Vu Thị Khuynh Thần

Chương 53



Tìm được đáp án ?? Là tìm đến cái đáp án gì? Ta bưng chén trà rối rắm nhìn đại tướng quân ngồi đối diện lại bắt đầu đọc sách. Vừa rồi ở trong phòng ngủ, lúc đại tướng quân nói ra câu đó thì đáy mắt lóe lên nhu tình cùng với nụ cười hiện hữu trên khuôn mặt, cái này hẳn là vì cái đáp án mà nàng nói kia!
Cầm chén nhập một ngụm trà, vụng trộm ngắm nhìn đại tướng quân, trên mặt nàng vẫn còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Đáy lòng chợt có chút mất mát lại có chút vui sướng, mất mát là vì không biết cái đáp án mà nàng nói là có ý gì, còn vui sướng là vì đại tướng quân rốt cuộc không còn lạnh lùng nghiêm nghị nữa, nụ cười nhàn nhạt như có như không kia rốt cuộc đã trở lại trên mặt nàng.
Chờ ta uống hết chén trà, đại tướng quân rốt cuộc gấp quyển sách trên tay lại.
"Phu nhân, nàng xem xong rồi sao??" Ánh mắt đảo qua quyển sách đang gấp trong tay nàng, nhìn sơ qua bìa sách thì có vẻ như đây không phải là binh thư hay sách nghiên cứu cao siêu gì đấy trong thư phòng.
"Ân ~" Đại tướng quân nhẹ nhàng lên tiếng, ngồi thẳng dậy, nhìn ta, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ di động trên bìa sách, trên mặt mang theo nụ cười như có như không nói:" Phu quân muốn xem không?"
"Ngạch ~" Nhìn quyển sách trên tay nàng.
"Phu quân, nếu muốn xem thì cầm lấy xem cũng không có vấn đề gì!" Đại tướng quân nói xong liền đưa sách qua cho ta.
"......" Ta nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt nàng, nghi hoặc buông chén trà, đưa tay nhận lấy quyển sách. Vừa cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, thấy rõ trên bìa sách phía bên phải có một dòng chữ to được viết từ trên xuống dưới –[ Cung đình sử ký ]. Trên mặt bắt đầu nóng lên, giật mình bật dậy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn đại tướng quân.
Thấy đại tướng quân vẫn mang thần sắc lạnh nhạt, khóe môi khẽ nhếch tạo thành một đường cong nhẹ, ta vội vàng ấp úng giải thích:"Phu...... Phu nhân......"
"Làm sao vậy phu quân?" Độ cong trên khóe môi đại tướng quân lại sâu thêm vài phần, nói xong còn đứng lên chậm rãi lại gần.
"Phu, phu nhân, ta, ta thành thật khai báo!" Tục ngữ có câu thành thật khai báo pháp luật khoan hồng, huống chi ta quả thật là vô tội, từ lúc tên quân sư bất lương kia nhét mấy quyển này vô tay ta xong, mỗi ngày ta đều bận rộn nghiên cứu bộ giáp kia với đại Quan nên cũng không có thời gian nghiên cứu kỹ mấy quyển sách này......
"Thành thật khai báo?" Đại tướng quân dừng lại trước mặt ta, cúi đầu nhìn bìa quyển sách có chút nhăn nhúm bởi vì do ta quá khẩn trương mà dùng lực hơi quá:" Không biết phu quân muốn khai báo cái gì?" Nói xong nàng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn ta.
"Phu nhân, này, mấy quyển sách này không phải của ta......" Loại sách này, trước khi tới đây quả thật là ta đọc không ít, bất quá khi đó thứ ta đọc đa phần là nam x nam, hơn nữa lúc ta xem loại sách này thì tư tưởng tuyệt đối vẫn duy trì ở mức cực kì trong sáng. Nhưng khi xét với thời đại phong kiến, tuy lối suy nghĩ của xã hội hiện đại có vẻ thoải mái và thoáng hơn nhưng loại sách này cũng thuộc trong những loại đồi phong bại tục.
"Ân!" Vẻ mặt đại tướng quân không đổi, chẳng qua là ánh mắt nhìn ta lại trở nên thâm thúy.
