Buổi tối, sắc trời cũng không phải quá tốt, mặt trăng bị mây đen che khuất, ,một vài vì sao cũng không thể xua tan đi bóng đêm đang bao trùm lên vạn vật. Một bóng đen lóe lên, khiến cho người không biết, quỷ không hay ẩn núp trong Từ gia nội bảo. Hé cái khăn đen trên khuôn mặt người này ra, chính là Hạ Nhất Minh đã tới Từ gia bảo được năm ngày. Sau khi hắn có được một gian phòng, đến giờ vẫn thật thà đợi trong đó giống như các thực khách khác, bất luận vì việc gì cũng chưa hề rời khỏi chỗ ở đi tới chỗ đặc biệt nào. Bất quá hắn cũng rõ ràng, đối với loại thực khách mới như mình, Từ gia tuyệt đối sẽ không tin tưởng, càng không có nhiệm vụ gì để phái đi làm. Chỉ có thể trải qua một khoảng thời gian quan sát, mới có thể từ từ dung nhập trong hệ thống to lớn của Từ gia bảo này. Bất quá đối với Hạ Nhất Minh mà nói, không nghi ngờ gì đây cũng là chuyện tốt, nếu lúc này Từ gia sai khiến hắn đi làm một nhiệm vụ khó hoàn thành, hoặc là điều hắn tới trong Huyền thành, vậy chỉ sợ hắn buồn bực đến phát điên rồi. Trong năm ngày, hắn quang minh chính đại đi thăm quan địa thế ngoài bảo, cách làm này chẳng những không gây ra nghi ngờ cho bất cứ người nào, ngược lại khiến người ta đối với hắn thêm vài phần tín nhiệm. Sau khi hiểu rõ địa hình ngoài bảo, Hạ Nhất Minh đã suy nghĩ cách tiến vào trong nội bảo. Hắn cũng không có nhiều thời giờ, một tháng không phải là khoảng thời gian dài để hắn có thể giành được tín nhiệm của Từ gia. Đã như vậy, động thủ ngay không nghi ngờ là lựa chọn sáng tốt nhất. Thân hình khẽ động, hắn đã dán người gắt gao trên vách tường, nội kình vận chuyển, giống như một con thằn lằn di chuyển trong bảo. Từ gia nội bảo mặc dù không có khoa trương bằng ngoại bảo, hai bên chỉ cao chừng bốn thước, bất quá trong lúc yên bình, đối với phòng ngự tại tường thành nội bảo buông lỏng rất nhiều. Nhờ vậy mà Hạ Nhất Minh thuận lợi tiến vào nội bảo mà không kinh động bất cứ kẻ nào. Tới trên tường thành, ánh mắt hắn hơi đảo, đã đem toàn bộ cảnh vật xung quanh trong nội bảo thu vào trong mắt. Cùng là buổi tối, ở ngoại bảo nhất thời lâm vào một vùng tối đen, còn nội bảo không thể nghi ngờ là sáng sủa hơn nhiều. Trong rất nhiều phòng ốc đã có thể thấy lộ ra ánh nến nhàn nhạt. Hạ Nhất Minh có chút nhíu mày, có trời mới biết Tàng Thư Các trong Từ gia bảo ở nơi nào, cũng không thể chỉ cho hắn một căn phòng để đến đó tìm kiếm. Trong lòng thở dài một tiếng, kinh nghiệm của mình quả thật không đủ, nếu là người đồng lứa với phụ thân ở chỗ này, có lẽ sẽ nghĩ ra biện pháp tốt rồi. Bất quá hắn cũng mơ hồ có chút nghi ngờ, không biết mấy người phụ thân cả đời này có hay không đã làm cái loại chuyện ăn trộm này. Xa xa truyền đến vài tiếng bước chân, có mấy người cầm đèn lồng vội vàng đi tới. Nhãn lực Hạ Nhất Minh cực kỳ tốt, lập tức nhìn ra trong đó có thân ảnh của Từ Hướng Tiền, trong lòng hắn khẽ động, nhảy xuống tường thành, cẩn thận bám theo. Hắn tu vi đã đạt thập tầng đỉnh phong, lại luyện qua Bình Tức Thuật, khi hắn tụ công vào hai tai, tất cả các trạm gác ngầm đối với hắn mà nói chỉ là một loại trang trí mà thôi. Huống chi, Từ gia buổi tối giới nghiêm cũng không có cao, ba bước một tốp, năm bước một trạm, chỉ bằng những trạm gác thưa thớt kia, căn bản là đừng nghĩ phát hiện tung tích của hắn. Cũng không lâu lắm, bọn người Từ Hướng Tiền đã đi tới một căn phòng lớn trong nội bảo. Hạ Nhất Minh vốn muốn tiếp tục theo dõi, nhưng khi hắn tới gần căn phòng này, bất chợt nổi lên một cảm giác nguy hiểm, tựa hồ như có một cái gì đó cỏ thể uy hiếp được hắn. Loại cảm giác này tới cực kỳ đột ngột, hắn dừng bước, trong đầu suy nghĩ lại một lượt, lập tức trong lòng hiểu rõ. Sau lúc hắn tấn giai thập tầng nội kình, cũng chỉ có khi gặp gia gia mới có cảm giác này. Nhất thời hắn biết, trong phòng kia hẳn là chính là người đã cùng Hạ lão gia tử tạo thành hai vị cao thủ đạt thập tầng trong Thái Thương huyện, Từ Ẩn Kiệt rồi. Trong lòng hơi động, mặc dù giờ phút này lấy thực lực Hạ Nhất Minh cũng không phải sợ vị siêu cấp cao thủ này, nhưng mục đích của hắn tới đây cũng không phải là cùng người đánh nhau a. Hắn dừng lại tại chỗ, không tiến lại gần nữa, đem nội kình trong cơ thể điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, công lực tập trung hai tai nghe trộm. Với khoảng cách này, nếu còn để người khác phát hiện, vậy Hạ Nhất Minh cũng không còn lời nào để nói. Khi hắn tập trung nội kình đến mức cực hạn, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ. Hạ Nhất Minh cho đến giờ vẫn chưa từng thử qua, đem nội kình khổng lồ tập trung vào xung quanh khiếu huyệt tại hai tai, cho dù lúc trước ở trong Từ gia trấn nghe trộm những người đó nói chuyện, hắn cũng chưa được làm được tình trạng như vậy. Nếu như không phải phía trước có một người làm hắn không dám khinh thường, hắn cũng không có ở xa như vậy mà thử nghe trộm rồi. Hai tai Hạ Nhất Minh khẽ rung lên một chút, giống như có một trận gió ở đằng trước, sau hai bên tai hắn thổi lên, làm hai tai hắn theo gió có chút lay động. Song trong lỗ tai lúc này nghe được âm thanh dường như không còn bình thường nữa, mà truyền đến một cảm giác kỳ dị, trong đầu hắn hình thành một tình cảnh đặc biệt. Từ Hướng Tiền cùng mấy người nô bộc đi theo hắn gây ra âm thanh đi trên mặt đất, tựa hồ như âm thanh này phát ra vô cùng nhỏ mà người bình thường không cách nào phát hiện được truyền đến tai Hạ Nhất Minh. Từ âm thanh phản hồi này trong đầu Hạ Nhất Minh hình thành một cái đồ án, hắn thậm chí còn có thể suy ra kích thước lớn nhỏ của căn phòng. Cứ như vậy, những hình ảnh đen trắng, tựa hồ giống như dòng chảy, đang không ngừng thay đổi hình ảnh xuất hiện trong đầu của hắn, mặc dù những hình ảnh này phi thường mơ hồ, nhưng cũng đủ để Hạ Nhất Minh cảm thấy chấn động rồi. Hắn có thể khẳng định, khả năng này vượt ra khỏi cực hạn của cao thủ thập tầng. Bởi vì nếu gia gia cũng có cảm giác như thế khẳng định đã đề cập qua với bọn họ. Nhưng trong trí nhớ của hắn, trước sau không có bất cứ tin tức gì về phương diện này. Các nô bộc phía sau Từ Hướng Tiền dừng bước lại, chỉ có Từ Hướng Tiền tiếp tục đi tới, sau một lát lại tiến vào bên trong một căn phòng, mới đột nhiên ngừng lại. - Phụ thân, nhi tử đã tới. Âm thanh của Từ Hướng Tiền đột nhiên vang lên. - Ừ. Đã tra ra gì rồi. Một đạo âm thanh mạnh mẽ chậm rãi truyền ra. Tâm thần Hạ Nhất Minh nhất thời thu liễm lại, nhưng những hình ảnh trong đầu hắn cũng không có tan vỡ, ngược lại cảm thấy càng thêm rõ ràng. Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được, Từ Hướng Tiền cung kính hướng một lão nhân hành lễ, mà vị lão nhân kia dáng điệu hiên ngang ngồi trên ghế. Đồng thời hắn còn cảm ứng được từ trên người vị lão nhân kia ẩn chứa khí tức cường đại khủng bố. Đương nhiên vị lão nhân này cũng không có cố gắng tản ra khí tức của mình, thế nhưng đã bị Hạ Nhất Minh cảm ứng được, tự nhiên cũng không thể gạt được hắn rồi. - Phụ thân, Dục Tài đã trở về từ Huyền thành, nó mang đến tin tức không tốt. Trình gia đã quyết tâm cùng Hạ gia làm thông gia, hơn nữa vì việc này, nghe