Vũ Thần

Chương 880: Sát thủ đỉnh phong



Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh hơi cau lại, mặc dù hắn sớm biết nếu là người bình thường thì Bách Linh Bát cũng sẽ không nói lắm vậy. Nhưng dù th nào thì hắn cũng không nghĩ ra được, người tới lại chính là sát thủ đỉnh phong Hoàng Tuyền lão tổ.
Nếu như là trước đây, Hạ Nhất Minh khẳng định sẽ không nói hai lời mà quay đầu bỏ chạy, nhưng lúc này thực lực của hắn đã tăng trưởng hơn trước rất nhiều.
Hắn vừa rồi còn đang suy nghĩ không biết đi tới nơi nào mới có thể kiếm được Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả để luận bàn một chút, nhưng bây giờ xem ra không cần đi đâu nữa.
Thân hình hơi chớp lên một cái, Hạ Nhất Minh đã đến gần Bạch Mã Lôi Điện, theo hướng Bách Linh Bát chỉ điểm Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng điều khiển Bạch Mã Lôi Điện đi về phía đó.
Cả thân hình Bạch Mã Lôi Điện hóa thành một đạo bạch quang hướng về một hướng chạy đi.
Sau một lát, hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời lên, hắn đã nhìn thấy một chấm đen nhỏ đang nhanh chóng di chuyển tới gần. Trong lòng hắn âm thầm cảm thán, Thiên Lý Nhãn thần công của Bách Linh Bát quả nhiên không giống với người thường, xa như vậy mà cũng có thể nhìn rõ được, chuyện này đã vượt ra xa khỏi phạm thù của nhân loại.
Bất quá làm cho hắn kỳ quái chính là điểm mày đen này cũng không phải là đang phi hành trên không trung, mà cũng di chuyển trên mặt biển như Bạch Mã Lôi Điện.
Hơi run run một chút, nếu như không phải Bách Linh Bát đã nói ra thân phận của người này, như vậy khẳng định là Hạ Nhất Minh sẽ tưởng đây là một vị tôn giả bình thường, chứ không có khả năng là Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả.
Hạ Nhất Minh tiếp tục di chuyển về phía chấm đen đó, mà điểm đen này cũng không có ý định tránh né, nó cũng bắt đầu tăng tốc tiến lại gần.
Rất nhanh sau đó, song phương đã có thể nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương.
Mặc dù lúc này thực lực Hạ Nhất Minh đã tăng trưởng lên rất nhiều, nhưng đối mặt với Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả hắn vẫn không dám có chút khinh thường.
Người đối diện quả nhiên là Hoàng Tuyền lão tổ, vị cường giả này mặc một bộ quần áo màu đen, hắn đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh.
Hắn tuyệt đối không nghĩ đến chuyện Hạ Nhất Minh cố ý đón đầu, mà là tưởng rằng đây là vì xảo ngộ.
Ánh mắt chuyển qua trên người Hạ Nhất Minh, sắc mặt Hoàng Tuyền lão tổ xảy ra biến hóa cực kỳ vi diệu.
Hắn là một lão nhân đã sống mấy trăm năm cho nên ánh mắt cực kỳ độc đáo, khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh cùng với Bạch Mã Lôi Điện thì lập tức phát hiện ra trên người bọn họ đã có chút bất đồng so với trước. Thần niệm nhanh chóng được phát động quét ngang qua một lần, khi hắn cảm nhận được khí tức cường đại không chút che dấu nào của Hạ Nhất Minh và Bạch Mã Lôi Điện, thì cho dù là với tính tình trầm ổn như núi của lão cũng nhất thời phải biến sắc.
Hạ Nhất Minh cười cười vài cái, hắn mặc dù là một người tự phụ nhưng cũng không tưởng rằng mình có thể trước mặt cường giả chính thức ẩn dấu thực lực. Cho nên khi gặp mặt Hoàng Tuyền lão tổ hắn không có chút ý định che dấu thực lực của bản thân.
- Hoàng Tuyền lão tổ, đã lâu không gặp. Hạ mỗ thật sự là tưởng nhớ ngài vạn phần a. - Hạ Nhất Minh cười tủm tỉm nói, nhưng trong ánh mắt không có nửa điểm ý cười.
Sắc mặt Cát Ma Phàm Thù môn chủ nhất thời khôi phục lại bình thường, hắn trầm giọng nói:
- Hạ Nhất Minh, ngươi quả nhiên là kỳ tài ngút trời, nhanh như vậy mà đã có thể tấn giai Cửu Cửu Trọng Thiên, thật sự là vượt ra ngoài dự liệu của lão phu.
Hạ Nhất Minh yên lặng cười, trong lòng hắn lúc này đang nhớ tới tình cảnh ngày trước mình bị Hoàng Tuyền lão tổ đuổi giết.
Khi đó hai người một thú liên thủ nhưng ở trước mặt lão nhân này cũng không tính là gì, bất quá lúc này đây Hạ Nhất Minh không còn cảm thấy sợ hãi như lúc trước nữa.