"Ân ~" Dùng sức gật đầu:" Mấy quyển này, là Phong quân sư đưa mấy hôm trước!" Nói xong ta liền nghĩ đến quyển đồ sách mà con nít không nên đọc kia, trong đầu bỗng dưng không kìm được lại hiện lên vài hình ảnh cùng với giấc mơ về đại tướng quân liên tục hai đêm liền kia, mặt lại nóng lên, chống lại cặp mắt đen láy thanh minh của đại tướng quân, ta kích động dời tầm mắt, nhỏ giọng giải thích:" Sau khi cầm sách ta chỉ tùy tiện lật qua quyển này, mấy quyển khác, ta, ta cũng chưa nhìn qua......" Ta đột nhiên hối hận, lẽ ra không nên giấu sách trong tủ quần áo; Không nên dự định dùng nó để giết thời gian trên đường đến kinh thành; Xem xong không nên tối ngủ nằm mơ, lại còn mơ thấy đại tướng quân; Không nên......
"Phải không?" Trong giọng nói của đại tướng quân mang theo thấu hiểu.
"Ân!" Dùng sức gật đầu, đột nhiên cảm thấy loại ánh mắt chỉ thuộc riêng về đại tướng quân đang đặt trên người mình trở nên nóng rực, ta càng trở nên chột dạ không dám nhìn nàng.
"Nếu vậy!" Đại tướng quân nói xong, xoay người trở lại nhuyễn tháp, xoay người cầm lấy một quyển sách, sau đó nhìn về phía ta bảo:"Quyển sách này, phu quân cũng đã xem qua?" Nói xong, nở nụ cười nhàn nhạt, lẳng lặng nhìn ta.
"A!!" Ta trợn mặt nhìn quyển sách trên tay đại tướng quân, thấy rõ trên bìa sách hiện lên hai chữ cực kì bắt mắt ' Đồ sách '. Đại tướng quân thấy ta không trả lời thì định đưa tay lật sách xem thử, lúc đó ta bị dọa nhảy dựng lên, chồm tới đoạt lấy quyển sách, dưới ánh mắt nghi hoặc của đại tướng quân, ta khẩn trương giải thích:"Ta, ta chưa có xem qua......" Nói xong lại càng chột dạ, sóng lưng lạnh cả lên......
"Khụ khụ......" Chống lại đôi mắt nghiền ngẫm của đại tướng quân, ta hoảng hốt giải thích:"Phu, phu nhân sắc trời không còn sớm , này, này không đủ ánh sáng, hại mắt......" Nói đến chữ cuối thì dường như âm lượng bé tới nỗi chỉ có mình ta mới có tài năng nghe được.
Đại tướng quân như cười như không trầm mặc nhìn ta, nhìn đến lúc ta lạnh hết cả sóng lưng hận không thể tìm một cái động chui vào thì nói:" Ân, phu quân nói phải!"
Ta nghe được câu kia của đại tướng quân mà thở phào nhẹ nhõm, may quá, may mà đại tướng quân không tiếp tục truy tới, nếu không, nếu để nàng biết được ta xem mấy loại tranh ảnh đồi trụy nữ nữ này nhất định sẽ hiểu lầm ta là một người đen tối, chuyện đó không hay tí nào.
Đại tướng quân nhìn thoáng qua, sau đó xoay người lại cầm nốt hai quyển sách còn lại trên bàn trà.
Tâm trạng vừa thả lỏng lại lập tức trở nên căng thẳng. Sau khi nhìn rõ tên của hai quyển sách kia xong, trước khi đại tướng quân kịp mở mồm nói gì, ta đã giành lời trước:"Bốn quyển này đều là Phong quân sư đưa , phu nhân phải tin tưởng ta......" Tin tưởng ta, ta là một người cực kì trong sáng, ta không phải là một người thích xem sách cấm, ta là một công dân mẫu mực và cực kì trong sáng......
Đại tướng quân nhìn ta, một hồi lâu, vào lúc ta khẩn trương chuẩn bị lại mở miệng giải thích nàng mới cười khẽ ra tiếng nói:" Phu quân, không cần khẩn trương, ta đương nhiên là tin tưởng người!" Chân mày khẽ cong, đáy mắt nồng đậm nụ cười.
Đã bao lâu rồi đại tướng quân không như vậy, có gì đó chợt lóe lên trong lòng, ngơ ngác nhìn đại tướng quân thanh nhã cao quý lại có chút biếng nhác nhàn nhạt nở một nụ cười. Tim, đột nhiên gia tăng nhịp đập; Đáy lòng vốn đang bị một thứ gì đó che lấp, rồi đột nhiên, mọi thứ được dỡ bỏ, đột nhiên,vạn vật bừng sáng.
"Phu quân, sau khi đọc xong quyển sách này thì có cảm tưởng gì?" Đại tướng quân vừa nói vừa chậm rãi đến gần.
"Ta......" Một thứ gì đó dưới đáy lòng đột nhiên được vén lên, sau khi bừng sáng thì trong lúc nhất thời lại là vui buồn lẫn lộn. Luống cuống nhìn người gần sát ngay trước mắt, đột nhiên không thể nhìn thẳng vào cặp mắt sáng ngời sâu thăm thẳm dường như có thể khiến người ta rơi vào kia.
Đại tướng quân đột nhiên chuyển giọng, nụ cười tuy vẫn còn tại trên mặt, nhưng ánh mắt lại trở nên nghiêm túc nhìn thẳng vào ta khiến ta không thể tránh né được:" Vu Thị, nữ tử cùng nữ tử cũng có thể yêu nhau gần nhau, bên nhau cả đời!"
"......" Tâm run lên, ta khiếp sợ nhìn vẻ mặt vẫn thản nhiên của đại tướng quân. Nhưng trong nội tâm lại là vạn phần vui sướng cũng vạn phần phức tạp.
"Được rồi, sắc trời không còn sớm , ngủ sớm một chút đi!" Đại tướng quân nói xong, đột nhiên vươn tay lên mặt ta, ở trên hai má ta khẽ nựng một cái, lúc ta còn đang khiếp sợ kinh ngạc thì bàn tay đó đã buông ra, dời đi, không đợi ta phản ứng kịp thì hai vành tai lại bị người dùng sức xoa nắn một chút.
Ta đơ ra đưa tay xoa xoa vành tai có chút nóng hổi, ngây ngốc nhìn bóng dáng thanh mảnh tinh tế của đại tướng quân biến mất phía sau tấm bình phong. Nhìn tấm bình phong, vuốt vành tai, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy đại tướng quân ở Thiên Hương lâu đến bây giờ, từng chút từng chút một trong cuộc sống chung đụng giữa cả hai, từ lúc bắt đầu không hề tình nguyện,cho đến về sau, không biết từ khi nào một cái chớp mắt của đại tướng quân cũng có thể lưu lại rung động thật sâu nơi đáy lòng. Lúc nàng trở nên lạnh lùng sẽ cảm thấy khó chịu và phiền não; Khi nàng nở nụ cười nhàn nhạt đầy nhu tình sẽ cảm thấy thỏa mãn; Đối với trí tuệ của nàng, tài hoa của nàng, phong thái cao quý thanh nhã của nàng, từ đáy lòng không ngừng rung động cùng mê luyến.
Đứng bên ngoài phòng ngủ tự hỏi hồi lâu, nhìn nhìn mấy quyển sách trên tay, đáy lòng buông lỏng. Không thể ngờ được Vu Thị ta hơn hai mươi năm qua khó được một lần rung động lại rơi vào tình cảnh trở trêu này. Thật vất vả yêu mến một người, thế nhưng lại là một người con gái. Bất quá, là con gái thì thế nào, không phải đại tướng quân vừa rồi cũng nói ' Nữ tử cùng nữ tử cũng có thể yêu nhau gần nhau 'sao.
Tâm tình sảng khoái quẳng mấy quyển sách lên nhuyễn tháp, khoái trá thổi tắt ngọn nến ở phòng ngoài rồi vui vẻ chạy vào phòng ngủ, nhìn thấy khoảng trống được chừa ra trên giường, nhịn xuống cảm xúc muốn cất cao giọng hát, nhanh chóng lột áo ngoài chỉ đề lại trung y, thổi tắt nến trong phòng, chỉ để lại một ngọn nến nhỏ, bò lên giường, oạch một phát chui vào ổ chăn. Ngửi được trên giường một hương thơm nhàn nhạt giống với mùi trên người đại tướng quân, tim đột nhiên hẫng một nhịp.
Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng ở bên cạnh, mở to mắt, quay đầu, mượn chút ánh sáng le lói xuyên qua màn che ngắm nhìn đại tướng quân đang chìm sâu vào giấc ngủ, ngắm nhìn sườn mặt trắng nõn hoàn mỹ, nhìn từ góc độ này sẽ phát hiện ra lỗ tai trắng nõn của đại tướng quân trông cực kì đáng yêu; Làn da trắng noãn hồng nhuận, ngay cả lông mi so với bình thường cũng dài hơn một chút; Sóng mũi thẳng tắp lại càng thêm xinh đẹp.
Nhịn không được thật cẩn thận đưa tay chạm nhẹ vào sườn mặt đại tướng quân, cảm giác mịn như nhung, tim đập rộn rã, sợ rằng sẽ đánh thức nàng nên không thể không thu hồi bàn tay đang muốn tiếp tục phạm tội kia lại. Thật cẩn thận xoay người, nghiêng mình nằm nhìn sườn mặt đại tướng quân, tầm mắt chuyển qua khóe môi phấn hồng mang theo độ cong nhàn nhạt, cảm thấy trong người nóng lên, vội vàng niệm thanh tâm chú......
Thanh tâm chú mới niệm đến không tức là sắc, đại tướng quân đột nhiên mở mắt, xoay người, nụ cười treo trên mặt, ánh mắt thanh minh nhìn ta.
"Ngạch?" Dừng việc niệm thanh tâm chú lại, ngơ ra nhìn đại tướng quân, nhìn đôi mắt của nàng không giống như vừa mới tỉnh ngủ, nghĩ đến vài thứ linh tinh vừa rồi, mặt tự nhiên nóng lên, chột dạ không thôi hỏi:"Phu nhân, nàng cũng ngủ không được?"
"Nói như vậy, phu quân đang ngủ không được?" Đuôi chân mày đại tướng quân khẽ nhướng.
"Ách......" Vì cớ gì mà động tác nhướng mày của đại tướng quân lại dễ nhìn hơn cái tên quân sư bất lương kia nhiều vậy nhỉ??
"Phu nhân, ta xin lỗi!" Không được, hình ảnh trong quyển đồ sách kia lại hiện lên.
"Ân?" Đại tướng quân thản nhiên đáp.
"Ngạch ~" Dung nhan gần ngay trước mắt, thổ khí như lan, một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi, tim loạn nhịp!
"Vì sao đột nhiên lại nói ' xin lỗi '?" Nói xong đôi mi còn khẽ chớp một cái.
"......" Cái chớp mắt đó.... Có vẻ như bài kệ thanh tâm chú này không có hiệu quả đối với một kẻ không phải là tín đồ trung thành của Phật Tổ như ta!
"Ta......" Bên dưới chăn, ta khẩn trương chà tay vô quần áo.
"Sao vậy?" Đại tướng quân thản nhiên hỏi.
"Ta ~" Không biết vì sao, đại tướng quân như lúc này khiến ta cảm thấy đau lòng, cho dù lúc này vẻ mặt nàng cực kì lạnh nhạt, ánh mắt cực kì bình tĩnh, nhưng đôi môi khẽ mím chặt kia nói cho ta biết lúc này nàng đang bất an.
"Phu nhân, ta xin lỗi vì bữa yến tiệc ngày đó đã tự chủ trương kích trống......" Sau bữa yến hội đó đại tướng quân liền trở nên lạnh lùng với ta, cho nên, xin hãy tha thứ cho sự nhỏ nhen và hiếu thắng của ta!
"Phu quân cảm thấy việc kích trống rất có lỗi với ta??" Nụ cười trên mặt đại tướng quân lại sâu thêm vài phần.
"Ân!" Dùng sức gật đầu.
"Vì sao phu quân lại cảm thấy có lỗi với ta?" Ngữ điệu của đại tướng quân cực kì bình thản.
Ta bị nàng nhìn mà có chút chột dạ, có chút hối hận vì vừa rồi nói đến đề tài này, nhưng mọi chuyện cũng đã lỡ rồi...... Đành phải kiên trì nói:"Bởi vì, mấy ngày nay đại tướng quân ngươi vẫn luôn hờ hứng với ta!" Nói đúng ra thì không chỉ hờ hững mà thôi, phải nói là cực kì lạnh lùng, xem như không khí chẳng hề quan tâm......
"Phu quân cho rằng vì vậy nên ta mới đối với người như vậy?" Đại tướng quân cười khẽ, chân mày cũng cong thành nửa vầng trăng.
