Vũ Thần

Chương 850: Một khắc chung



Khi Hạ Nhất Minh đem đầu và tứ chi ở trong Huyền Quy Xác vươn ra trông thật tức cười, đặc biệt sau khi Quang chi thần lực công kích qua đi Huyền Quy Xác đã khôi phục lại bộ dạng vốn có của nó.
Cho nên động tác của hắn lúc này giống như con rùa rúc đầu vào trong mai đang dần dần thò ra. Động tác này nếu ở trong tình huống bình thường, các tôn giả khác khẳng định sẽ cười lớn mà bình luận. Nhưng giờ phút này, lại không có bất kỳ người nào cười nhạo hắn.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Huyền Quy Xác tràn ngập sự tham lam và hâm mộ.
Với kiến thức của bọn họ thì bây giờ đã rõ Hạ Nhất Minh sở dĩ có thể dưới công kích của Nhân Đạo Đỉnh Phong cao thủ bình yên vô sự là có liên quan tới bộ áo giáp này.
Lực lượng phòng ngự của Huyền Quy Xác đạt tới tình trạng khó tin, không chỉ Nhân Đạo Đỉnh Cao cường giả công kích toàn lực vẫn cón thể đón đỡ, thậm chí ngay cả Quang chi thần lực cũng không thể gây cho nó chút tổn thương nào.
Nếu như lúc này ở trong bộ áo giáp đó không phải là Hạ Nhất Minh mà là bọn hắn....
Như vậy bọn họ chẳng phải ở trước mặt Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả bảo trì tư thế bất bại sao?
Đương nhiên, tất cả những suy nghĩ này chỉ ở trong lòng các tôn giả mà thôi, chứ không ai có ý định động thủ cướp đoạt cả.
Nhìn hai người giao thủ thể hiện ra lực lượng cường đại đã khiến cho suy nghĩ đó của bọn họ bị phá hủy ngay khi nó chưa kịp hình thành.
Muốn lấy vật đã được người ta quang hóa thì không phải là tìm tử lộ sao?
Phất Lan Khắc Lâm có chút nhức đầu, ánh mắt của hắn cũng càng trở nên nóng rực, nghĩ không ra thần đạo đã biến mất bao nhiêu năm bây giờ đột nhiên có bảo vật như vậy xuất hiện trước mặt lão.
Ngay cả người chưởng quản một nửa phương Tây Thần Điện giáo hoàng giờ phút này cũng động tâm với bảo vật này.
Huyền Quy Xác của thần thú cho dù là ở thời kỳ thần đạo còn tồn tại cũng là bảo vật tồn tại trong truyền thuyết.
Mà càng hiếm có hơn chính là Huyền Quy Xác này lại được đoán tạo thành công thành một bộ phòng hộ thần binh.
Nếu thần binh này rơi vào trong tay lão, như vậy trong Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả lão sẽ trở thành người có năng lực áp đảo tất cả, trở thành đệ nhất nhân ở cảnh giới này.
Sát khí khổng lồ từ trong lòng Phất Lan Khắc Lâm bắt đầu dâng lên.
Ánh mắt của lão vô cùng chăm chú, giờ phút này, giáo hoàng bệ hạ đã không coi Hạ Nhất Minh là Ngũ Khí đại tôn giả bình thường nữa. Mà lão đã coi như hắn là người đủ tư cách để mình buông tay đánh một trận.
Mặc dù đại bộ phận lòng tôn kính của hắn chính là dành cho Huyền Quy Xác, nhưng thái độ này nếu truyền ra ngoài thì khẳng định địa vị của Hạ Nhất Minh sẽ giống như nước đẩy thuyền lên, thậm chí còn không hề dưới Thần Toán Tử.
Nhưng mà, ngay giờ phút này, từ chân trời phía xa bỗng nổi lên tiếng vang như sấm rền, âm thanh nhanh chóng truyền tới nơi đám người Hạ Nhất Minh đang đứng.
Khi đạo âm thanh này truyền tới tai mọi người, một đạo tiếng hí vang vọng khắp đát trời cũng đồng dạng vang lên.
Từ phía xa, không biết từ khi nào xuất hiện một đạo điện quang lóe lên, nó nhanh chóng bay về phía này.
Trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời thả lỏng ra, hắn hít sâu một hơi, bản thân hắn phải chịu một phen đau khổ quả thật không uổng phí. Cuối cùng thì đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm nhất.
Bất quá, hắn lập tức trợn tròn hai mắt mình lên, Bạch Mã tại sao lại từ phía chân trời đến đây? Chẳng lẽ nó có hai cánh sao? Hơn nữa tốc độ của nó cũng rất chậm a, còn chậm hơn cả khi chạy trốn ở trên biển rất nhiều. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nguyên lai khi nãy Bảo Trư trốn đi, bây giờ lập tức chạy ra, ở dưới bốn chân của nó lập tức hóa thành bốn đạo mây đen, nhanh chóng bay về phía Hạ Nhất Minh.
