Vu Thị Khuynh Thần

Chương 65



Có một loại vận động thật mất hồn, nhưng mà, mớ xương cốt già cỗi này rất khó tiêu thụ nổi.
"Phu nhân, sao hôm nay lại nhổ trại sớm vậy?" Ta tỏ vẻ bất mãn đối với quyết định lên đường sớm của mọi người, phải biết rằng thời gian nghỉ ngơi tối qua thật sự có chút trễ.
"Đêm nay chúng ta cần phải tới được Phong thành!" Đại tướng quân khẽ cười, ngữ điệu mềm mại.
"Nha ~" Thì ra là như vậy, chạy vội như thế đúng là có một chỗ không hay. Vốn đang nghĩ có thể nhân cơ hội này du sơn ngoạn thủy cùng đại tướng quân, nhưng với tình huống bây giờ thì, núi cũng chưa kịp nhìn, sông cũng chưa kịp thấy thì đã chạy qua mất.
"Làm sao vậy?" Đại tướng quân lo lắng nhìn qua.
Lắc đầu nói:"Không sao!" Kỳ thật cũng có chút sao, đó là ta rất buồn ngủ, thân thể lại còn có chút bủn rủn mệt mỏi do cuộc vận động quá độ đêm qua!
Đại tướng quân đưa tay giúp ta sửa lại vạt áo:"Nếu mệt thì ngủ thêm một chút đi!"
"Ngạch ~" Nghĩ đến nguyên nhân gây mệt, mặt mũi nóng hết cả lên, ta lắc đầu:"Ta không mệt! Còn phu nhân thì sao?" Nghĩ đến một đương sự khác là đại tướng quân, tự nhiên cũng muốn quan tâm tình huống của nàng một chút.
Trên mặt đại tướng quân khẽ ửng đỏ, nụ cười vẫn không thay đổi, buông vạt áo xuống, mềm giọng nhẹ nhàng hồi đáp:"Hoàn hảo!"
"Nha ~" Gật gù, vốn định hỏi thêm một chút, nhưng sau khi chống lại ánh mắt ngượng ngùng và đầy cảnh cáo của đại tướng quân, ta đành phải sờ sờ mũi cười đổi đề tài:"Phu nhân, đường đến Phong thành còn bao xa?"
"Ba mươi dặm!" Đại tướng quân nhàn nhạt đáp lời.
"Ba mươi dặm?" Ta kinh ngạc nhìn đại tướng quân, ba mươi dặm đường,với tốc độ hiện tại của chúng ta mà nói thì không bao lâu nữa sẽ đến a......
"Ân!" Đại tướng quân cười gật đầu.
"Phu nhân, với tốc độ hiện tại của chúng ta, ba bốn canh giờ nữa thì chúng ta đã có thể tới nơi rồi!" Gần như vậy vì sao còn cần phải nhổ trại vào sáng sớm tinh mơ chứ??
"Ân ~" Đại tướng quân cười nói:"Đến Phong thành phải đi qua Hưởng Cốc, đường chỗ đó có chút hiểm trở!"
"Nha ~" Hưởng Cốc? Chưa từng nghe qua. Ở nơi này, trừ bỏ Biên thành ra thì những nơi khác ta cũng không biết gì.
Lắng nghe tiếng vó ngựa kết hợp tiếng bánh xe lăn lọc cọc trên đường, kề cận đại tướng quân, ôm lấy thắt lưng đại tướng quân hỏi:"Phu nhân, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới tới kinh thành?"
"Sau khi vào Phong thành, nhanh nhất mười ngày nữa là có thể đến kinh thành!" Đại tướng quân dung túng động tác của ta, hơi nghiêng người giao một nửa sức nặng cơ thể dựa lên người ta.
"Phu nhân, hai ngày nay nàng đổi hương liệu tắm rửa sao?" Trên người đại tướng quân vốn có một hương vị nhàn nhạt, hiện tại lại xuất hiện thêm một loại mùi hương khác không giống.
" Không có ~"
"Ân ~" Kỳ quái, ngày hôm qua ngủ trên xe ngựa đã cảm thấy hương vị trên người đại tướng quân không giống với hiện tại, cúi sát hõm vai đại tướng quân dùng sức hít ngửi, không phải ảo giác, tuy rằng mùi này rất nhạt.
"Sao tự nhiên lại y như con cún thế này......" Đại tướng quân cười đưa tay đẩy ta ra.
"Ngạch......" Con cún, đây là loại so sánh gì a......
"Được rồi, đừng ngửi tới ngửi lui nữa, người muốn nói tới mùi hương này sao?" Đại tướng quân nói xong liền cầm ra một túi hương sậm màu đặt ở bên cạnh.