- Hạ mỗ may mắn tiến giai Cửu Cửu Trọng Thiên, cho nên lúc này đang có chút ngứa tay. - Hạ Nhất Minh xoa xoa hai tay, cười nói:
- Không biết lão tổ có hứng thú cùng ta luận bàn một hồi không?
Trên mặt hắn lộ ra một tia cười mập mờ, nhưng ý định khiêu khích trong lời nói thì ngay cả là thằng ngu cũng có thể nhận ra.
Hoàng Tuyền lão tổ tức cười, nói:
- Khá lắm, tiểu tử cuồng vọng, ngươi vừa mới tiến vào Cửu Cửu Trọng Thiên mà đã muốn cùng lão phu đánh một trận sao?
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi trầm xuống, nói:
- Hoàng Tuyền lão tổ, ngươi nếu cũng là cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên như vậy cũng biết sau khi tiến giai tiềm năng trong cơ thể đã hoàn toàn được kích phát, cho nên ngươi và ta trong lúc này không có bất cứ chênh lệch nào, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ kém hơn ngươi sao?
Trên con đường tu luyện, cho dù là trong cùng cấp bậc thì tu vi của mỗi người cũng khác nhau rất lớn.
Bất cứ một Ngũ Khí đại tôn giả nào cũng có thể sử dụng thần binh ánh sáng để phi hành, nhưng người mới quang hóa được hai thanh thần binh và người quang hóa được sáu thanh thần binh lại có chênh lệch một trời một vực.
Cho dù là khi còn là người bình thường chưa tiến giai lên Tiên thiên cảnh giới thì nội kình tu luyện trong một bậc cũng phân ra mạnh yếu khác nhau.
Nhưng, Nhân Đạo Đỉnh Phong lại không có bất cứ chênh lệch nào về cảnh giới.
Hễ là người đã bước chân vào Cửu Cửu Trọng Thiên cảnh giới, thì tiềm năng của cơ thể đã hoàn toàn được kích phát ra, thực lực của mỗi người lúc ấy sẽ không còn chênh lệch lớn nữa.
Chỉ cần là ở cảnh giới này, vô luận là người tiến giai mấy trăm năm, hay mới tiến giai được một ngày thì trụ cột cũng không hề kém hơn nhau.
Cát Ma Phàm Thù bật cười nói:
- Hạ Nhất Minh, ta thấy thời gian tiến giai của ngươi cũng không phải dài, đại khái chưa vượt quá mười ngày a.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi rùng mình, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, thời gian hắn tấn chức cũng không phải dài, đừng nói là mười ngày mà ngay cả một ngày cũng không được.
Thấy sắc mặt Hạ Nhất Minh, Cát Ma Phạm Thù nói tiếp:
- Ngay cả ngươi và ta có thực lực tương đương, nhưng nếu chúng ta giao thủ thì không chỉ so sánh về chân khí mạnh yếu, mà còn so về thần tu vi võ đạo, thần binh và kinh nghiệm chiến đấu. Lão phu tấn giai lên cảnh giới này đã mấy trăm năm, một người mới tấn chức như tiểu tử ngươi sao có thể so sánh được.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi lạnh đi, trong lòng hắn hiện lên một ý niệm, cười nói:
- Hoàng Tuyền lão tổ, người cùng với ta đứng đây tán dóc chẳng lẽ là không muốn cùng ta đánh một trận sao?
Sắc mặt Cát Ma Phàm Thù không hề đổi, nói:
- Không sai, lão phu hôm nay có chuyện quan trọng cho nên không hy vọng sẽ cùng ngươi giao thủ.
Hạ Nhất Minh âm thầm gật đầu, quả nhiên là như thế, chỉ là hắn không nghĩ ra được vị lão nhân này không quản ngàn dặm xa xôi tới đây là vì chuyện gì a?
Cát Ma Phàm Thù xoay nửa người, cất cao giọng nói:
- Hạ Nhất Minh, lão phu có việc cáo từ trước, ngoại trừ hôm nay lão phu sẽ tùy thời phụng bồi ngươi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nếu như là trước kia gặp được Hạ Nhất Minh, hắn dù không ra tay đánh giết thì cũng không lựa chọn tránh lui thế này. Nhưng hôm nay cảm nhận được thực lực của Hạ Nhất Minh, hơn nữa trong lòng hắn lúc này vì có việc mà nóng lửa đốt, hắn chỉ đành lựa chọn cánh tránh lui.
Chỉ là, khó có thể gặp được một vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cườn giả, Hạ Nhất Minh làm sao có thể đồng ý buông tha một cách dễ dàng như thế?
Hai chân hắn hơi dùng sức một chút đã từ trên lưng Bạch Mã Lôi Điện hạ xuống đi tới phía sau Cát Ma Phàm Thù. Ngũ Hành Hoàn trên tay chợt s lên, ngũ thải quang mang không hề báo trước chém về phía gáy đối phương.
Lần này Hạ Nhất Minh ra tay thì vô luận là tốc độ hay lực lượng cũng hơn xa so với trước kia.