Tiểu tử này không có Huyền Quy Xác thủ hộ, mà Phất Lan Khắc Lâm lại khó chơi hơn cả Vũ gia lão tổ, cho nên với trí thông minh của nó lập tức trốn đi. Mãi cho đến lúc viện binh tới mới chạy ra diễu võ dương oai.
Ở trên mặt đất, Kim Chiến Dịch cùng các tôn giả phương Đông đều lộ vẻ mặt vui mừng, từ khi nghe thấy tiếng hí đó và lôi điện ở cuối chân trời, bọn họ đã mơ hồ có cảm giác đây chính là Bạch Mã Lôi Điện luôn đi theo Hạ Nhất Minh. Nhưng bọn họ nghĩ mãi cũng không ra, Bạch Mã sao lại phóng xuất ra khí thể vô cùng khổng lồ như vậy?
Loại lực lượng này đã vượt qua cả sự thừa nhận của bọn họ, cùng với ấn tượng về Bạch Mã trong di vãng hoàn toàn khác biệt môt.
Ánh mắt Phất Lan Khắc Lâm hiện lên vẻ kinh dị, từ khi lão cảm nhận được bên trong tia lôi điện đó ẩn chứa uy lực cường, lão lập tức hiểu được vì sao Hạ Nhất Minh lại cố tình dây dưa cùng lão.
Hơn nữa còn không tiếc hết thảy, xuất ra Huyền Quy Xác để làm hộ thuẫn mà trì hoãn thời gian.
Ở Nam Cương, sau khi Lưu Ly lão tổ rời khỏi, có lẽ không con ai đủ khả năng cùng lão sánh vai. Nhưng mà trong đó là không nói tới thánh thú đỉnh cấp, tuy nhiên lúc này ở cuối chân trời lại xuất hiện một đạo lôi điện uy lực như vậy.
Bên trong đó không nghi ngờ gì chính là ẩn dấu một đầu thánh thú.
Những lôi điện này bao phủ phương viên mười trượng, ở trong không gian này chỉ thấy khắp nơi đều là lôi điện, không có chỗ cho lực lượng khác dung thân.
Có thể phóng thích ra lôi điện có uy lực như thế chứng tỏ thánh thú bên trong có thực lực cường đại vô cùng.
Hạ Nhất Minh ôm Bảo Trư trong lòng, hắn hơi do dự một chút, chỉ chốc lát sau thân hình hắn chợt động, mọi người kinh hãi nhìn thấy hắn tiến vào bên trong vùng lôi điện bao phủ.
Xung quanh người hắn nổi lên một tầng ánh sáng, áo giáp do Ngũ Hành chân khí nạo nên tự lập thành một thế giới cách biệt, đem toàn bộ lôi điện ngăn cản ở bên ngoài.
Chỉ cần Bạch Mã không chủ tâm dùng lôi điện tấn công hắn, thì bộ áo giáp này có thể cam đoan Hạ Nhất Minh không bị chút thương tích nào.
Đi tới trung tâm của vùng lôi điện, Hạ Nhất Minh hơi lảo đảo một chút, hắn rốt cục đã hiểu được Bạch Mã vì sao khi bay tới đây lại chậm như vậy.
Bách Linh Bát đang ở dưới bụng Bạch Mã, hắn chậm rãi hạ xuống. Điều làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy sợ hãi chính là, hai mắt của Bạch Mã Lôi Điện vẫn nhắm nghiền, rõ ràng nó vẫn ở trong trạng thái hôn mê.
Hạ Nhất Minh đem thanh âm biến thành một đường thẳng nhỏ như sợi chỉ truyền vào tai Bách Linh Bát:
- Bách huynh, đây là thế nào?
Bách Linh Bát chậm rãi hạ Bạch Mã Lôi Điện xuống đất, chậm rãi nói:
- Ta nhận được tín hiệu của ngươi, nên lập tức đến đảo nhỏ tìm nó. Nhưng khi ta tìm được nó, thì nó vẫn ở trong trạng thái này.
Lòng Hạ Nhất Minh hơi lạnh đi, hắn chăm chú cảm ứng một chút khí tức do Bạch Mã Lôi Điện phóng ra, sau một lúc cũng hiểu được nguyên cớ trong đó.
Bạch Mã Lôi Điện hiện đang tiến vào trong một trạng thái minh tưởng.
Có lẽ chính vì điều này cho nên Bạch Mã Lôi Điện mới không ngừng phóng ra lôi điện quanh người để bảo vệ bản thân khi tiến vào trạng thái này.
Hạ Nhất Minh có cảm giác, một khi nó tự động tỉnh lại, thì khả năng khống chế lôi điện của nó sẽ thuận lợi và cường đại hơn rất nhiều.
Tuy nhiên lúc này, Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn lại phía sau, màn lôi điện sau lưng mặc dù khiến cho người ta không thể nhìn thấy gì, nhưng trong đầu hắn vẫn hiện lên hình ảnh khuôn mặt lão nhân kia.
Vị giáo hoàng bệ hạ ngoài kia sẽ để cho Bạch Mã có thời gian để tỉnh lại sao?
Hạ Nhất Minh cũng không muốn bản thân mình sẽ phạm phải sai lầm gì mà không thể tha thứ nổi.
Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh đột nhiên nói:
- Bạch Mã nếu đã chưa tỉnh lại thì tại sao lại có thể phát ra được tiếng kêu?
Bách Linh Bát không nói gì, hắn mở miệng ra, từ trong miệng của hắn phát ra tiếng hí của Bạch Mã.
Hạ Nhất Minh không khỏi cười khổ một tiếng, người này dĩ nhiên còn có khả năng bắt chước âm thanh một cách kỳ diệu như thế.
- Bách huynh làm thế này là sai lầm rồi. - Hạ Nhất Minh cười khổ nói:
- Bạch Mã nếu đã chưa tỉnh lại, thì huynh không nên đưa nó tới đây. Nếu để cho Phất Lan Khắc Lâm biết được, hắn liệu sẽ bỏ qua cho Bạch Mã sao?
Bách Linh Bát khẽ lắc đầu nói:
- Một khắc chung.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- Cái gì?
- Ta đã kiểm tra qua, nhiều nhất chỉ thời gian một khắc nữa Bạch Mã sẽ tỉnh lại.
Hai mắt Hạ Nhất Minh giương lên, hắn vui mừng khôn xiết, đối với những phán đoán của Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh trước nay đều không hề nghi ngờ.
Đưa tay lên sờ bộ Huyền Quy Xác phía sau lưng, Hạ Nhất Minh nghiến răng nói:
- Một khắc thời gian không thành vấn đề.
Hắn nói xong lập tức định quay người rời đi, nhưng đúng lúc này cổ tay liền bị giữ lại.
- Để ta đi. - Bách Linh Bát bình tĩnh nói.
Hạ Nhất Minh giật mình, hắn không hề phủ nhận sự cường địa của Bách Linh Bát. Trong mấy năm qua do liên tục sử dụng Sinh Mệnh thạch cho nên thực lực của Bách Linh Bát cũng tiến bộ không ngừng, thậm chí còn không hề dưới hắn, hơn nữa bản thân Bách Linh Bát còn có tấm thân bất tử. Với những ưu thế như vậy, cho dù là Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả cũng không có khả năng giết được hắn.
Thế nhưng, thực lực của hắn lúc này đem so với Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả còn chênh lệch không nhỏ, muốn duy trì một khắc thời gian quả thật không phải là điều dễ dàng.
Chần chờ một chút, Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu nói:
- Chúng ta cùng lên.
Lấy thực lực của hai người muốn liên thủ cầm cự với Phất Lan Khắc Lâm một khắc thời gian cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Nhưng vị cường giả đứng đầu phương Tây kia liệu có thể không nhìn ra ý đồ của bọn họ không? Nếu hắn trực tiếp không để ý tới hai người mà tấn công về phía Bạch Mã, như vậy lúc đó bọn họ có hối cũng không kịp.
Tuy nhiên, Bách Linh Bát lại khẽ lắc đầu, ánh mắt của hắn sáng ngời lên. Từ hai mắt của hắn, Hạ Nhất Minh có thể nhìn ra được niềm tin tuyệt đối.
Khi Hạ Nhất Minh nhìn thấy hai mắt của Bách Linh Bát trong lòng không khỏi run nhẹ, không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà hắn lại gần đầu đồng ý.
Trong lòng Hạ Nhất Minh lúc này hiện ra một ý niệm, chẳng lẽ Bách Linh Bát cùng với Bạch Mã giống nhau, cả hai ăn phải cái gì đó cho nên lúc này mới có thực lực chống lại Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả?
Bách Linh Bát xoay người thong thả đi ra ngoài, nhìn bóng lưng của hắn, Hạ Nhất Minh lại cảm thấy như mình bị hoa mắt. Hắn rõ ràng nhìn thấy được quần áo trên người Bách Linh Bát có chút thay đổi, hơn nữa hình thể cũng có chút bất đồng so với trước.
Nhìn kỹ một chút, Hạ Nhất Minh không khỏi hít lạnh một hơi, bóng lưng đó làm cho hắn nhớ tới một người đã khiến cho bọn hắn phải trốn chui trốn nhủi như một con chuột - Hoàng Tuyền lão tổ.
Sau đó hắn liền nghe được âm thanh kinh ngạc của Phất Lan Khắc Lâm vang lên:
- Phàm Thù môn chủ....