Buổi sáng ngày tiếp theo, từng con gió lanh thổi qua khiến người ta không khỏi rùng mình. Trên bầu trời ảm đạm khẽ lóe ra chút ánh sáng mặt trởi. Quang mang chiếu xuống mặt đất như bắt đầu một ngày mới. Tuy nhiên đối với một vài người mà nói, hôm nay không phải ngay bình thường. Hạ Nhất Minh vừa mới bước ra khỏi phòng đã lập tức cảm nhận được trong không khí tồn tại áp lực cực lớn. Có thể xuất hiện ở đâu đều là phần tử của Vũ gia, bọn họ dĩ nhiên hiểu rõ hôm nay là ngày gì. Một ngày này bọn họ đã chờ rất lâu rồi. Hạ Nhất Minh dừng bước, hắn cảm nhận được cỗ áp lực kia vô cùng quỷ dị, ngay cả bản thân hắn cũng gần như không thể cảm nhận rõ ràng. Chỉ là khi cảm nhận được nó trong đầu Hạ Nhất Minh xuất hiện một câu " nhất trí đồng lòng". Đương nhiên nó không chỉ người trong thiên hạ mà chỉ tại nơi trong phạm vi xung quanh đây. Khi áp lực này lan truyền tới thân thể đám người ở đây, sự tin tưởng của bọn họ như tăng lên gấp trăm lần. Hạ Nhất Minh đứng một bên cảm nhận, sau hồi lâu đã thấy Vũ Mạc Phi tiến lại gần. Lúc này vẻ mặt Vũ Mạc Phi vô cùng ngưng trọng, sau trong mắt lão Hạ Nhất Minh mơ hồ thầy được vẻ bi thống. Mặc dù Vũ Mạc Phi che giấu rất tốt nhưng Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận được trong lòng lão sự kích động khó diễn tả bằng lời. - Hạ huynh. Ngươi chuẩn bị tốt rồi chứ? Vũ Mạc Phi nhẹ giọng hỏi, trong âm thanh của lão tỏ vẻ vô cùng chăm chú. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói: - Xin Vũ huynh dẫn đường. Vũ Mạc Phi lập tức đi trước, Hạ Nhất Minh chậm rãi theo sau, dọc theo đường đi, Hạ Nhất Minh nhận ra nơi này bố trí cực nhiều trạm gác. Ba bước gặp người, nắm bước gặp một trạm gác, tuyệt đối không ngoa. Trên mặt những người này đầy vẻ ngưng trọng, bất quá ánh mắt bọn họ đảo qua trên thân thể Vũ Mạc Phi cùng Hạ Nhất Minh mang theo sự kỳ vọng gửi gắm. Hạ Nhất Minh trong lòng càng lúc càng trầm xuống, dường như hắn một lần nữa cảm nhận được lực lượng nào đó. Lực lượng này có tên là "trách nhiệm", hắn như cái đích để tất cả gửi gắm niềm tin. Trong lòng Hạ Nhất Minh lúc này không khỏi mắng thầm, hôm nay thật sự là gặp quỷ... Việc trợ giúp Vũ lão tiên sinh ngưng tự Ngũ hành thân thể đối với Vũ gia mà nói tự nhiên quan trọng. Nhưng bản thân Hạ Nhất Minh cũng từng nói qua, việc này không liên quan tới hắn, chỉ dính tới Vũ gia mà thôi. Bất quá lúc này vì sao trong lòng hắn lại nặng nề như thế chứ? Trong đầu hắn lại xuất hiện câu nói kia. Đột nhiên Hạ Nhất Minh dừng lại nhìn bốn phía, hào khí của đám người xung quanh dường như tạo ra lực lượng tác động tới hắn. Không hiểu vì sao tâm trạng của hắn cũng bắt đầu khẩn trương, thậm chí trong đầu còn nảy sinh suy nghĩ bất chấp tất cả cũng phải giúp Vũ lão tiên sinh ngưng tụ Ngũ hành thân thể. Vũ Mạc Phi cũng dừng lại, xoay người nói: - Hạ huynh. Ngươi làm gì vậy? Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, rốt cuộc hắn cũng không thể lý giải cảm giác đặc biệt kia thành lời. Ra hiệu không sao, Hạ Nhất Minh chỉ về phía trước. Vũ Mạc Phi giật mình, nhưng vần gật đầu đi tiếp. Lúc này thân phận Hạ Nhất Minh so với lần trước tới đây khác biệt hoàn toàn.Hơn nữa Vũ gia có chuyện muốn nhờ, hiển nhiên không thể tính toán những việc nhỏ lúc trước. Chỉ chốc lát bọn họ đã tới một gian phòng cực lớn. Hai người dừng lại Hạ Nhất Minh đã cảm nhận rõ ràng khí tức cường đại từ bên trong truyền tới. Bên ngoài bố trí rất nhiều thủ vệ,ngay cả côn trùng cũng khó vượt qua, nhưng ở nơi này không ngờ mật độ người lại giảm đáng kể như vậy. Trong phạm vi mười trượng xung quanh nơi này càng không xuất hiện một ai. Dường như căn phòng này ngoài đám thủ vệ kia không còn ai khác. Bất qua khi tới nơi này, Hạ Nhất Minh bắt đầu đảo mắt quan sát như đang tìm kiếm vật gì. Vũ Mạc Phi cung kính nói: - Lão tổ tông. Tam thúc. Hạ Tôn giả đã tới. Bên trong truyền ra âm thanh lão giả Vũ Phi Dương: - Xin mời Hạ tôn giả tiến vào. Lúc này ánh mắt Hạ Nhất Minh vừa vặn kết thúc việc quan sát vô tình thấy được một phiến đá nhỏ nhúc nhích. Dao động này rất nhỏ, nếu là không phải có nhãn lực hơn người đừng mong thấy được. Cho dù thấy được e rằng cũng cho là bản thân hoa mắt. Bất quá sau khi thấy được điều này, khóe miệng Hạ Nhất Minh nhất thời nở nụ cười, hắn rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tâm. - Hạ huynh, mời. Vũ Mạc Phi nhẹ giọng nói. Hạ Nhất Minh vội vàng lên tiếng chậm rãi theo lão tiến vào. Trong gian phong này có ba người phân biệt đang ngồi. Trừ Vũ Phi Dương đã từng gặp qua, còn có một vị hán tử trung niên chừng ba mươi tuổi. Bất quá dù gương mặt người này rất trẻ nhưng Hạ Nhất Minh biết, tuổi tác của hắn tuyệt đối lớn nhất tại đây. Hơn nữa từ khí tức phát ra trên thân thể người này, chỉ e tu vi của hắn không chút nào kém hơn Thần Toán Tử đại nhân tại Thiên Trì nhất mạch. Chỉ là Thần Toán Tử nắm giữ Thần toán thuật , cũng lão giao thủ, trừ khi lực lượng tuyệt đối áp chế, nếu không cao thủ đông giai gặp phải cơ bản chỉ có thể trốn chạy. Đương nhiên, không thể tính Bách Linh Bát vốn không thuộc về phạm trù nhân loại trong đó. Thần Toán Tử gặp Bách Linh Bát không ngời tắt điện, bất quá lão cũng qua đó có được kỳ ngộ ngàn năm hiếm có. Nhìn người ngồi giữa, Hạ Nhất Minh chắp tay nói: - Thiên Trì Hạ Nhất Minh, bái kiến Vũ lão tiên sinh. Vũ lão tiên sinh cười ha hả, nói: - Thiên Trì nhất mạch quả nhiên có được đại phúc, Hạ huynh đệ tuổi trẻ như vậy đã đạt được thành tựu như vậy, tương lai khẳng định vượt qua đám người lão hủ. Cho dù ngối lên chiếc ghế thiên hạ đệ nhất cũng không lạ. Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, vội nói: - Lão tiên sinh quá khen, tại hạ không giám nhận. Đối mặt với những lão quái vật như vậy, cho dù lá gan lớn hơn Hạ Nhất Minh cũng không dám thừa nhận. Vũ lão tiên sinh khoát tay không nhắc thêm nữa. V ũ Phi Dương đứng dậy nhìn Hạ Nhất Minh hành lễ thật sâu, nói: - Hạ tôn giả. Hết thảy xin nhờ vào ngài. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói: - Tại hạ sẽ dốc hết sức. Vũ Phi Dương quay đầu nhìn qua Dư Vô Sanh, lão chậm rãi nói: - Xin đa tạ Dứt lời lão chắp tay trực tiếp rời khỏi căn phòng. Vũ Mạc Phi ngẩng đầu nhìn Vũ lão tiên sinh hành lễ thật sâu, sau đó liếc qua Dư Vô Sanh. Giờ phút này áp lức trong lòng lão rốt cuộc không thể kìm nén thêm, đôi mắt tỉnh táo kia không còn có vẻ bình tĩnh mà tràn ngập cảm giác bi thương. Liếc mắt , chỉ một cái liếc mắt lão đã xoay người rời đi. Dư Vô Sanh đột nhiên quỳ xuống, nhìn theo bóng lưng Hạ Nhất Minh đang rời đi. Vũ Mạc Phi vốn đang bước đi bỗng dừng lại. Lão nghe được từ phía sau âm thanh đập đầu vang lên. Âm thanh này tựa hồ đã thay thế nhịp tim của lão, trong đôi tai trong lông ngực vang vọng không ngừng. Sau ba vái chín lạy, Dư Vô Sanh đứng lên, trên trán gã lúc này đã nhuốm đỏ. Nhất đường Thiên cường giả đập đầu mà tổn thương như vậy, lý giải duy nhất chính là gã đã tận lực áp chế chân khí của mình. Sau chín lạy kia trong lòng gã dường như đã giải tỏa hết mọi khúc mắc. Ánh mắt trở lên kiên định cùng điên cuồng, gã hoàn toàn vứt bỏ sinh mệnh không chút nào thắc mắc. Vũ Mạc Phi rốt cuộc cũng bước ra ngoài. Lão bước một mạch không ngừng nghỉ cho tới khi rời xa nơi này. Lão thậm chí còn quên đóng của lại, cứ như thế đi ra. Cánh của chậm rãi đóng lại, trước khi nó hoàn toàn khép chặt mơ hồ xuất hiện hình ảnh Vũ Phi Dương đang nhìn Dư Vô Sanh trong phòng. Vũ lão tiên sinh lẳng lặng chứng kiến toàn bộ, gương mặt hắn không bộc lộ chút cảm xúc nào. Hạ Nhất Minh khẽ rùng mình, đối với người này cách nhìn thay đổi hẳn. Dư Vô Sanh dù sao cũng là người trong nha, cho dù không phải huyết thống trực hệ nhưng quan hệ không quá xa. Không ngờ vì ngưng luyện Ngũ Hành thân thể tấn giai Nhân đạo đỉnh cấp mà có thể lựa chọn cướp đi sinh mạng hậu bối của mình. Nhất thời Hạ Nhất Minh chỉ cảm thấy luân thường đạo lý giờ phút này tuyệt đối bị sỉ nhục. Bất quá khí ánh mắt liếc qua Dư Vô Sanh đã thấy được vẻ kiên định của gã, hắn lại bị mê hoặc. Lựa chọn này là đúng hay sai hắn đã không còn biết được. Hạ Nhất Minh đột ngột phát hiện, bản thân mình đối với nhân tình thế thái còn xa mới hiểu hết. Có lẽ nhân tính như Thần đạo, không phải lúc này hắn có thể giải thích. Dư Vô Sanh trên tay cầm một bình nhỏ, gã vừa mở nắp một mùi thơm khác thường đã ùa ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Hạ Nhất Minh vốn là một vị Luyện đan sư, chỉ thoáng ngửi đã biết đan dược này vô cùng trân quý. Nhưng từ hương thơm gay mũi của nó, hắn cũng đoán được, đan dược này có năng lực kích thích tiềm năng nhân loại. Dư Vô Sanh không chút do dự đổ khỏa đan dược ra. Đan dược này giống như khỏa long nhãn đỏ rực, Hạ Nhất Minh lập tức chú ý tới nó. Mùi hương từ khỏa đan dược kích thích thần kinh khiến hắn mơ hồ nghĩ tới điều gì. Đột nhiên trong đầu xác định được lai lịch mùi hương này, hắn không khỏi thốt lên: - Ngưng Huyết Châu?