"Ân!" Nhìn nụ cười trên mặt đại tướng quân, đột nhiên giác quan thứ sáu trỗi dậy, báo cho ta biết nụ cười lúc này của đại tướng quân là cực kì nguy hiểm......
Ta cẩn thận thu tay về chuẩn bị tạo thế phòng thủ thì nụ cười trên mặt đại tướng quân lại biến đổi, từ mưa sa bão táp sắp đến chuyển thành gió xuân dào dạt ấm áp.
"Phu quân muốn biết nguyên nhân chân chính sao??" Đại tướng quân dửng dưng nói.
"Ân!" Gật đầu! Chẳng qua là, cảm giác nguy hiểm vừa biến mất lại xuất hiện, nhưng đại tướng quân lúc này trông rất vô hại, nở nụ cười mê người......
" Phu quân còn nhớ rõ đêm đó phu quân về phủ thế nào không?" Giọng điệu ôn hòa
"......" Ngồi xe ngựa về phủ ~ Chẳng qua là, khi chống lại ánh mắt của đại tướng quân, ta thật không cốt khí lựa chọn im lặng.
"Phu quân có biết bản thân mình sau khi say rượu thì sẽ thế nào sao?" Đột nhiên lại bắt đầu dào dạt gió xuân.
"Ân!" Không xác định gật gật đầu, chẳng lẽ đêm đó ta lại giở chứng rượu điên gì đó?
"Phu quân muốn biết đêm đó chúng ta đã làm gì sao?" Lần này trong thanh âm mang theo một cỗ phong tình quyến rũ.
"Ân!" Gật gật đầu, choáng váng nhìn đại tướng quân đột nhiên bày ra mị hoặc.
......
"Ngô......" Mở to hai mắt, không thể tin nhìn hình ảnh phóng đại ngay trước mắt, xúc cảm mềm mại trên môi!
Hai má đại tướng quân ửng hồng, giọng điệu lại cực kì bình tĩnh hỏi:"Giờ đã biết chưa?"
Ta khờ ngốc nhìn người trước mắt, nụ hôn đầu tiên của ta??? Chớp chớp mắt, khoảng cách giữa mặt ta và đại tướng quân không tới mười li, một khoảng cách cực kì nguy hiểm, chỉ cần ta hơi nhướng về phía trước một chút thôi thì đôi môi lại có thể trải nghiệm cảm giác vừa rồi thêm một lần nữa. Giờ đại tướng quân lại hỏi như vậy, nếu ta đây nói không biết, có phải hay không sẽ lại có thêm một lần cơ hội? Vì vậy ta hưng phấn quăng sự kiện nụ hôn đầu tiên ra sau đầu, ánh mắt chờ mong nhìn đại tướng quân, lắc đầu " Không biết!"
Đại tướng quân gợi lên khóe môi, vào lúc ta nghĩ rằng nàng sẽ lại sát tới gần một lần nữa thì mặt nàng đột nhiên dời sang hướng ngược lại.
"A?" Sao lại như vậy chứ?
Đại tướng quân trở lại vị trí cũ, duy trì một khoảng cách xa xa với ta rồi nói:" Phu quân, nếu vẫn chưa hiểu được, vậy tự mình suy nghĩ đi!" Nói xong, dừng lại vài giây rồi bổ sung thêm một câu:" Giờ cũng vừa lúc phu quân không ngủ được!"
"A?" Ta kháng nghị, đó là nụ hôn đầu của ta a...... Không đúng, nghe như cách nói của đại tướng quân thì đây chỉ có thể xem như nụ hôn đầu mà ta có khái niệm về nó trong trí nhớ mới đúng......
"Bốn quyển sách kia là ta cho Thị Kiếm kiếm về!" Nói xong, không đợi ta hiểu được thì đại tướng quân đã mang theo nụ cười xoay người, để lại cho ta một cái ót đằng sau.
"......" Sách là do Thị Kiếm... ??
Một hồi lâu mới phản ứng lại, ý của đại tướng quân là nói không phải chỉ có mình ta đơn phương yêu mến?
"......" Bất quá...... Xoa xoa môi, bên trên dường như vẫn lưu giữ cảm giác tiếp xúc vừa rồi. có vẻ như ta đã bị đại tướng quân sỗ sàng chiếm tiện nghi!!