Sau khi toàn bộ tiềm năng của cơ thể phóng thích tới cực hạn, uy lực phát ra quả thật là vô cùng dữ dội.
Nhưng mà, phía sau Cát Ma Phàm Thù như có đôi mắt, hắn dụng sức một chút thân hình đã bắn ra xa thoát khỏi phạm vi công kích. Thân pháp của hắn quỷ dị khó lường, trong nháy mắt đã biến ảo ra vài thân ảnh hư hư thật thật.
Hai mắt Hạ Nhất Minh hơi sáng lên, trong lòng hắn không thể không thừa nhận.
Hoàng Tuyền lão tổ nói cũng không sai, dù là thực lực của hai người tương đương với nhau, nhưng kinh nghiệm thực chiến cùng với công pháp tu luyện bất đồng khiến cho uy lực bản thân phát ra sẽ có những chênh lệch nhất định.
Mấy nhân ảnh hư ảo lóe lên một cái rồi biến mất, cuối cùng chỉ còn sót lại một cái thân ảnh.
Cát Ma Phàm Thù quay người lại, ánh mắt của hắn hiện lên một tia giận giữ. Mấy trăm năm qua, dưới tình huống hắn phải chịu ủy khuất như vừa rồi, Hạ Nhất Minh là người đầu tiên thể hiện vẻ khinh người quá đáng như vậy.
- Hoàng Tuyền lão tổ, muốn rời khỏi đây thì cũng có thể, nhưng trước hết hãy hỏi Ngũ Hành Hoàn trong tay ta đã. - Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười, đối với ánh mắt tức giận của đối phương hắn làm như không thấy.
Hắn đã giết chết Hác Huyết, hơn nữa còn làm cho Vũ gia lão tổ bị thương nặng, mặc dù Hoàng Tuyền lão tổ không thể biết được, nhưng cừu hận giữa hai người đã không thể xóa hết.
Chỉ cần có thể, Hạ Nhất Minh sẽ không chút do dự lấy tính mệnh của đối phương. Đương nhiên, muốn giết chết một vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả thì khó khăn gặp phải sẽ rất lớn. Dù là Hạ Nhất Minh cùng với Bạch Mã Lôi Điện liên thủ với nhau thì cũng không nắm chắc khả năng sẽ thành công.
Cát Ma Phàm Thù chậm rãi gật đầu, hắn rốt cục nói:
- Cũng tốt, ngươi đã muốn tìm chết thì lão phu sẽ tiễn lên đường.
Hạ Nhất Minh lập tức bày ra tư thế sẵn sàng đối chiến, chân khí mãnh liệt từ trong cơ thể tiến vào trong Ngũ Hoàn thế giới.
Ngũ Hành Hoàn không hổ là thần binh lợi khí cường đại nhất trong thiên hạ, cho dù là với thực lực của Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả quán thâu vào cũng có thể tạo thành hiệu quả năm lần tăng phúc.
Mặc dù sử dụng thần binh để chiến thắng có chút khó nhìn, nhưng Hạ Nhất Minh cũng tuyệt đối không khách khí. Đồng thời, hắn đưa tay ra sau lưng làm một cái thủ thế, Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư đều ngầm hiểu ý của hắn.
Chúng nó nhanh chóng lui lại phía sau, xem bộ dáng thì tựa hồ muốn để cho hai người bọn họ công bình đánh một trận. Nhưng từ đôi mắt nhỏ bé của Bảo Trư lại thi thoảng lóe lên quang mang khác thường, nhìn điều này thì chỉ sợ trận chiến công bằng chỉ sợ sẽ khó có thể làm được a.
Cát Ma Phàm Thù vung tay lên, một cỗ sương mù màu đen nhất thời tràn ngập ra, trong nháy mắt cả thân hình của hắn đã bị bao phủ vào bên trong.
Hạ Nhất Minh giật mình tự hỏi: "đây là loại công pháp gì?"
Nhưng mà, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, từ trong miệng phát ra một tiếng kêu quái dị, dưới chân giống như có một chiếc lò làm cho cả người bay lên không trung.
Từ trong biển rộng, một thanh kiếm màu đen chợt lóe lên.
Cát Ma Phàm Thù thoáng hiện ra, hắn cười lạnh nói:
- Phản ứng của ngươi quả là không tồi, bất quá ngươi có thể tránh được lần đầu, chưa chắc đã tránh được lần thứ hai.
Trong lòng Hạ Nhất Minh có chút sợ hãi, hắn rốt cục đã hiểu được vì sao hai vị cường giả phương Tây kia lại đối với lão kiêng kỵ như vậy.
Bởi vì người này chính là một sát thủ, đám sương mù màu đen chính là một loại Chướng Nhãn Pháp dùng để hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Còn bản thân đối phương lại bỏ qua tôn nghiêm của Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả, sử dụng thân phận sát thủ của mình để đánh lén.
Một Nhân Đạo Đỉnh Phong sát thủ là nhân vật đáng sợ cỡ nào?