu giếm nữa, đàng hoàng nói: - Tổ sư gia của bổn môn từng có di ngôn, nếu là hậu thiên đệ tử được Tôn giả chấp nhận cho tiến vào vụ đỉnh phong tu luyện có thể hướng các vị Tiên thiên trưởng lão mỗi năm xin một khỏa Tinh lực kim đan. Nếu may mắn được Tôn giả yêu mến, thậm chí có thể đạt được một khỏa Tiên thiên kim đan nhừo đó mà tiến giai. Hạ Nhất Minh nhướng mày, nói: - Chu huynh. Tiểu đệ làm sao có tới mười khỏa Tiên thiên kim đan chứ? Những người này miễn đi. Chu Bát Thất dở khóc dở cười nói: Hạ Tôn giả nói đùa. Từ trước tới nay hậu thiên đệ tử được một khỏa Tiên thiên kim đan tuyệt đối có thể đếm trên đầu ngón tay. Điều này ngài không cần để ý tới. Vu Kinh Lôi cũng không khỏi bật cười, nói: - Kỳ thực những người kia một khi tiến vào nơi này, bất luận họ tu luyện thế nào, chỉ cần không chết hoặc không bị đuổi đi, địa vị tại chủ phong sẽ khác rất nhiều. Dừng một chút, Vu Kinh Lôi cảm thán nói: - Không chỉ có bọn họ mà ngay cả người nhà cũng sẽ được chiếu cố đặc biệt. Chu Bát Thất liên tục gật đầu, nói: - Vu huynh nói không sai. Mỗi một vị Tân Tôn giả xuất hiện tại chủ phong có vô số người nghĩ nát óc để chiếm đoạt danh ngạch đó. Bởi thế Hạ Tôn giả có thể qua đó chọn người phù hợp nhất. Hạ Nhất Minh lúc này mới hiểu được chút, hắn do dự nói: - Chu huynh. Tất cả các Tôn giả của Thiên Trì nhất mạch cùng phân nhánh cũng ở tại đây sao? Chu Bát Thất khẽ lắc đầu, nói: - Có vài vị Tôn giả trời sinh thích tĩnh mịch bởi thế kiên quyết không chịu tiến vào nơi này. Nhưng đại đa số các Tôn giả đều có một biệt viện tại đây, mặc kệ có ở hay không cũng có một nơi đi về. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói: - Nếu đã thế những danh ngạch kia xin Chu huynh thay mặt ta chọn lựa. Bất quá những người đó phải am hiểu việc chăm sóc ngựa, vẻ mặt cũng không được hung ác. Khi Hạ Nhất Minh nói những lời này liền nghĩ tới Lôi Điện đang nghênh ngang trong biệt việt, ánh mắt nó đánh giá khắp nơi không giống bình thường. Truyện này đang được nhóm Hiệp Thư Các chuyển từ file ảnh thành text, nếu huynh đệ muốn truyện ra nhanh hơn mời vào đây góp sức cùng chúng tôi: Chu Bát Thất hiển nhiên hiểu rõ ý tứ của Hạ Nhất Minh, bất luận thế nào lão cũng thấy con ngựa trắng này không bình thường. Nếu chăm sóc như ngựa bình thường không biết có bị nó một chân đạp bay đi không nữa. - Hạ Tôn giả, con ngựa này của ngài là một linh thú sao? Chu Bát Thất thử dò xét. Hạ Nhất Minh trầm giọng, nói: - Không sai, Lôi điện là Thánh thú. - CHúng ta nơi này có các đệ tử chuyên môn giao tiếp với linh thú. Ách… ngài vừa nói gì? Thánh thú? Chu Bát Thất rốt cuộc cũng phản ứng, lão không kiềm chế được mà kinh hô lên. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói: - Không sai. Lôi điện là Thánh thú. Có gì lạ sao? Chu Bát Thất khóe miệng khẽ run run, trong long không biết dung gì để nói nữa. Thánh thú rốt cuộc có bao nhiêu địa vị, là một Nhất đường thiên cao thủ đương nhiên lão hiểu rõ. Giờ phút này ánh mắt lão nhìn Lôi điện không còn vẻ thưởng thức nữa mà tràn ngập kính sợ. Hít một hơi thật sâu, Chu Bát Thất nói: - Hạ Tôn giả. Việc này vô cùng quan trọng, xin thứ cho tại hạ phải lập tức bẩm báo lên. Hạ Nhất Minh gật đầu một cái, nếu