Thế gian có linh thú, tồn tại năm trăm năm, giết nó đoạt nội đan, khai lô luyện kim đan, phục dụng kim đan, phá cực hạn bích chướng, ngộ tiên thiên khí đạo. Ngắn ngủn bảy câu đã đem phương pháp đột phá cực hạn bích chướng thập tầng nội kình tiến vào tiên thiên cảnh viết ra rất rõ ràng. Nhưng cho dù biết được phương pháp này, tựa hồ như cùng với không biết không khác nhau gì, lại còn khiến cho tâm tình vướng bận. Linh thú tu luyện năm trăm năm, thì phải là linh thú có tuổi thọ năm trăm tuổi. Linh thú tuy rằng không phải là nhân loại, nhưng trí tuệ so với nhân loại lại không kém gì. Toàn bộ lực lượng của Hạ gia trang phát động đánh chết Kim Quang Mãng, chẳng qua nó cũng chỉ là một đầu linh thú sống gần trăm năm mà thôi. Chỉ là một đầu linh thú trăm năm đã có lực lượng cường đại như vậy, nếu không phải lúc đó Nhất Minh bộc phát tiềm năm xuất ra một kích đó, chỉ sợ toàn bộ tinh anh của Hạ gia trong trận chiến đó sẽ bị giết chết. Nếu con Kim Quang Mãng đó sống đến năm trăm tuổi………. Hạ Nhất Minh thật sự là không thể tưởng tượng nổi, phải có lực lượng cường đại tới mức nào mới có thể đem một đầu linh thú như vậy giết chết. Hạ Vũ Đức cũng không chú ý đến biến hóa sắc mặt của Nhất Minh, nói thật, năm đó khi lão vừa mới tiến giai thập tầng nội kình cũng từng có ý niệm này trong đầu. Nhưng khi tuổi càng ngày càng tăng, hơn nữa tự mình trải qua một lần săn bắt linh thú, đã đem ý niệm đó hoàn toàn thủ tiêu. Linh thú năm trăm, chưa nói đến lão không có khả năng tìm được, cho dù là hắn tìm được rồi, cũng không có khả năng đem nó đánh chết. Một khi đã như vậy, lão lập tức buông bỏ ý niệm này trong đầu. Huống chi, niên kỷ của lão bây giờ đã lớn như vậy, cho dù giết chết được đầu linh thú năm trăm tuổi, luyện chế và phục dụng kim đan, cũng vị tất đã có khả năng đột phá. Hậu thiên tu luyện giả tám mươi ba tuổi, cho dù là dùng kim đan, cuối cùng sẽ bạo thể mà chết chứ đừng mong phá vỡ được cực hạn bích trướng để tiến vào tiên thiên cảnh giới. Lão sở dĩ đem tờ giấy này cho Nhất Minh xem, chính là hy vọng có thể một lần nữa khích lệ ý chí chiến đấu của đứa tôn nhi thiên tài này, để cho hắn ở trên con đường tu luyện tiến thêm được một bước nữa. Thu thập giỏ thức ăn, Hạ Vũ Đức khẽ gật đầu, xoay người rời đi. Theo cánh cửa mật thất đóng lại, ánh sáng bên trong đột nhiên ảm đạm xuống, chỉ còn lại hai cây đèn ở trên tường chậm rãi thiêu đốt. Trong lòng Hạ Nhất Minh nhanh chóng tính toán, tuy rằng hắn chưa từng chứng kiến lực lượng của linh thú tu luyện năm trăm năm, nhưng so sánh với đầu Kim Quanh Mãng hẳn là mạnh hơn không ít. Nhưng là Hạ Nhất Minh bây giờ so với năm trước cũng có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đặc biệt là khi học tập được thêm tiên thiên chiến kỹ, lòng tự tin của hắn nhất thời đại tăng. Nếu lấy năng lực của hắn lúc này, trước nhất sử dụng Tàng Châm Ấn, sau đó sử dụng đại đao thi triển ra Khai Sơn Tam Thập Lục Thức và một kích toàn lực, có lẽ thật sự có khả năng thành công. Nghĩ tới như vậy, tròng lòng Nhất Minh nhất thời nóng lên. Vị tiền bối kia có thể làm được, thì hắn tại sao lại không thể. Sự tự tin trong lòng Hạ Nhất Minh dần dần tăng lên, những lo lắng lúc trước đã hoàn toàn biến mất. Từ trên người hắn, lại một lần nữa nổi lên một loại tự tin cường đại, khiến cho người khác tin là hắn sẽ làm được. Nhìn lại tờ giấy ở trên tay một lần, Hạ Nhất Minh một lần nữa một lòng hướng tới tiên thiên cảnh giới. Có thể khắc chế cường giả đạt tới tiên thiên cảnh giới, cũng chỉ có cường giả đạt tiên thiên cảnh giới. Những người này có thể dẫn động thiên địa khí sử dụng cho bản thân mình, khiến thân thể một lần nữa được tăng cường vượt xa so với hậu thiên tu luyện giả. Đồng thời khi sử dụng ra nội kình, người sử dụng thiên địa khí tinh luyện ra nội kình, uy lực sẽ vượt xa so với tưởng tượng của con người. Hơn nữa thiên địa khí còn có vô cùng vô tận ảo diệu, lợi dụng một ít công cụ cùng công pháp kỳ dị, có thể đem này đó ảo diệu phát huy tới cực điểm. Có thể nói, chỉ cần một gia tộc có tiên thiên cao thủ tọa trấn, như vậy trên cơ bản không còn có người nào dám trêu chọc. Ít nhất trước khi tiên thiên cao thủ của gia tộc tử vong, thì không một ai dám đặt chủ ý lên đầu gia tộc đó. Hơn nữa cao thủ tiên thiên cảnh giới có thể hấp thu thiên địa khí, loại thần bí năng lượng này đối với thân thể tác dụng rất lớn, nó có thể kéo dài tuổi thọ của tu luyện giả. Đương nhiên, có thể kéo dài nhiều hay ít, còn phải xem tuổi của người đó khi tiến vào tiên thiên cảnh giới. Bước vào tiên thiên cảnh giới càng sớm, có thể thay đổi thể chất lại càng lớn, thọ nguyên cũng lại càng lớn. Mặt khác cũng thế, nếu là Hạ lão gia tử tám mươi tuổi mới có thể tiến vào tiên thiên cảnh giới, vậy xác xuất thành công cực thấp, cho dù là may mắn thành công, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài tuổi thọ được thêm năm, sáu mươi tuổi mà thôi. Còn lúc năm mươi tuổi tiến vào tiên thiên cảnh giới, bình thường có thể sống tới hai trăm tuổi. Còn trước hai mươi tuổi. . . . . . Mặt trên tờ giấy không viết, phỏng chừng là trước nay chưa có người làm được. Tỉ mỉ xem hết quyển bút ký, đem một tờ cuối cùng này cẩn thận đặt vào cuối quyển sách. Yên lặng ngồi xuống, tự hỏi lòng, cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng đưa ra được quyết định. Đứng dậy, hai mắt hắn như điện, nhìn thoáng qua một lần nữa quyển bút ký, sau đó quay người đi ra tới cửa mật thất, nhẹ nhàng gõ vài cái lên đó. Sau một lát, cửa mở mật thất ra, Hạ lão gia tử mang theo biểu tình kinh ngạc nhìn hắn. Thời gian một ngày còn chưa kết thúc, Hạ Vũ Đức tuyệt đối không thể tưởng được Nhất Minh lại có thể đi ra. Chẳng lẽ ở bên dưới, hắn cũng không thể tìm được cái muốn tìm sao? Sau đó, nhìn ánh mắt Hạ Nhất Minh, lão gia tử giật mình, trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, vẻ lo lắng đã hoàn toàn tiêu thất. Bởi vì lão đã nhìn ra, giờ phút này trên người Hạ Nhất Minh, không còn có hơi thở nản lòng, mà là một lần nữa tràn ngập sức sống, đặc biệt ánh mắt ánh mắt sáng ngời, lại một lần nữa khiến cho người khác cảm thấy được sự tự tin vô cùng từ hắn. Cảm nhận được tâm tình của tôn nhi biến hóa, trong lòng Hạ Vũ Đức vui sướng cực kỳ, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, mỉm cười nói: - Nhất Minh, kim đan ở trong tay ta, cháu có muốn phục dụng không? Dứt lời, lão từ trong người lấy ra tới một chiếc bình ngọc, cứ như vậy đặt ở trên bàn. Hạ Nhất Minh giật mình, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên, trên mặt không hiện ra một tia hờn giận. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Hạ lão gia tử vung tay lên, nói: - Nhất Minh, ta hiểu được ý tứ của cháu, ta chẳng qua là muốn muốn nói cho cháu biết, sử dụng kim đan đột phá cực hạn bích chướng, cũng không phải việc gì thẹn thùng. Cháu cũng đã xem qua bản ghi chép của vị tiền bối kia, hắn cũng do nuốt xong kim đan luyện chế từ linh thú tu luyện năm trăm năm, lúc này mới có thể đột phá hậu thiên cực hạn bích chướng, tấn chức tiên thiên cảnh giới . Trong lòng Hạ Nhất Minh cười khổ, nếu là trước mắt là viên kim đan được luyện chế từ nội đan của linh thú tu luyện năm trăm năm hắn khẳng định sẽ không chút do dự mà nhận lấy. Nhưng mà viên kim đan này lại luyện chế từ nội đan của Kim Quang Mãng chưa tu luyện nổi trăm năm, đối với hắn mà nói, cũng không thể có tác dụng. Hắn phục dụng vào cũng chỉ làm lãng phí mà thôi. Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, cười ngạo nghễ, nói: - Gia gia, tựa hồ như chưa đến kỳ ước hẹn ba năm a. Hạ Vũ Đức thở dài, đối với sự bưỡng bỉnh của đứa tôn nhi này chỉ đành bất lực, nhưng lão lập tức cười lớn một tiếng, nói: - Tốt. Cháu đã có sự tin tưởng như vậy, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Chúc cháu sớm tấn chức lên thập tầng nội kình. Hạ Nhất Minh gật đầu thật mạnh một cái, đột nhiên nói: - Gia gia, tôn nhi ở trong nhà bế quan tu luyện đã một thời gian dài, hiện giờ tôn nhi muốn một lần nữa đi ra ngoài tu luyện một phen. Hắn nói những lời này, tuy rằng ngữ khí là xin chỉ thị của gia gia mình, nhưng trong thanh âm lại mang theo vẻ quyết tâm không chịu nhượng bộ, tựa như cho dù lão gia tử có đồng ý hay không, hắn đều không chút do dự ra đi. Hạ Vũ Đức ngẩn ra, chần chờ một chút, bất quá hắn cũng biết, Hạ Nhất Minh tuy rằng mới chỉ có mười lăm tuổi, nhưng là đứa tôn nhi này sở hữu thực lực không hề dưới lão. Tuy nói cửu tầng nội kình không thể so sánh được với thập tầng, nhưng với uy lực của tiên thiên chiến kỹ, ngay cả là lão cũng phải nhượng bộ. Lúc này, một thiếu niên mới chỉ mười lăm tuổi đã muốn ra ngoài du lịch, tựa hồ còn hơi sớm a. Nhìn ánh mắt u buồn của lão gia tử, Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói: - Ngọc không mài dũa, thì không có giá trị cao, sắt chưa rèn làm sao có thể trở thành vũ khí sắc bén? Hơn nữa người cũng nói, ý chí của tôn nhi không phải ở nơi này Hạ Vũ Đức giương hai mắt lên, rốt cục trịnh trọng gật đầu, nói: - Tốt, Nhất Minh, cháu có thể ra ngoài du lịch, nhưng ước hẹn ba năm vẫn phải thực hiện. Hạ Nhất Minh lui ra phía sau từng bước, hướng về lão gia tử cúi người thật sâu, rồi xoay người bước đi. Sau một lát, Hạ Nhất Minh thu thập hết mọi thứ, lúc này đi ra ngoài, hắn cũng không hề vứt bỏ đại quan đao ở lại, mà chia làm ba phần mang theo bên người. Lưng đeo đại quan đao, Hạ Nhất Minh không cùng bất cứ người nào trong nhà nói chuyện, cứ thế thẳng ra ngoài bước đi. Lúc này, mặt trời mới lên cao. Ở đại môn của Hạ gia, Hạ Vũ Đức nhìn theo tôn tử làm hắn kiêu ngạo đang dần rời xa, trong ánh mắt hắn thể hiện không hết sự kiêu ngạo và thương cảm. Hắn mơ hồ cảm thấy được, khi đứa tôn nhi này từ bên ngoài trở về, khẳng định sẽ trở thành thập tầng tu luyện giả, trở thành người trẻ tuổi nhất trong Thái Thương huyện tiến vào cực hạn hậu thiên tu luyện giả. Hạ gia, cũng sẽ vì hắn mà thay đuổi, chính thức trở thành thế gia đứng đầu của Thái Thương huyện. Hoảng hốt một lúc, một người lặng yên đi đến bên cạnh lão, chính là người từ nhỏ đã lớn lên bên người lão, đã đi theo lão gần cả cuộc đời Hạ Lai Bảo. - Lão thái gia, Lục thiếu gia đã đi rồi. - Đúng thế. Hắn đã đi rồi. - Lão thái gia, chúng ta đều đã già, hiện giờ chính là thiên hạ của tiểu thiếu gia bọn họ. Hạ Lai Bảo chậm rãi nói xong. Hạ Vũ Đức quay đầu lại, gần hai mươi năm qua, khuôn mặt lão nô bộc cũng già hơn trước, hai người cũng biết, thời gian bọn họ sống ở trên đời không còn nhiều lắm, cho nên mới sinh ra một loại thương cảm khiến cho người khác khó có thể lý giải được. - Lai Bảo a, ta cả đời này, ngoại trừ hạ gia trang từ khi thành lập đang dần dần phát triển, chỉ còn có một tâm nguyện. Nếu là có thể hoàn thành tâm nguyện này, như vậy ta cũng là có thể yên tâm nhắm mắt . Hạ Lai Bảo ngẩng đầu lên, nguyên bản khuôn mặt tái nhợt chợt sáng sủa hơn: - Lão thái gia, tâm nguyện này của ngài nhất định sẽ hoàn thành, Lục thiếu gia tuyệt đối sẽ không làm cho ngài thất vọng . Hạ Vũ Đức hơi cười, nói: - Đúng vậy, ta tin tưởng nó nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện này cho ta. Dứt lời, hắn nhìn thật sâu vào mắt Hạ Lai Bảo, nói: - Còn ngươi thì sao? Đừng quên, tâm nguyện này chính là lúc trước do hai chúng ta lập thành a. Ánh mắt Hạ Lai Bảo dần dần toát ra một mảnh kim quang, hắn tựa hồ đang nhớ lại một chuyện tình kích động trước kia. - Lão thái gia, ngài yên tâm, lão nô sẽ không ra đi sớm như vậy đâu. Lão nô sẽ nhìn Lục thiếu gia dần dần lớn lên, nhìn ngài một lần nữa có thể trở về sơn môn của Hoành Sơn, nếu không lão nô sẽ không thể nốt trôi cục tức đó. Thấy được ánh mắt tràn ngập sức sống của Hạ Lai Bảo, Hạ Vũ Đức cười dài một tiếng, tiếng cười của hắn truyền đi khắp toàn bộ gia trang, cũng rơi cả vào trong tai của Hạ Nhất Minh đang ở phía xa. Hắn quay đầu, hướng về hạ gia trang phía xa xa, phất phất tay tạm biệt, đi về hướng mặt trời đang dần lên cao.