Ánh mắt Dương Hạo gắt gao nhìn vào thanh trường kiếm trước mặt, một cái chớp mắt cũng không có. Mặc dù hắn biết, ý nghĩ kia trên cơ bản không có khả năng tồn tại, nhưng bản thân không kìm nén được. Sau hồi lâu, hắn rốt cuộc ngẩng đầu lên, thì thào nói: - Hạ Tôn giả. Ngài đoán tạo chẳng lẽ thành công rồi sao? Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nói: - Đương nhiên thành công. Ngươi cảm thấy có vấn đề gì sao? Dương Hạo hoàn toàn ngây ngốc. Hắn có muôn từ vạn ngữ muốn nói ra, nhưng những lời này khi tới yết hầu bất luận thế nào cũng không phát ra được. Yết hầu hắn khẽ run lên, nói: - Đây chính là thần binh lợi khí ngài đoán tạo? Trên gương mặt Hạ Nhất Minh lúc này mới xuất hiện vẻ tươi cười, nói: - Không sai, Dương huynh hảo nhãn lực. Dương Hạo dở khóc dở cười, hắn thầm nghĩ, không phải ta hảo nhãn lực, mà chỉ cần không phải ngu ngốc cũng đoán ra điểm này. Ánh mắt hắn vô cùng chăm chú, muốn nhìn ra thanh thần binh lợi khí này rốt cuộc thần kỳ ở điểm nào. Nhưng từ đầu tới cuối bất luận tròng mắt hắn mở lớn cỡ nào cũng không nhìn ra thứ này đặc biệt ở đâu. Kỳ thực ngay cả Hạ Nhất Minh lần đầu nhìn thấy thanh thần binh lợi khí này cũng không phát hiện ra huyền bí trong nó. Nếu không phải tự tay kiểm nghiệm, xem chừng không ai có thể dùng ánh mắt mà thấy được. Điểm này, cho dù Sở Hao Châu tới đây hẳn cũng như vậy. Hạ Nhất Minh sắc mặt đột nhiên ngưng lại, nói: - Dương huynh. Vừa rồi các ngươi đều nhất trí cho rằng ta đoán tạo thất bại. Không biết nguyên nhân vì sao? Sắc mặt Dương Hạo nhất thời trở nên tức cười, hắn cười khổ nói: - Hạ Tôn giả. Đây là mấy người chúng ta kiến thức nông cạn, xin ngài đừng để bụng. Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười, nói: - Nói cho ta nghe ta sẽ không trách nữa. Dương Hạo do dự một chút, nói: - Hạ Tôn giả. Đoán tạo thần binh lợi khí, cho dù là một kiện thần binh lợi khí kém cỏi nhất cũng phải mất bảy tới mười ngày. Nhưng thời gian ngày đi vào Đoán tạo thất quá ngắn, bởi vậy chúng ta mới cho rằng ngài thất bại. Hạ Nhất Minh lúc này mới chợt hiểu ra, hắn khẽ gật đầu, nói: - Ta ở trong đó bao lâu rồi. Dương Hạo nói ra điều ngay cả bản thân hắn cũng hoài nghi: - Thời gian ngài ở trong đó không dài, chỉ chừng một ngày. Hai hàng chân mày của Hạ Nhất Minh giãn ra. Hắn lúc này mới biết, thì ra sử dụng Cửu Long Lô đoán tạo, không những có thể đề cao chất lượng mà ngay cả hiệu suất cũng được đề thăng mấy lần. Đoán tạo một kiện thần binh lợi khí bình thường cũng phải mất tới mười ngày, nhưng hắn cho thêm cả huyền thiết cùng sừng Long xà, hai kiện đỉnh cấp thiên tài địa bảo cũng chỉ mất thời gian một ngày đã hoàn thành hết. Tình huống này ngay cả Hạ Nhất Minh cũng hoài nghi, bản thân hắn như thế nào làm được càng đừng nói tới người khác có suy nghĩ tốt hơn. Lắc đầu, Hạ Nhất Minh nói: - Ngả huynh lúc này ở nơi nào? Dương Hạo cung kính nói: - Ngả Tôn giả ở sườn núi phía trước, cùng nơi với các Tôn giả. Hạ Nhất Minh giật mình, nói: - Đã một ngày rồi bọn họ còn chưa rời đi sao? Dương Hạo tự nhiên nói: - hạ Tôn giả. Cơ hội như vậy thật sự khó có được nên bọn họ rất coi trọng. Hạ Nhất Minh bật cười, hắn đã nghe ra, mặc dù Dương Hạo nói những lời này không phải cố ý nhắm vào hắn. Nhưng trong lòng Dương Hạo khẳng định sẽ cho là mình việc chính không lo, cơ hội hiếm có như vậy cũng bỏ qua, chạy tới đây chơi trò đoán tạo. May là Hạ Nhất Minh lúc này thành công, nếu không thành công sợ rằng sẽ bị lòng người lên án. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vung tay, nói: - Đã vậy ta cũng nên tới gặp Ngã Tôn giả. Do dự một chút, hắn nói tiếp: - Ngươi đi tìm ta một vở kiếm, bình thường cũng được. Dương Hạo lập tức cho người mang vỏ kiếm thông thường tới. Bởi vì bọn họ đều biết, binh khí của Tôn giả sử dụng được vụ hóa dung nhập vào thân thể, căn bản không cần vỏ kiếm đặc chế làm gì. Thanh trường kiếm này không có chân khí truyền vào vốn đen thui, không có điểm gì đặc biệt, lúc này được tra vào vỏ, càng giống như thanh kiếm bình thường. Hạ Nhất Minh cầm binh khí nhìn Dương Hạo gật đầu cáo từ. Dương Hạo mặc dù trong lòng không muốn nhưng hắn cũng biết, thân phân của mình cùng đối phương lúc này chênh lệch đã tới một trời một vực. Trừ phi hắn có thể thuận lợi tấn giai Tôn giả cảnh giới, nếu không đừng mong có tư cách xưng huynh gọi đệ cùng Hạ Nhất Minh. Mặc dù Hạ Nhất Minh không thay đổi cách xưng hô nhưng nếu bản thân hắn cho rằng mình có tư cách như vậy, chờ đợi hắn chỉ là kết quả bi thảm. Dù là Hạ Nhất Minh không so đo nhưng các Tôn giả còn lại tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh. Sau khi rời khỏi Đoán tạo thất, Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát sóng vai mà đi. Bọn họ ngẫu nhiên trao đổi vài câu nhưng trên thực tế là Hạ Nhất Minh nói, còn Bách Linh Bát từ sau trận chiến với Thần Toán Tử, gã trở nên trầm mặc dần. Cho dù là Hạ Nhất Minh trăm phương ngàn kế kích động gã mở mồm nhưng Bách Linh Bát vẫn đều lạnh nhạt. Nhìn phòng ốc xa xa, trên mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện vẻ tươi cười. Trước khi hắn rời đi đương nhiên chú ý tới ánh mắt xem thường của mọi người. Nhưng giờ phút này hắn cảm nhận được trường kiếm chân thực trong tay, trong lòng càng thêm kiên định. Hai tai run lên, Hạ Nhất Minh có thể nghe rõ âm thanh bên trong. Ở nơi này ngoại trừ vài người quen biết nói chuyện kín đáo, những người còn lại không chút che giấu âm thanh của bản thân. Khi Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát đẩy cửa tiến vào, đám người trong phòng nhất thời kinh động. Trong lòng bọn họ dường như chấn động thật lớn. Bởi vì trước khi cánh cửa được mở ra, bọn họ cũng không cảm ứng được có người bên ngoài. Bởi vậy khi cánh cửa mở ra, có người xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Âm thanh trong phòng nhất thời ngưng lại, hơn mười một vị Tôn giả ánh mắt tạo ra áp lực cực lớn nhìn thẳng tới người thản nhiên tiến vào kia. Chu Bát Thất từng dưới uy áp này hai chân nhũn ra, mặc dù uy áp đó không quá cường đại, nhưng đối với vị Nhất đường thiên cao thủ như lão, ruột gan cũng nhộn nhạo hẳn lên. Bất quá người đứng trước cửa lúc này không phải là Chu Bát Thất. Mà với kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình, Hạ Nhất Minh cũng không coi uy áp kia vào đâu, đừng nói tới người không có cảm giác như Bách Linh Bát. Hạ Nhất Minh mỉm cười hướng mọi người chào hỏi, sau đó dưới ánh mắt hoài nghi đi tới bên cạnh Ngã Văn Bân. Ngã Văn Bân vội vàng nói: - Hạ huynh đệ. Sao ngươi lại tới đây? Những lời này nói ra đồng thời cũng là nghi