hắn đã mang Lôi điện tới đây đương nhiên cũng không có ý định giấu giếm. Chu Bát Thất mang theo ánh mắt kích động vội vã bước đi. Khi rời khỏi biệt viện lão còn ngoảnh đầu nhìn lại, trong lòng xuất hiện cảm xúc không nói thành lời. Trong biệt viện kia không ngờ có tới hai vị Tôn giả, một đầu Thánh thú. Thực lực cường đại như vậy thật sự khiến kẻ khác không rét mà run. Hạ Nhất Minh mặc dù là Tôn giả trẻ tuổi nhất nhưng hắn không phải là Tân Tôn giả của Thiên Trì Dư Tuệ Lương có thể so sang. Quay người lại, Chu Bát Thất nhanh chóng rời đi. Lão muốn đem tin tức này truyền tới tai Ngã Văn Bân, về phần đối đãi vị Tôn giả tiền đồ vô lượng này thế nào, lão căn bản không thể tưởng tượng được. Hạ Nhất Minh tùy ý thăm quan một chút đã phát hiện nơi này chuẩn bị rất thỏa đáng. Mọi thứ đều rất sạch sẽ, gọn gàng dường như có người sớm biết hắn ở đây mà chuẩn bị vậy. Vu Kinh Lôi nhìn Hạ Nhất Minh nói: - Một năm trước khi nghe tin tức ngài tấn giai Tôn giả từ Đại Thân truyền tới, Chu Bát Thất đã phụng mệnh vì ngài chuẩn bị biệt viện này. Ngài xem còn yêu cầu gì có thể phân phó, bọn họ sẽ lập tức chuẩn bị. Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động nói: - Vu sư huynh. Lúc trước ba vị Tôn giả của Hoành Sơn chúng ta có phải ở nơi này hay không? Vu Kinh Lôi khẽ gật đầu, nói: - Trừ Tổ sư gia ra thì hai vị Tôn giả còn lại đều từng ở nơi này, hơn nữa thời gian lưu lại cũng không ngắn. Lão chần chừ một chút, rốt cục nhỏ giọng nói them: - Nghe nói ở nơi này tu luyện đối với Tôn giả rất tốt. Hạ Nhất Minh ánh mắc liếc nhìn xung quanh. Mặc dù vụ khí nơi này nồng đậm nhưng sau khi tiến vào biệt viện nó nhạt bớt rất nhiều, đối với tầm mắt cũng không ảnh hưởng quá lớn. Điều này hẳn là do trận pháp bố trí quanh đây. Hơn nữa đã một lần tới nơi này, Hạ Nhất Minh hiển nhiên hiểu rõ huyền bí của đám vụ khí này, có lẽ thật sự có ích đối với Tôn giả cấp bậc. Hai tai run lên, trên mặt Hạ Nhất Minh lập tức xuất hiện vẻ ngạc nhiên, hắn quay người, cao giọng nói: - Hoan nghênh Từ huynh tới, xin mời tiến vào. Cánh cửa biệt viện lập tức mở ra, một vị lão giả tinh thần sáng lạng bước vào. Người này đúng là Hạ Nhất Minh trước kia rời khỏi nơi này từng gặp qua, Từ Tự Lệ Tôn giả. Hạ Nhất Minh bước mau tới nghê đón, trừ Bách Linh Bát cùng Lôi Điện không chút quan tâm, ngay cả Vu Kinh Lôi cũng theo sát hắn. Giờ phút này Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện, không có hạ nhân thật là phiền tóai. Mỉm cười đi tới bên cạnh lão nhân, hai tai cung lại, nói: - Hạ Nhất Minh bái kiến Từ hunh. Từ Tư lệ đưa tay ra cản lại, nói: - Hạ huynh đệ không cần đa lễ. Lão thở dài một tiếng, nói: - Lão phu vốn tưởng phải hơn mười năm nữa mới có thể xưng hô hai tiếng "huynh đệ" này, không ngờ chỉ ba năm ngươi đã đột phá cực hạn, thành công tấn giai. Hạ Nhất Minh cười hắc hắc nói: - May mắn, may mắn. Từ Tư Lệ bật cười, nói: - Lão phu cũng muốn may mắn như vậy, ngươi có thể hỗ trợ không? Hạ Nhất Minh nhất thời cười khổ không thôi. Với thực lực Từ Tư Lệ lúc này, trừ Thần đạo cao thủ e rằng không ai có thể giúp lão tấn giai được nữa. Từ Tư Lệ quan sát một lượt rốt cuộc dừng lại trên thân thể lôi điện, trong ánh mắt xuất hiện một tia kỳ dị.