"A?" Chớp mắt vài cái, nhận lấy túi hương, để sát vào mũi ngửi ngửi, mùi này và mùi hương xa lạ trên người đại tướng quân giống nhau như đúc, khó hiểu nhìn đại tướng quân hỏi:"Phu nhân, đây là gì?" Từ khi nào đại tướng quân lại thích mang túi hương?
"Bên trong là một loại cỏ an thần!" Đại tướng quân khẽ cười.
"Cỏ an thần?" Không phải cỏ an thần có tác dụng là xoa diệu an thần linh tinh gì đó sao? Khẩn trương nhìn đại tướng quân từ trên xuống dưới.
"Phu nhân, nàng không khỏe chỗ nào sao?"
"Không có!" Đại tướng quân cầm lại túi hương đặt vào ngăn kéo trong xe.
"Vậy sao phu nhân lại??" Nghi hoặc nhìn động tác của đại tướng quân.
Đại tướng quân đảo mắt nhìn ta một cái rồi lại dựa vào người ta, sau đó cầm lấy một quyển sách bên cạnh nói:"Theo bồi ta đọc sách được không?" Một hồi sau lại bổ sung một câu:"Không được gây ảnh hưởng đến việc đọc sách của ta!"
Nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của đại tướng quân, ta ngẩn người nhìn quyển sách trong tay nàng, há mồm phát ra một tiếng:"Ngạch?" Ta còn muốn biết túi hương kia là chuyện gì xảy ra mà, sao tự nhiên cứ như vậy mà đổi đề tài?
"Không chuẩn lại hỏi cái khác!" Đại tướng quân nói xong liền mở sách ra bắt đầu đọc.
"Nha ~ Hảo ~" Vẻ mặt đại tướng quân hiện tại và vẻ mặt tối qua lúc bị ta truy vấn về bức tranh kia giống nhau như đúc, rõ ràng là đang thẹn thùng, cố tình lại trưng ra bộ mặt tự nhiên bình thản, nhưng vệt đỏ ửng trên mặt lại bán đứng nàng hoàn toàn.
"Phu nhân, nàng đang đọc sách gì vậy?" Đại tướng quân da mặt mỏng dễ thẹn thùng, nếu không muốn nói thì ta đây sẽ không hỏi, dù sao thì ta biết loại cỏ an thần trong túi kia là dành riêng cho ta là được rồi!
"Binh thư!" Đại tướng quân trả lời cũng không dời mắt.
"Nha......" Ta gật gật đầu, nhìn sườn mặt đại tướng quân, vui rạo rực vươn cổ nhìn quyển sách trong tay nàng.
Nhưng mà sau một lúc lâu, quyển sách trong tay đại tướng quân vẫn giữ nguyên ở trang giấy kia, không hề lật sang tờ khác.
"Phu nhân?" Ta nghiêng đầu nhìn đại tướng quân một cách kỳ quái, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt nàng?
"Ân?" Đại tướng quân thản nhiên hồi đáp một tiếng.
"Sách......" Ta vươn móng vuốt chỉ chỉ sách trên tay nàng.
"Ân!" Đại tướng quân cong lên khóe miệng bình thản nói:"Ta còn chưa đọc xong!"
"Nha!" Bình thường đại tướng quân đọc sách nhanh như gió, sao hôm nay lại đọc mãi một trang chỉ có mười hai dòng hết nửa giờ vẫn chưa xong?
Vươn cổ cẩn thận đọc kỹ nội dung trên trang giấy, nội dung viết về cách phái quân tình báo đi thăm dò quân tình kẻ địch khi hành binh.
"Phu nhân?" Ta vừa mở miệng thì đại tướng quân liền mở sang một trang mới, tiếp tục đọc, cũng như hồi nãy, đọc một trang này cũng lâu hơn bình thường rất nhiều. Mà nội dung trong trang này lại viết về cách ẩn dấu hành tung trong khi thăm dò quân địch.
Sau khi ta đọc xong liền nghi hoặc nhìn đại tướng quân,lúc mở miệng chuẩn bị hỏi đại tướng quân có chuyện gì vậy thì đại tướng quân lại lật sang một trang mới.
Chớp mắt vài cái, nghi hoặc nhìn đại tướng quân, sau đó không phát hiện ra điều gì dị thường mới cùng đại tướng quân tiếp tục đọc sách, trang này cũng là viết về cách thức ẩn nấp của quân tình báo.
Cứ như thế, tốc độ đọc của đại tướng quân cũng càng ngày càng nhanh, mỗi lần ta vừa đọc xong nội dung bên trong thì đại tướng quân lại lật sang một trang mới, khóe môi vẫn duy trì một nụ cười nhàn nhạt từ đầu đến cuối.
Bên trong một chiếc xe ngựa nhỏ, trong tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lăn bánh trên đường lọc cọc, hai người lẳng lặng tựa vào nhau, cùng nhau đọc chung một quyển sách, tuy rằng bầu không khí cực kì tĩnh lặng, nhưng cũng không hề có chút phiền muộn, lao xao và vội vã. Lẳng lặng cảm nhận một loại ấm áp yên tĩnh, ngẫu nhiên đại tướng quân sẽ dừng lại tại một trang nào đó viết về tình huống quân tình báo bị bắt giữ hoặc một trang nào đó viết về các cách tự vệ của quân tình báo trong các trường hợp nguy hiểm, sau đó sẽ nhếch khóe miệng nhẹ giọng hỏi:"Phu quân cảm thấy nội dung trong đây thế nào?" hoặc là "Phu quân cảm thấy những tình huống này sẽ giải quyết ra sao?"
Mà mỗi lần ta bị hỏi cũng đều phải vắt hết óc ra nhớ lại các trường hợp tự vệ rồi thuật cải trang gì đó trong các bộ phim về binh chủng đặc công rồi chiến tranh thế giới mà mình từng xem, sau đó nhỏ giọng nêu lên một vài ý kiến của mình.
Mỗi lần như thế đại tướng quân đều lẳng lặng nghe ta lắp bắp phát biểu hết nội dung, nụ cười nơi khóe môi cũng càng ngày càng sâu. Đợi đến lúc ta nói xong thì đại tướng quân lại giảng giải cho ta về nội dung trong sách một lần nữa để giúp ta xoá nạn mù chữ, bởi vì có đôi khi ta sẽ đọc sai thành ra hiểu sai ý mà sách viết.
'Tình báo ký sự' nhanh chóng được đọc xong, sau khi đại tướng quân xem xong vài vấn đề về kỹ năng tự vệ thì cũng đặt sách xuống.
"Phu nhân, gần đây nàng muốn chỉ đạo quân đoàn tình báo sao?" Mấy ngày nay, mỗi khi sắp phải đi qua một loại địa hình hiểm trở nào đó, vài kỵ binh trong đoàn hộ vệ sẽ đi đầu để dò đường.
"Ân!" Đại tướng quân cười gật đầu.
"Phu nhân muốn đích thân huấn luyện bọn họ sao?" Nhìn đại tướng quân đang khẽ mỉm cười, ta không khỏi nghĩ đến tình cảnh cả ngày ăn không ngồi rồi của chính mình kể từ ngày thành thân với đại tướng quân đến giờ, không những thế ta còn rất nghiêm túc làm hết phận sự của một tiểu bạch kiểm ăn bám mà thiên hạ đồn đãi. Nội tâm tràn ngập xấu hổ, ta quả nhiên là một kẻ lười biếng a......
Đại tướng quân cười mà không đáp.
Sau khi cảnh tỉnh bản thân một phen, ta quyết định phải sửa lại tác phong lười biếng sang tích cực phấn đấu, cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi đại tướng quân của chính mình, quyết chí lấy mục tiêu làm giàu mà tiến lên phía trước. Ta nắm tay lại che miệng ho vài tiếng, sau khi thành công khiến đại tướng quân xoay đầi lại nhìn thì ta bắt đầu nhìn nàng một cách nghiêm túc:"Phu nhân, những kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã và một ít thuật phòng thân linh tinh gì đó, thật ra ta cũng biết một ít!" Ở giai đoạn hiện tại ta không có cách để kiếm tiền, bất quá nêu ra một vài tri thức hiện đại cho đại tướng quân vẫn là có thể, về phần làm sao kiếm tiền thì đành phải để dành đến kinh thành rồi tính tiếp!
"Nha?" Ánh mắt mang theo nụ cười của đại tướng quân nhìn qua.
"Khụ ~" Ta vội ho một tiếng, ngồi thẳng lưng nói:"Phu nhân, lúc ta còn chưa xuất hiện ở thế giới này, ta cũng đã từng là một người lập chí trở thành người có kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã!"
Chân mày đại tướng quân cong thành một nửa vầng trăng, tò mò hỏi:"Kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã?"
Thấy đại tướng quân có hứng thú, ta vui tươi hớn hở nói:"Phu nhân, ta là sinh viên tốt nghiệp ngành khảo cổ với ước mơ trở thành nhà khảo cổ học đó nha!"
Đại tướng quân nhướng mày vui vẻ, ý bảo ta tiếp tục!
"Ha ha, bởi vì từ nhỏ ta đã mơ ước có một ngày có thể đào được dưới đất hoặc nhặt được đâu đó một đồng tiền cổ, sau đó sẽ đối nó lấy tiền để mua kem ăn......" Nói đến đây bèn vụng trộm nhìn nhìn đại tướng quân, sau khi nhìn đến nụ cười như có như không của nàng thì mặt ta nóng lên, vội vàng giải thích:"Phu nhân, kỳ thật trước đây ta không có tham ăn!"