vấn trong lòng mọi người. Bọn họ mặc dù không có cao giai Đoán tạo sư nhưng với tuổi tác kinh nghiệm lẽ nào không biết chút gì về đoán tạo. Muốn đoán tạo thần binh lợi khí, không thể chỉ một ngày mà hoàn thành. Nếu Hạ Nhất Minh tay không tiến vào, mọi người đương nhiên cho rằng hắn thất bại. Nhưng dưới ánh mắt của mọi người, trên tay Hạ Nhất Minh còn mang theo một thanh trường kiếm. Khi cầm trường kiếm này tới đây, dĩ nhiên chứng tỏ hắn đoán tạo đã thành công. Nhưng khi nghĩ tới điều này, đám người không khỏi có chút ngơ ngác nhìn nhau, không tin vào điều vừa phán đoán. Hạ Nhất Minh thoải mái nhìn xung quanh một lượt, nói: - Ngả huynh. Đệ đã đoán tạo xong rồi. Ánh mắt Ngã Văn Bân lập tức rơi vào trường kiếm trong tay Hạ Nhất Minh, lão do dự giây lát, hỏi: - Ngươi thành công rồi? Hạ Nhất Minh cầm bảo kiếm vung vẩy, nói: - Không sai. Đây là thứ tiểu đệ vừa đoán tạo ra, xin Ngả huynh nhận xét. Ngã Văn Bân ngơ ngác, trong lòng lão xuất hiện hàng trăm nghi vấn, nhưng lúc này bất luận thế nào cũng không thể nói ra lời. Phương Thịnh sắc mặt khẽ biến, hắn đứng dậy nhìn Hạ Nhất Minh ôm quyền thi lễ, nói: - Hạ huynh. Theo tại hạ biết, muốn đoán tạo một kiện thần binh lợi khí, nếu không vất vả không thể thành công. Không biết người làm thế nào một ngày đã đoán tạo thành? Hạ Nhất Minh đối với Hác Huyết cùng Phương Thịnh tới bây giờ chưa từng có hảo cảm. Hơn nữa hai người này đi đâu cũng đối nghịch với hắn, mặc dù chưa phải thù sâu như biển, nhưng khi có thể đánh chết đối phương, bọn họ cũng không chút lưu tình. Ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, Hạ Nhất Minh nhìn Phương Thịnh, cười nói: - Phương huynh. Ngươi nghĩ rằng ta nói dối sao? Phương Thịnh sắc mặt đỏ bừng, hắn hậm hực ngồi xuống, bất quá trong mắt hiện lên vẻ oán độc hiếm thấy. Những người còn lại mặc dù trong lòng thắc mắc nhưng cũng như Hạ Nhất Minh nói, không có ai hoài nghi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Với thân phận của Hạ Nhất Minh, bất luận thế nào cũng không có khả năng ở nơi này nói dối. Chỉ là mọi người trong lòng đều hiểu, hắn khẳng định nắm giữ phương pháp thần kỳ nào đó, nhưng cũng như Hạ Nhất Minh nói, hắn sao có khả năng nói ra. Ngã Văn Bân ho nhẹ một tiếng, hấp dẫn sự chú ý mọi người lại, nói: - Hạ huynh đệ. Cho ta xem một chút. Hạ Nhất Minh chậm rãi đưa trường kiếm tới tay Ngã Văn Bân. Ngã Văn Bân đầu tiên kiểm tra phân lượng của thanh kiếm. Mặc dù tất cả mọi người đều thấy được thanh kiếm này vô cùng bình thường, nhưng lúc này chưa ai dám có kết luận về nó. Ánh mắt bọn họ đều lóe lên những tia kỳ dị, chờ đơi Ngã Văn Bân rút kiếm ra. Hít một hơi thật sâu, trong lòng Ngã Văn Bân cũng có đối chút kích động. Quả thực, lão mặc dù không tin Hạ Nhất Minh có thể đoán tạo ra thứ gì tốt. Nhưng Hạ Nhất Minh dù sao cũng là người của Thiên Trì nhất mạch bọn họ, tuổi lại trẻ như thế, chỉ cần hắn thật sự đoán tạo ra một kiện thần binh lợi khí thì bất luận thanh thần binh lợi khí này chất lượng ra sao cũng đủ làm lão mừng rỡ phát điên. Đôi mắt lóe lên, Ngã Văn Bân trên tay khẽ vận lực. - Choang. Âm thanh sắc nhọn vang lên khiến trái tim mọi người nhảy mạnh. Theo sau Ngã Văn Bân nhanh chóng rút bảo kiếm khỏi vỏ. Ánh mắt mọi người trong nháy mắt đặt lên cánh tay phải của Ngã Văn Bân.