nói ngay cả Lâm Lang Lâm gia cũng cố ý phái vài vị cao thủ đến đây. - Lâm Lang Lâm gia? Bọn họ đến xem náo nhiệt gì? - Bởi vì lần trước mã tặc đột kích, đem Thiên Niên Huyết Sâm Lâm gia đêm tới chúc thọ Trình lão gia tử trộm đi, Lâm gia cảm thấy rất mất thể diện, cho nên lúc này đây mới phái người đến đây cổ vũ. - Ừ, Thiên Niên Huyết Sâm có tin tức rồi sao? Từ Hướng Tiền trong âm thanh ẩn chứa một loại khổ tâm không nói lên lời , nói: - Vẫn không có tin tức gì, bất quá Trình lão gia tử đã nhận định là Từ gia chúng ta ra tay đoạt đi Thiên Niên Huyết Sâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Lão nhân cả giận hừ một tiếng, nói: - Cửu tầng Liệt Hỏa Công, đến tột cùng là tên hỗn đản ở đâu giả mạo Từ gia chúng ta ra tay. Từ Hướng Tiền do dự một chút, nói: - Phụ thân, phải chăng Trình gia cố ý thả ra tin tức này? - Không có khả năng. Lão nhân không chút do dự, nói: - Ta cùng Trình Trữ Sinh quan hệ mấy chục năm rồi, hắn là ai, ta như thế nào lại không biết. Nếu như thật sự không phải có một vị cao thủ cửu tầng Liệt Hỏa Công xuất hiện, hơn nữa còn đoạt đi Thiên Niên Huyết Sâm, hắn sẽ tuyệt đối không mạo hiểm cùng Từ gia chúng ta đoạt tuyệt quan hệ mà thả ra cái tin tức nguy hiểm này. Âm thanh Từ Hướng Tiền đầy khổ tâm nói: - Phụ thân, nhưng trong Từ gia chúng ta chỉ có duy nhất nhi tử mới tu luyện đến cửu tầng Liệt Hỏa Công. - Ta biết. Lão nhân than nhẹ một tiếng, nói: - Ta cũng không có nói con, bất quá con cũng biết, cái Liệt Hỏa Công này cũng không phải là sở học gia truyền nhà chúng ta, nếu là… Từ Hướng Tiền hít vào một hơi lạnh, nói: - Phụ thân, người là nói lão tổ tông ở nơi nào… Lão nhân thẳng thắn thừa nhận môt cái, mà ở bên ngoài Hạ Nhất Minh cũng nghe được mà không hiểu hết, bất quá hắn cũng rõ ràng một việc, đó chính là Từ gia danh tiếng lẫy lừng hai đại kỳ công, cũng không phải tuyệt học của Từ gia, ít nhất có một thế lực nữa cũng nắm giữ công pháp này. Trong lòng Hạ Nhất Minh muôn vàn cảm khái, chợt nghĩ tới một chưởng trước đó, vậy mà lại tạo thành hậu quả thế này, thực sự làm kẻ khác không tưởng tượng được. Bất quá chứng kiến Từ gia hai người như người câm ăn Hoàng Liên, bộ dạng có khổ không nói lên lời, trong tâm hắn chỉ có cao hứng mà không có bất kỳ gánh nặng nào. Một lúc lâu sau, Từ Hướng Tiền nhẹ giọng hỏi: - Phụ thân, chúng ta nên làm gì bây giờ? - Còn có thể làm sao bây giờ. Lão nhân phiền não, nói: - Chuyện này lại không dám đi hướng lão tổ tông chứng thực, chỉ có đánh chết không thừa nhận. Nếu Lâm gia tự mình tới cửa hỏi, vậy là bức lão tổng tông, ta trái lại cũng muốn nhìn xem, Lâm Lang Lâm gia đến tột cùng có hay không can đảm vì một cái Thiên Niên Huyết Sâm mà đi chất vấn lão tổ tông. Từ Hướng Tiền cười khổ một tiếng, nói: - Lâm gia khẳng định không có cái gan này, nhưng mà đối với chung ta lại không có nhiều băn khoăn vậy. Lão nhân vung tay lên, nói: - Quên đi, nếu việc đã đến nước này, vô luận chúng ta làm thế nào cũng vô dụng. Qua vài ngày nữa, ta tự mình ra mặt tham gia hôn lễ Hạ, Trình hai nhà, hướng về hai lão nhân giải thích một chút, ài … Hắn thở dài một hơi, buồn bực vạn phần nói: - Thật sự là tai bay vạ gió a. Chính lúc này, hai tiếng bước chân từ đằng xa truyền tới, mặc dù Hạ Nhất Minh không nhìn thấy diện mạo của họ, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác quen thuộc, tựa hồ hai người này với hắn cũng không xa lạ. Rất nhanh, hai người từ một hướng khác cũng tiến thẳng căn phòng kia. Một âm thanh quen thuộc chợt vang lên: - Gia gia, chúng con đã trở về.