"Ân!" Đại tướng quân gật đầu nhìn ta cười.
"Ngạch ~" Nhìn nụ cười không rõ hàm ý trên mặt đại tướng quân, ta xấu hổ sờ mũi tiếp tục nói:" Sau khi lớn lên, ta phát hiện có thể kiếm được loại tiền cổ này ở một nơi, bất quá nơi đó lại là cổ mộ, nhưng trộm mộ là phạm pháp, cho nên, nếu ta muốn lấy được tiền cổ mà lại không phạm pháp rồi bị bắt, biện pháp duy nhất đó chính là làm một nhà khảo cổ, quang minh chính đại đi lấy......"
Đại tướng quân nghe được ta nói trộm mộ rồi tiền cổ này nọ thì đầu chân mày khẽ nhíu lại.
Ta sờ chóp mũi ngượng ngùng nói:"Khảo cổ phải tìm tới những nơi rừng núi hoang sơ hiểm trở để đào bới tìm kiếm, để dự phòng chuyện bất trắc xảy ra, chúng ta phải nắm giữ một ít kỹ năng sống, vài đòn thế bảo vệ bản thân, phải nhận biết được các loại cây thuốc để chữa thương, cũng như những hiện tượng, ám hiệu ký hiệu......" Ta lảm nhảm một đống lớn với đại tướng quân.
Đại tướng quân nghe được tới khúc ám hiệu ký hiệu thì đáy mắt khẽ chớp động.
"Phu nhân, chúng ta cũng chế tạo một loại ký hiệu riêng chỉ thuộc về hai người chúng ta được không?" Trong đầu ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
"Hảo!" Đại tướng quân không phản đối mà hỏi:"Phu quân nghĩ đến loại ký hiệu gì sao?"
"Ân......" Ta nheo mắt lại, ngẫm nghĩ một hồi bèn cầm lấy tay đại tướng quân, viết xuống lòng bàn tay đại tướng quân ký tự 'S' rồi nói:"Phu nhân, chúng ta dùng 'Y&S' làm ký hiệu được không, lấy chữ đầu tiên trong họ của ta là ' Vu ' ghép với chữ thứ nhất trong họ của phu nhân là " Tư "!" Nói xong, ta viết đi viết lại những ký tự này trong lòng bàn tay đại tướng quân vài lần. Chỉ cần không phải là người chuyển kiếp tới đây, chắc hẳn cũng không ai biết được hai ký tự này.
*"于"bính âm là [yú] =Vu
*"司" bính âm là [si] =Tư
Đại tướng quân còn rất chăm chú quan sát lòng bàn tay, cúi đầu đáp:"Hảo ". Sau đó liền cầm lấy tay ta lật lại, ở trong lòng bàn tay ta lặng lẽ viết xuống dòng chữ:"Y&S"
Mặt ta nóng lên, vào lúc đại tướng quân viết xuống lòng bàn tay ta ba ký tự này khiến ta có một loại ảo giác, như là đại tướng quân đang cùng ta tạo nên một loại ký hiệu riêng nào đó đầy ngọt ngào
Đại tướng quân cúi đầu, nhẹ viết xuống lòng bàn tay ta ba chữ kia, sau đó đột nhiên hỏi:"Trước kia phu quân có từng làm loại ám hiệu này với người khác chưa?"
"Chưa hề!" Lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhồn nhột khiến ta bắt đầu mơ màng, hồn rời khỏi xác nhìn chăm chăm sườn mặt đang cười của đại tướng quân.
"Phu quân, nếu trước kia chưa từng, như vậy về sau cũng không thể lại có!" Đại tướng quân ngẩng đầu, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn ta.
"......" Ta chớp mắt vài cái, cố gắng nghĩ xem những lời này của đại tướng quân là có ý gì, chẳng qua là sau một hồi suy nghĩ vẫn không thể nghĩ ra được, chỉ biết là trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng nhanh, khóe miệng hai bên không chịu khống chế cũng bắt đầu vểnh lên.
"Ân ~ Chẳng lẽ sau này Vu Thị lại muốn tạo ra một ám hiệu mới cùng người khác?" Đại tướng quân nhướng nhướng mày.
"Ngô ngô......" Dùng sức lắc đầu......
"Sao lúc cười lên lại trông khờ khạo như vậy nhỉ!" Đại tướng quân đưa tay nhéo nhéo vành tai ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, chân mày cong nhẹ, đáy mắt tỏa ra một loại nhu tình mà chính mình cũng không thể nào khống chế được