Vu Thị Khuynh Thần

Chương 81



Khi ta cùng đại tướng quân bước vào phòng bếp thì mọi người cũng đã bắt đầu nấu nướng, cho nên sự xuất hiện của ba người chúng ta khiến ai ai cũng đều sửng sốt ngớ ra một hồi lâu.
"Tiểu tiểu thư, tôn cô gia, sao các người lại đến đây?" Một vị đại nương tầm năm mươi tuổi có khuôn mặt tròn phúc hậu kích động nhìn chúng ta.
"Phúc mama." Đại tướng quân cười lên tiếng.
"Ai ai...... Tiểu tiểu thư, các ngài cần gì thì phân phó hạ nhân lại đây nói một tiếng là được rồi ......" Đại nương từ ái khuyên bảo đại tướng quân.
"Phúc mama, chúng ta lại đây là vì muốn làm sủi cảo." Đại tướng quân cười đáp trả.
"Tiểu tiểu thư, ngài muốn ăn sủi cảo, chúng ta lập tức làm." Phúc mama nói xong liền xoay người chuẩn bị.
"Phúc mama, người không cần vội, sủi cảo này chúng ta có thể tự làm được." Ta vội vàng ngăn cản vị đại nương đang kích động lại.
"Tôn cô gia, làm vậy sao mà được, phòng bếp bây giờ rất hỗn loạn......" Phúc mama kinh ngạc một chút, hoà ái cười khuyên nhủ.
Nhìn đại tướng quân, sau đó nhìn về phía đại nương cười nói:" Không có việc gì, Phúc mama, ta tự làm là được rồi. Mọi người giúp ta chuẩn bị nguyên liệu là được."
"Này......" Phúc mama sửng sốt, ánh mắt qua lại đánh giá ta và dại tướng quân một hồi, sau đó ra vẻ hiểu rõ mà vui vẻ nhìn ta:" Ai nha, hảo, không biết cô gia muốn chuẩn bị nguyên liệu gì?"
"Hôm nay phu nhân muốn ăn gì?" Ta ngẫm nghĩ, quay đầu hỏi đại tướng quân.
Đại tướng quân suy nghĩ một chút rồi cười nói:" Nào cũng được!"
Ta gật đầu, ánh mắt đảo qua Diệp Vấn vẫn đang đứng ngây người ở đó, ta nói với Phúc mama:" Phúc mama, bình thường ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu thích ăn gì?" Thế nhưng mọi nguyên liệu đều có, vậy ta cũng nên nấu thêm một phần cho họ.
"Lão gia và các vị phu nhân thích đạm bạc, ngày thường chỉ ăn món chay thanh đạm."
Ta nghiêng đầu nghĩ nghĩ, khẩu vị của đại tướng quân cũng là thanh đạm, còn Diệp Vấn và Phong quân sư thì có thể mặc kệ không cần quan tâm, thế là ta liền nói với Phúc mama:" Ân, kia làm phiền Phúc mama giúp ta chuẩn bị vài món chay thanh đạm đi."
"Hảo." Phúc mama đáp lời xong liền sai hai tiểu nha đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Diệp Vấn tiểu cô nương đứng ở bên cạnh, từ khi bước vào bếp cho đến giờ thì không phát ra tiếng nào, nàng chỉ đứng bên cạnh, dùng một loại ánh mắt giống như đang tìm tòi nghiên cứu lại giống như kinh ngạc, khiếp sợ, ảo não đánh giá qua lại giữa ta và đại tướng quân.
Chờ Phúc mama dọn ra một chỗ sạch sẽ thoáng đãng cho chúng ta thì ta liền tiện mồm nhờ nàng lấy giúp ta hai cái tạp dề.
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, ta cởi trường bào ra, đặt sang một bên, mặc tạp dề vào, xắn lấy tay áo, nói với Phúc mama ở một bên đang muốn hỗ trợ:" Phúc mama, còn lại để ta là được rồi, người cứ đi làm việc của mình đi, không cần để ý đến ta."
Phúc mama thấy tư thế của ta, do dự một chút mới gật gật đầu đáp:" Hảo, tôn cô gia, nếu có gì cần phân phó thì hô một tiếng là được." Nói xong thì rời đi một cách lưu luyến.
Ta rửa tay, dưới con mắt quan sát của Diệp Vấn và ánh mắt ngậm cười của đại tướng quân, ta bắt đầu nhào bột. Sau khi lấy một lượng nước vừa phải trộn vào với bột, ta ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng đại tướng quân ở bên cạnh có vẻ như đang rất háo hức, nóng lòng muốn thử, ta nhịn không được bèn lên tiếng mời:" Phu nhân muốn thử một chút không?"
"Hảo!" Đại tướng quân không chút nghĩ ngợi gật đầu, sau đó nàng hưng trí bừng bừng đi rửa tay, rồi để ta giúp nàng xắn ống tay áo lên, mặc tạp dề vào. Nàng bắt đầu tiếp nhận công việc của ta — Nhào bột .
Mà ta thì đứng bên cạnh đảm đương vai trò cô giáo, cẩn thận chỉ nàng từng bước, chỉ là, đại tướng quân quá mức thông minh, động tác nhào bột cực kì điêu luyện, thậm chí còn chuẩn hơn cả ta.
"Thần biểu tỷ, các người......" Diệp Vấn ở một bên rốt cục mở miệng .
"Diệp biểu muội biết làm sủi cảo không?" Ta làm như không thấy vẻ kinh ngạc của Diệp vấn mà hỏi.
"Đương nhiên!" Diệp Vấn đáp có có chút miễn cưỡng.
"Được rồi, vậy lát nữa công việc nhóm bếp sẽ giao cho ngươi!" Không thèm để ý đến ánh mắt đang trợn trừng của nàng vì lời nói của ta.
"Dựa vào cái gì mà ta phải đi nhóm bếp?" Diệp Vấn bất mãn trừng ta.
"Ân, không dựa vào cái gì cả." Ta vô tội nhún nhún vai học lại động tác của nàng, không thèm nhìn nàng mà nhìn sang đại tướng quân, thấy nàng đang thực hiện thao tác một cách thuần thục, ta không nhịn được bèn hỏi:" Phu nhân, trước kia nàng từng cán bột rồi sao?"
Đại tướng quân trải bột lên thớt, ngẩng đầu mỉm cười với ta:" Đã lâu rồi chưa làm."
"Ngạch?" Này, đại tướng quân trước kia......
Diệp Vấn ở một bên đắc ý liếc nhìn ta:" Trước kia ở trên núi ấy, Thần biểu tỷ thường cùng biểu ca nấu cơm."
"Ngạch?" Biểu ca? Ta nghi hoặc đánh giá Diệp biểu muội, vị biểu ca này là từ đâu chạy đến.
"Biểu ca và Thần biểu tỷ gói sủi cảo là đẹp nhất!" Diệp Vấn đắc ý nhếch môi với ta.
"......" Chớp chớp mắt.
"Ân, trước kia ở trên núi, theo môn quy thì đệ tử trong phái phải tự lo cuộc sống hằng ngày. Để cho tiện thì mọi người sẽ thay nhau xuống bếp." Đại tướng quân cười nói.
"À ra vậy ......" Ta gật đầu.
Cúi đầu nhìn bột bánh trên tay đại tướng quân, ngón tay trắng nõn thon dài nhào nặn, hơn nữa, nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của đại tướng quân, trên khoé miệng nàng lại xuất hiện một nụ cười mỉm, ta không tự chủ được mà bắt đầu trầm mê.
"Được rồi!" Trên mặt hơi mát một chút.
"Làm sao vậy?" Ta khó hiểu nhìn đại tướng quân.
"Nhào bột xong rồi!" Mặt đại tướng quân đỏ ửng mang theo nụ cười e thẹn.
"A?" Ta ngớ ra, cúi đầu nhìn bột bánh.
"Vừa rồi nghĩ cái gì?" Đại tướng quân xoay người, giống như vô tình hỏi tới.
"Không nghĩ gì cả?" Ta quay đầu nhìn một vòng thì mới phát hiện Diệp Vấn tiểu cô nương kia đã biến mất tự khi nào.
Ta có chút thắc mắc hỏi:" Phu nhân, Diệp biểu muội đâu rồi?"
"Có việc nên đi rồi!" Giọng đại tướng quân có chút dửng dưng.
"À......" Ta gật đầu, cầm lấy chày cán bột chuẩn bị làm việc.
"Vu Thị có chuyện muốn hỏi ta sao?" Đại tướng quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại đây, hỏi.
"A?" Ta khó hiểu chớp mắt.
Đại tướng quân nhìn ta một hồi, dường như bất đắc dĩ mà hơi mỉm cười, sau đó tiếp tục cúi đầu gói sủi cảo.
"Khuynh Thần?" Ta nhìn đại tướng quân vẫn đang trầm mặc, trái tim đột nhiên có chút nặng nề.
Một tiếng thở dài như có như không hồi lâu sau, đại tướng quân ngẩng đầu, nhìn ta nói:" Vu Thị thật sự không muốn nói gì hoặc không có gì muốn hỏi sao?"
"Ta?" Ta không muốn hỏi gì cả, chỉ là...... Chống lại cặp mắt bình tĩnh của đại tướng quân, ta có chút chột dạ.
Ngơ ngác nhìn khuôn mặt bình tĩnh của đại tướng quân, miệng há ra đóng lại vài lần mới nói:" Ta chỉ biết người ở bên cạnh nàng hiện tại là ta, người bên cạnh nàng trong tương lai cũng là ta."
Đại tướng quân sửng sốt một chút, chỉ chốc lát, bên môi nở rộ một nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt chớp động luồng sáng nhu hòa.
"Cho nên, đối, đối với người đã khuất ta sẽ không để ý hay nghĩ nhiều gì đâu......" Đối với cái tên biểu ca gì đó, hắn là ai, làm cái gì, ta không thèm để ý tới là được.
"Cho nên, Khuynh Thần......" Ta hiên ngang lẫm liệt nói một đống triết lý nhân sinh gì đó, cho đến khi nụ cười trên mặt đại tướng quân càng ngày càng đậm ta mới phì phò dừng lại.
"Ân!" Đại tướng quân cười cười nói:" Biểu ca của Diệp Vấn là......"
Không đợi đại tướng quân nói xong, ta đã cầm lấy chày cán bột vung lên, hiên ngang lẫm liệt nói:" Ân, phu nhân, nàng không cần nói, ta sẽ không để ý !"
Đại tướng quân giận dỗi liếc ta một cái nói:" Nhưng ta muốn nói."
"Nha......" Lập tức thả chày xuống, vểnh tai lên chuẩn bị nhập tâm nghe.
"Biểu ca của Diệp Vấn là nhị sư huynh. Diệp Vấn và sư huynh từ nhỏ đã mồ côi, lúc sư huynh nhập môn, theo môn quy, Diệp Vấn còn quá nhỏ nên phải gửi một nông hộ dưới chân núi chăm sóc, thỉnh thoảng Diệp Vấn cũng sẽ lên núi chơi. Kể từ khi sư huynh gặp chuyện không may lần đó, Diệp Vấn còn quá nhỏ, nhưng nhờ cơ duyên nào đó lại được ngoại tổ mẫu bắt gặp và nhận làm nghĩa nữ trong một lần đi lạc." Đại tướng quân giải thích một cách ngắn gọn.
"Thì ra là vậy?" Ta gật gù, hèn gì Diệp Vấn lại kì quái như vậy.
"Ân!" Đại tướng quân nhìn ta, ánh mắt nàng sáng ngời khiến lòng ta vốn không yên tĩnh lại càng thêm nhộn nhạo.
"Khụ khụ, phu nhân, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta tiếp tục...... Ha ha......" Ta cười gượng cúi đầu, nghiêm túc cán bột. Ánh mắt đại tướng quân ở phía đối diện quá mức sáng ngời khiến ta không dám manh động, ta thậm chí còn nghĩ đến việc ngâm nga vài câu hát để che giấu sự chột dạ trong lòng ta giờ phút này.
Hồi lâu, vào lúc ta nghĩ rằng rốt cuộc cũng có thể vượt qua được cửa này thì đại tướng quân ở đối diện dường như lại thở dài một tiếng đáp:" Ân!"
Nghe tiếng ừ đơn độc lại như tiếng thở dài này của đại tướng quân, ta dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu nhìn đại tướng quân đang cúi đầu, trái tim khẽ nhói. Không dám do dự buông công việc trên tay xuống, ta sải bước đến bên cạnh đại tướng quân. Đưa tay lấy đi chày cán bột trên tay nàng, trong nháy mắt nàng ngẩng đầu lên, ta nhanh chóng cúi đầu, chuẩn xác hạ cánh trên cánh môi mềm mại hương hương kia.
Không để ý đến vẻ kinh ngạc của đại tướng quân, cũng không quan tâm đến hoàn cảnh bây giờ có thích hợp hay không, chỉ lo cuốn lấy đối phương, dẫn dắt đối phương cùng nhau nhảy múa, cho đến khi lồng ngực cạn khí nữa mới luyến tiếc rời đi.
Nhìn đại tướng quân cũng đang thở gấp, khuôn mặt ửng hồng, ta nói:" Khuynh Thần bảo ta tận lực tránh xa Diệp Vấn là bởi vì nhị sư huynh đó sao?" Được rồi, thế nhưng bị đại tướng quân nhìn thấu, ta cũng trở nên thẳng thắn, lúc nói đến nhị sư huynh thì giọng điệu cũng không đến mức ganh tị, nhưng cũng không phải là quá bình thản.
"Tê......" Vành tai bị niết......
"Rốt cuộc cũng chịu nói......" Đại tướng quân đỏ mặt tức giận nhìn ta.
"......" Ta bĩu môi, này cũng không thể trách ta, tất cả đều tại nhóc Diệp Vấn kia, từ hồi gặp mặt ta đến giờ thì thái độ không lúc nào là không kì quái. Ngày hôm qua đại tướng quân lại còn bảo ta tránh xa Diệp Vấn ra...... Phong quân sư lại là thái độ kia......
Đại tướng quân bất đắc dĩ nhìn ta, tay đang nắm lỗ tai ta khẽ tăng lực lên một chút, nàng ôn nhu nói:" Từ nhỏ tình cảm giữa Diệp Vấn và biểu ca của nàng đã rất sâu đậm rồi, cho nên thái độ của nàng với ta vẫn luôn như vậy, vẫn luôn hiểu lầm ta về chuyện đó.
"Ồ!" Ta gật gù, thở phào, thì ra là một đứa nhóc mắc chứng yêu thích anh trai có chút nghiêm trọng mà thôi, chỉ cần đối tượng yêu thích không phải đại tướng quân là tốt rồi.
"Về sau không được nghĩ nhiều ......" Đại tướng quân lên tiếng cảnh cáo.
Ta ngoan ngoãn gật đầu:" Hảo!" