Dưới sự dẫn dắt của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh nhanh chóng mang theo Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư rời đi. Tuy nhiên, trước đó Kỳ lân thanh chủ đã cố bắt chuyện vài câu với Bảo Trư, hy vọng nó có thể quay trở về Đồ Đằng bộ tộc, nhưng tiểu Bảo Trư này lại không chút do dự. Thái độ kiên định của nó khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng vui mừng, hung hăng vò bộ lông của nó khiến cho tán loạn cả lên. Viên Lễ Huân vừa buồn cười, vừa tức giận tiếp lấy Bảo Trư, rồi lấy ra cái lược gỗ chải lại bộ lông trên người của nó cho trở lại như cũ. Hạ Nhất Minh hơi lắc đầu, nói: - Lễ Huân, Bảo Trư có năng lực tự làm sạch mình, nàng không cần phải quản nó. Dựa theo kinh nghiệm của hắn, bản thân hắn mấy năm qua từng nhiều lần khi dễ Bảo Trư, đem bộ lông trên người nó biến thành như lông chó vậy. Nhưng chỉ quay đi quay lại, bộ lông trên người nó đã khôi phục nguyên trạng, năng lực thần kỳ đó từng khiến cho Hạ Nhất Minh vô cùng tán thưởng, hơn nữa lại càng trở nên không kiêng kỵ. Bảo Trư ở trong lòng Viên Lễ Huân phẫn nộ lầm bầm vài tiếng, nhưng những kháng nghị của nó không hề có câu trả lời, đến ngay cả Bạch Mã Lôi Điện cũng dùng ánh mắt to đẹp thương xót nhìn Bảo Trư. - Lễ Huân, Thất Thải cung là địa phương nào? - Hạ Nhất Minh hăng hái hỏi. Bắc Cương Băng Cung tên đầy đủ chính là Thất Thải Băng Cung, cho nên hắn mơ hồ đoán được, nơi đây cũng giống như Vạn Trương Hỏa Sơn của Lưu Ly đảo, hơn nữa rất có khả năng đấy chính là nơi có Thủy hệ thần lực. Viên Lễ Huân mỉm cười, số lần nàng cười ngày hôm nay so với tổng mấy năm đến Băng Cung còn nhiều hơn mấy lần. Mặc dù Băng Tiếu Thiên đã từng nhiều lần dặn dò nàng, khi chưa tu luyện Hàn Hệ tâm pháp tới mức tận cùng thì tâm cần phải tĩnh, không được có gợn sóng. Chỉ như vậy thì ngày sau mới có khả năng tiến vào cảnh giới Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả. Nhưng mà, sau mấy năm xa cách, khi nàng gặp lại Hạ Nhất Minh trong lòng vô cùng kích động không thể che dấu được, bởi vì nàng vĩnh viễn không quên được bản thân vì sao lại cam tâm tình nguyện tới nơi đây. Đó chính là bởi vì nàng muốn trở nên mạnh mẽ, không muốn trở thành gánh nặng cho Hạ Nhất Minh. Nhưng hôm nay nhìn lại, nàng trên cơ bản đã hoàn thành tâm nguyện của mình, đương thời ngoài mấy vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả ra, còn không có người nào dám xúc phạm tới nàng. - Nhất Minh, Thất Thải cung là nơi trọng yếu nhất trong Băng Cung, nơi đó chính là thế giới toàn nước. - Viên Lễ Huân nhẹ nhàng nói, tiếng nói của nàng giống như loài chim bách linh, thanh âm động lòng người: - Ở trong đó tu luyện đối với người tu luyện Thủy hệ công pháp sẽ có chỗ tốt rất lớn. Ngày trước lúc thiếp đột phá cảnh giới tôn giả cũng ở trong Thất Thải cung suốt một năm. Hạ Nhất Minh hơi nhướng mày, hắn âm thầm gật đầu, bản thân đoán không hề sai, đó chính là nơi chứa đựng Thủy hệ thần lực. Đôi mi thanh tú của Viên Lễ Huân hơi nhếch lên, nàng lo lắng nói: - Ở bên trong Thất Thải cung tu luyện mặc dù có hiệu quả rất mạnh, nhưng thời gian chỉ có mấy ngày ngắn ngủi cho nên chỉ sợ hiệu quả cũng không được cao. Hơn nữa.... Nàng chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói: - Đối với Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả mà nói, có hay không có vào trong Thất Thải cung tu luyện thì cũng không có ý nghĩa gì quá lớn. Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, hắn đương nhiên hiểu rõ ý tứ Viên Lễ Huân nói. Đương kim thế gian, cường giả mạnh nhất chính là Nhân Đạo Đỉnh Phong, những người này đứng ở trên đỉnh cao của thế giới, nếu còn muốn bọn họ tiếp tục cố gắng để giỏi hơn thì không có khả năng. Bởi vì tiếp tục tiến thêm một bước nữa chính là thần đạo. Với hoàn cảnh thiên địa chi lực thiếu thốn như hiện nay, muốn tìm cách tấn chức thần đạo chẳng khác nào là tự tìm tử lộ. Đây là kinh nghiệm do vô số lần người đi trước thử qua, trừ khi đại hạn buông xuống đầu, thì quyết không có người nào đủ dũng khí để thử nghiệm. Nhìn ánh mắt lo lắng của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh cười nói: - Nàng yên tâm, ta lần này tiến vào trong Thất Thải cung cũng không phải là vì tu luyện chân khí, mà là muốn ngưng luyện Thủy hệ thần lực. Đôi mắt hắn bắn ra tinh quang, nói: - Chỉ cần có thể thành công ngưng tụ Thủy hệ thần lực là có thể chính thức làm cho ngũ hành đại viên mãn. Cảm thụ được niềm tin mãnh liệt của Hạ Nhất Minh, trái tim Viên Lễ Huân nhanh chóng đập vài cái, nàng nhẹ nhàng ân một tiếng, trong nội tâm tràn ngập niềm vui sướng. Mặc dù đối với nàng mà nói, thần chi lực lượng lúc này còn tương đối xa xôi, nhưng chỉ cần tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh có thể không ngừng cao hơn, là nàng không còn cầu gì nữa. Sang ngày tiếp theo, Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân đi tới Thất Thải Cung nơi nổi tiếng nhất ở Bắc Cương. Nếu nói đây là một tòa cung điện thì không bằng gọi là sơn cốc mới chính xác. Ở lối vào sơn cốc này có một vị tôn giả của Băng Cung ngày đêm thủ hộ. Có lẽ bởi vì Băng Tiếu Thiên đã sơm thông báo cho nên vị tôn giả Băng Cung này cũng không tiến ra ngăn cản hai người bọn họ. Ngược lại, người này đối với Hạ Nhất Minh tương đối kính trọng, mặc dù tuổi tác song phương hơn kém nhau quá nhiều nhưng hắn vẫn dựa theo lễ nghi vãn bối để làm việc, một chút cũng không có biểu hiện kiêu ngạo. Hạ Nhất Minh biết, Băng Tiếu Thiên khẳng định đã đem thân phận của hắn truyền ra ngoài, nếu không lấy thân phận của một tôn giả sẽ tuyệt đối không có thái độ như vậy. Tiến vào trong sơn cốc, Hạ Nhất Minh nhất thời có thể thấy được một khu vực hồ nước rộng lớn. Bất quá, điều chính thức hấp dẫn ánh mắt của hắn chính là ở bên trên hồ nước đang có những thứ giống như đám mây nhiều màu bay là là. Những đám mây màu sắc này bao phủ khắp toàn bộ hồ nước, chúng mơ hồ tỏa ra thất thải quang mang kỳ diệu. Hạ Nhất Minh ngưng thần xem xét, chỉ thấy những đám mây nhiều màu đang phiêu đãng trên mặt nước kia liên miên không dứt, hơn nữa từ đó còn tỏa ra một loại lực lượng thần kỳ, phảng phất như có thể hấp thu nhân tâm vậy. Tinh thần hắn hơi hoảng hốt một chút, hắn có một loại cảm giác kỳ lạ, đó chính là tinh thần của mình giống như bị những đám mây này xâm nhập vào vậy. Ngay lúc này, các lực lượng trong người hắn bắt đầu ngo ngoe như muốn động. Vô luận bốn hệ thần lực trong ngũ hành lực, hay Quang Ám hợp bích chi lực giờ phút này cũng tuôn ra khỏi đan điền. Chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh liên miên không dứt, mặc dù không phóng ra ngoài, nhưng lại mãnh liệt di chuyển làm cho Hạ Nhất Minh phải bừng tỉnh. Hắn hít sâu một hơi, cũng không phóng thích chân khí khổng lồ ở trong cơ thể ra ngoài, mà chậm rãi thu nó trở lại vào trong đan điền. Đồng thời, Thần Niệm lực lượng từ trong não vực phát tán ra, nhất thời đã khiến cho tâm thần đang hoảng hốt dẫn bình tĩnh lại. Viên Lễ Huân kinh ngạc a lên một tiếng, nàng chậm rãi nói: - Nhất Minh, những đám mấy bảy màu ở đây có khả năng mị hoặc nhân tâm, lần đầu thiếp tiến vào đây mặc dù có thâm hàn tâm pháp trợ giúp nhưng cũng bị mê mẩn suốt sáu canh giờ mới có thể thoát ra. Chàng có thể trong nháy mắt thoát ra, thì có thể thấy được chàng hơn thiếp rất nhiều. Hạ Nhất Minh cuống quít lắc đầu, nói: - Không đúng. Nàng khi đó ngay cả tu vi tôn giả cũng không đến, còn ta hôm nay đã là Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả cho nên năng lực chống cự của hai bên không thể so sánh được. Viên Lễ Huân che miệng cười khẽ nói: - Nhắc tới Nhân Đạo Đỉnh Phong, thiếp lại nhớ tới một việc. Hạ Nhất Minh hết sức phối hợp hỏi: - Chuyện gì? - Động Thiên Phúc Địa Ngao Bác Duệ đại nhân khi lần đầu tiên tiến vào Thất Thải cung cũng bị lung lạc suốt một khắc thời gian mới có thể thoát ra. Viên Lễ Huân nghiêm mặt nói: - Bất quá, tôn chủ đại nhân cũng nói, trong lịch sử Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả lần đầu tiên tiến vào đây nhìn thấy đám mây bảy màu, Ngao Bác Duệ đại nhân chính là có biểu hiện tốt nhất. Hạ Nhất Minh hơi gật đầu đánh giá cẩn thận lại bốn phía ở xung quanh. Nơi đây ngoại trừ đám mây bảy sáng đang lượn ờ trên mặt hồ là khiến cho người ta chú ý, thì ngay cả nước ở trong hồ cũng tương đối quái dị. Tiến lên vài bước, Hạ Nhất Minh đứng ở bên cạnh hồ, ánh mắt của hắn lúc này trở nên tương đối thú vị. Dưới sự bao phủ của đám mây bảy sắc, nước ở trong hồ được chia làm bảy loại màu: Hồng, chanh, vàng, lục, thanh, lam, tử. Bảy loại mày sắc bất đồng được ánh sáng phản xạ khiến cho người ta phải chói mắt, trong lòng Hạ Nhất Minh lúc này dâng lên một suy nghĩ kỳ dị, hắn sửng sốt nửa ngày mới chậm rãi vươn tay, muốn đưa tay chạm vào nước dưới hồ. - Nhất Minh. - Thanh âm của Viên Lễ Huân vội vã vang lên. Hạ Nhất Minh hơi giật mình, động tác cũng theo đó mà đỉnh chỉ, hỏi: - Làm sao vậy? - Nước trong hồ không đơn giản đâu. - Viên Lễ Huân nghiêm nét mặt nói. - Chúng nó mặc dù đều ở trong cùng một hồ nước, nhưng nhiệt độ mỗi chỗ lại khác nhau rất xa. Nàng chỉ vào vùng nước màu tím ở gần đó, nói: - Nơi này là lạnh nhất, cũng là chỗ mà thiếp tu luyện băng hệ công pháp tốt nhất, mà theo thứ tự đi tới thì có chỗ sẽ không phải là nước nữa. - Không phải là nước? - Hạ Nhất Minh không hiểu hỏi, ánh mắt hắn nhìn về phía xa nhất, nơi khu vực màu hồng tồn tại. Nước ở nơi đó vẫn chậm rãi lưu động, ít nhất bề ngoài thì nó không hề có điều gì cổ quái. Viên Lễ Huân hơi gật đầu, sắc mặt của nàng tương đối ngưng trọng, nói: - Ta tu luyện Thủy hệ công pháp chia làm ba loại hình thái: Băng, thủy, vụ. Mà ba loại hình thái này đều có thể từ trong thủy chi lực lượng tìm ra. Hai mắt Hạ Nhất Minh hơi sáng ngời lên, hắn khó tin nói: - Nơi này có vụ khí? Cũng không phải là Hạ Nhất Minh kinh ngạc, mà vô luận hắn nhìn thế nào thì chỗ màu đỏ vẫn là nước, chỉ là hắn cũng tin tưởng Viên Lễ Huân sẽ tuyệt đối không lừa hắn. - Đúng. Nơi đó chính là sương mù. - Viên Lễ Huân cảm khái nói: - Nếu như không có ba loại hình thái bất đồng của Thủy chi lực lượng, thì ngay cả các vị tiền bối có trợ giúp thiếp cũng không thể trong thời gian ngắn cũng thể thành công quang hóa thần binh. Ánh mắt Hạ Nhất Minh một lần nữa lại rơi về phía vùng nước màu hồng ở phía xa, hắn rốt cục đã biết, Thất Thải cung quả nhiên thần bí khó lường, nó có được những loại lực lượng cường đại khiến cho người ta khó có thể giải thích được. - Nhất Minh, chàng ở chỗ này từ từ tu luyện, thiếp không tiếp tục quấy rầy nữa. - Viên Lễ Huân mỉm cười nói. Mặc dù nàng không nỡ rời xa Hạ Nhất Minh, nhưng nàng cũng biết được cơ hội để ngoại nhân tiến vào Thất Thải Cung để tu luyện là rất khó. Nếu tiếp tục lãng phí thời gian thì có lẽ cuối cùng sẽ phải hối hận rời đi. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng bóp chặt tay Viên Lễ Huân, hắn gật đầu một cái. Nhìn theo bóng lưng Viên Lễ Huân biến mất, Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Sơn động to lớn như này, bây giờ chỉ còn có một mình hắn ở lại. Phóng thích thần niệm ra xung quanh, trong nháy mắt quét một vòng xung quanh sơn động, hắn kinh ngạc phát hiện ngoại trừ hắn ra thì không còn bất cứ dấu hiệu sinh mệnh nào nữa cho dù là côn trùng cũng không có. Hai mắt Hạ Nhất Minh từ từ sáng lên, thần niệm của hắn không ngừng được mở rộng ra, theo đó ánh mắt của hắn cũng dần trở nên kích động. Hoàn cảnh nơi này quả thực cực kỳ quỷ dị, dĩ nhiên không hề có tiếng của bất kỳ loại côn trùng nào, nói cách khác phụ cận nơi này không hề có sinh vật sinh tồn. Nhưng mà, bên trong hồ nước được bao phủ bởi những áng mây bảy màu lại phát ra khí tức sinh mệnh cường đại tới mức khó tin. Sinh mệnh khí tức lực lượng cường đại như vậy trước nay Hạ Nhất Minh chỉ có cảm nhận được từ thần thụ ở Động Thiên Phúc Địa, cùng với Quang chi lực lượng trong thần điện mà thôi. Mặc dù Hạ Nhất Minh không rõ vì sao nơi này lại có sinh mệnh khí tức khổng lổ như vậy, nhưng điều này đối với hắn không hề trọng yếu. Làm cho hắn vui mừng chính là luồng sinh mệnh lực lượng này chính là phát ra từ trong Thủy chi thần lực của ngũ hành lực. Giờ phút này, trong cơ thể hắn ngũ hành thần lực đã ngưng tụ được bốn loại, nếu có thêm cả Thủy chi thần lực nơi đây thì đã đạt tới tình trạng ngũ hành tề tụ. Lực lượng cường đại nhất ở phương Đông, cuối cùng cũng xuất hiện ở trong cơ thể của hắn. Hít sâu một hơi, Hạ Nhất Minh chậm rãi tiến về phía trước. Nếu đã tới nơi đây, đương nhiên hắn phải thử nghiệm một chút các hình thức bất đồng của thủy chi thần lực. Đá đôi giày trong chân ra, cởi ngoại ý xuống, Hạ Nhất Minh từ từ đi xuống dưới hồ. Một chân chậm rãi hạ xuống vùng nước màu tím, thân hình hắn không tự chủ được mà cảm thấy ớn lạnh, giật mình kinh hãi, với thực lực tung hoành thiên hạ của Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, thể chất của hắn đã đạt tới tình trạng kinh khủng mức nào cơ chứ? Vậy mà vẫn như trước không thể chống đỡ được hàn khí cường đại xâm nhập vào trong cơ thể. Khi chân của hắn tiếp xúc với hồ nước cũng làm cho hắn cảm thấy một cỗ hàn khí lạnh buốt tới tận xương, hơn nữa luồng hàn khí này không ngừng lan ra, tựa hồ muốn thâm nhập vào mọi ngõ ngách trong thân thể hắn. Ngoại trừ bộ xương hắn ra, thì dường như nó muốn đóng băng tất cả những thứ khác. Nếu như một tu luyện giả dưới cảnh giới tôn giả, cho dù là Tam Hoa cường giả thì khi tiếp xúc với loại nước này chỉ sợ toàn thân cũng bị đóng băng không thể nhúc nhích được. Nước màu tím nơi này dĩ nhiên lại làm cho Hạ Nhất Minh nghĩ tới chiếc bình ngọc trước kia khi hắn tiếp xúc. Bất quá, cẩn thận suy nghĩ lại hắn phát hiện ra, nước màu tím ở đây mặc dù vô cùng lạnh nhưng nếu đem so với chiếc bình ngọc đó thì tựa hồ còn muốn lạnh hơn một chút. Ánh mắt hơi chuyển động, Hạ Nhất Minh cũng không lấy lọ ngọc ở trong người ra, ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu đã bị hắn mau chóng đè xuống. Sau đó, hắn chậm rãi thả chân còn lại xuống dưới hồ, cứ như vậy tiêu sái tiến vào trong vùng nước lạnh giá của hồ, lực lượng đại hàn từ bốn phương tám hướng xâm nhập vào trong cơ thể hắn, phảng phất như trong nháy mắt làm cho hắn cảm nhận được cái rét cực hạn của đất trời. Lúc này màu da tay của Hạ Nhất Minh bắt đầu thay đổi, trở thành màu tím lờ mờ. Đây là do lực lượng của hỗn độn đan điền, vô luận là loại lực lượng nào từ ngoại giới khi tiến vào kinh mạch đi vào đan điền đều bị nó hóa giải vô ảnh vô tung. Hơn nữa, loại lực lượng này ở trong đan điền còn bắt đầu biến dị, thậm chí còn làm cho da của hắn biến thành màu sắc giống như ngoại giới. Nhìn màu sắc thân thể mình qua làn nước, trong lòng Hạ Nhất Minh có cảm giác dở khóc dở cười, hắn còn chưa chính thức cảm ứng được lực lượng bổn nguyên ở chỗ này, mà thân thể của hắn đã thay đổi màu sắc. Bên ngoài, Băng hệ lực lượng tuy cường đại, nhưng hỗn độn đan điền của Hạ Nhất Minh lại càng cường đại hơn, chỉ trong chốc lát hắn đã có thể từ từ thích nghi được với hoàn cảnh nơi đây. Nhìn thoáng qua phương hướng Viên Lễ Huân rời đi, hắn hiểu rõ, Viên Lễ Huân có thể tu luyện ở trong hoàn cảnh này khẳng định là có một loại công pháp đặc thù kỳ dị phụ trợ, nếu không ngay cả có thâm hàn thể chất cũng không dùng được. Bất quá, khi cảm nhận được hàn khí lực lượng phát ra ở đây, Hạ Nhất Minh hiểu rõ, dù có tâm pháp tốt nhất chiếu cố mà muốn ở đây tu luyện thì cũng phải chịu đau khổ vô cùng. Nghĩ tới điều này, Hạ Nhất Minh đối với đám người Băng Tiếu Thiên có chút oán hận. Bất quá, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng biết, vô luận là một tu luyện giả nào đối với cơ hội này đều muốn cầu mà không được. Cho dù biết rõ sẽ phải chịu thống khổ kinh người, chỉ sợ cũng có vô số người khóc lóc ầm ỹ, đánh nhau ngập trời để tranh đoạt cơ hội đó. Thở dài một hơi, mặc dù đám người Băng Tiếu Thiên bồi dưỡng Viên Lễ Huân thuần túy vì mục đích cá nhân, nhưng Hạ Nhất Minh cũng rất cảm kích bọn họ. Đứng ở chỗ này nửa ngày, Hạ Nhất Minh chậm rãi bước về phía trước. Nhưng mà, sắc mặt hắn trong nháy mắt thay đổi, bởi vì hắn rõ ràng cảm ứng được, quanh người hắn là một phiến băng vô cùng cứng rắn. Đưa ánh mắt không hiểu nhìn bốn phía, đập vào mắt Hạ Nhất Minh là những gợn nước màu tím đang lan ra. Tựa hồ không hề khác lúc nãy, hơn nữa khi hắn vừa tiến vào trong nước cũng không hề cảm giác được nơi này bị đóng băng. Tuy nhiên hắn chỉ dừng lại ở chỗ này chốc lát, tựa hồ cũng quanh đã bị đông cứng lại, nhưng lại nhìn không ra chỗ nào bị đóng băng. Thở dài một hơi, đất trời rộng lớn quả thật là những sự ảo diệu có vô cùng vô tận, cũng không phải chuyện gì hắn cũng có thể dễ dàng giải thích và tìm hiểu. Chân khí cường đại tuôn ra, Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng tiến được về phía trước. Bước chân của hắn cũng không nhanh, giống như động tác đang được làm chậm vây, nhưng mà theo cước bộ của hắn thì những tiếng xé gió rét lạnh, giống như đang có một vị tôn giả sử dụng thần binh lợi khí ở trong biển băng của cực bắc thi triển thần uy. Chỉ là dù hắn có phát ra tiếng lớn tới cỡ nào thì cũng không có người tiến vào đây nhìn một lần. Chân khí ở trong cơ thể lưu chuyển liên tục không dứt, mỗi một bước của Hạ Nhất Minh đều phải vận dụng chân khí cường đại, thậm chí hắn còn muốn xuất ra Cực Quang chi kiếm để phá băng vậy. Sử dụng thần binh phá băng cùng với chân khí tỏa ra ở trên chân để phá băng hoàn toàn khác nhau, không chỉ về hiệu suất, mà ngay cả sự tiêu hao chấn khí cũng không thể so sánh. Nguồn truyện: Truyện FULL Nhưng mà, Hạ Nhất Minh vẫn nhẫn nại, chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng của chân khí trong cơ thể để ngạnh tiếp bước đi từ khu vực màu tím sang màu lam. Thở dài một hơi nhẹ nhõm, mặc dù từ vùng màu tím sang vùng màu lam chỉ cách nhau một khoảng ngắn, nhưng chỉ một khoảng ngắn đó thôi giống như giữa thiên đường và địa ngục vậy. Sau khi chuyển sang vùng nước màu lam, hắn phát hiện vùng nước màu lam rất yên lặng, vùng nước màu lam tương đối rét lạnh, hơn nữa chỉ cần dừng lại ở đây thời gian khoảng ba lần thở nhưng đã cảm giác được chung quanh như đóng băng lại. Bất quá, sau khi có kinh nghiệm ở vùng nước màu tím, Hạ Nhất Minh đối với vùng nước màu lam này đã có chút thói quen. Nếu Viên Lễ Huân ở đây nhìn thấy cảnh này khẳng định sẽ không nói được lời nào. Người bình thường khi tiến vào hồ nước bảy màu này thì đều từ vùng nước có màu lục tiến vào. Bởi vì đây là vùng nước ấm nhất, chỉ cần tu vi đạt tới tiên thiên cảnh giới là có thể thừa nhận được nhiệt độ ở nơi đó. Thế nhưng, khi Viên Lễ Huân mang Hạ Nhất Minh tới đây cũng không phải để cho hắn xuống nước cảm ngộ, mà là để cho hắn ở trên bờ cảm nhận Thủy chi thần lực. Xuống nước tu luyện nếu như không phải môn hạ của Băng Cung có tu luyện công pháp có ba loại thủy hệ bất đồng thì không thể làm được. Hơn nữa phương thức tu luyện này rất khó khăn, Hạ Nhất Minh trực tiếp chọn khu vực nước màu tím để bắt đầu thử nghiệm là chuyện trước nay chưa từng có. Hạ Nhất Minh hiển nhiên không rõ đạo lý trong đó, hắn chỉ nghĩ khó có thể đến đây một lần, nếu không trải nghiệm một chút thì thật có lỗi với mình. May là tu vi võ đạo của hắn đã đạt tới cảnh giới Nhân Đạo Đỉnh Phong, nếu không sử dụng thần binh ánh sáng thì tuyệt đối sẽ không bắt đầu di chuyển từ vùng màu tím sang vùng nước màu lam. Nhiệt độ vùng nước này không còn cảm giác lạnh như lúc đầu, mặc dù còn xa mới đạt tới độ ấm bình thương, nhưng đã khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều. Từ từ, da tay của hắn cũng theo vùng nước mình bước qua mà thay đổi, trở thành màu lam. Hạ Nhất Minh cũng không có tâm lý kháng cự, bởi vì hắn đột ngột phát hiện ra trong cơ thể mình bắt đầu sinh ra một tia nhỏ Thủy chi thần lực. Mặc dù tia Thủy chi thần lực lúc này vẫn còn bé nhỏ, nhưng theo thời gian hắn ở trong nước không ngừng di động, lực lượng cường đại không ngừng tiến vào đan điền, Thủy chi thần lực cũng không ngừng dần lớn mạnh hơn. Hạ Nhất Minh có một loại dự cảm, nếu bản thân hắn có thể đi qua toàn bộ bảy màu nước thì sẽ thành công hấp thu Thủy chi thần lực. Mặc dù tiến vào Thất Thải Băng Cung, Hạ Nhất Minh đã khẳng định với thể chất của hắn thì tuyệt đối có thể thành công hấp thu Thủy chi thần lực, để cho Ngũ Hành chi lực tạo thành một vòng đại luân hồi. Nhưng hắn lại không ngờ được, tâm nguyện của mình lại có thể hoàn thành một cách đơn giản như thế. So sánh với trước đây, thì tựa hồ cũng chỉ có lúc đầu hấp thu Thổ chi thần lực ở Thông Thiên Bảo Tháp là có phần đơn giản hơn một chút. Nhưng mà hắn cũng không biết, muốn bước qua bảy vùng màu nước là việc không hề dễ dàng, đưa mắt nhìn cả Băng Cung có thể làm được điều này cũng chỉ có ba người mà thôi. Tuy nhiên, sau khi đi qua một vòng có thể thành công hấp thu Thủy chi thần lực thì ngoại trừ hỗn độn đan điền của Hạ Nhất Minh ra sẽ không còn ai khác. Hạ Nhất Minh nhanh chóng bước đi về phía trước, khi từ vùng nước màu lam tiến sanh màu xanh, thì nước ở nơi này đối với tôn giả mà nói cũng khá là rét lạnh, nhưng đối với người đã đi qua hai vùng nước lam và tím như Hạ Nhất Minh thì tuyệt đối không có cảm giác gì. Khi hắn bước đi sang tới khu vực nước màu xanh biếc, thậm chí còn có cảm giác cả người như đang nóng lên. Mà trên thực tế, nước ở nơi này đã ấm lên, tương đối thích hợp cho nhân loại tắm táp. Hơi dừng lại một chút, Hạ Nhất Minh tiếp tục tiến về phía trước, chỉ vài bước hắn đã tới giới hạn của vùng nước xanh biếc, bước sang vùng nước có màu vàng. Một cỗ cảm giác nóng rực từ gan bàn chân truyền lên, độ ấm của nước nơi đây so với chỗ màu xanh biếc còn cao hơn. Nếu như là dưới tình huống bình thường Hạ Nhất Minh cũng không lưu ý tới, dù sao với thể chất của Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả thì độ nóng này cũng không tính là gì. Thế nhưng, Hạ Nhất Minh vừa từ vùng nước rét tới cực điểm, chỉ qua một thời gian ngắn đã tiến vào vùng nước có độ nóng như này thì không quá thích ứng kịp. Cho nên lúc này hắn có một loại cảm giác giống như cả người như đang bị nhúng vào thùng nước nóng, ngay cả da của hắn cũng mơ hồ đỏ lên.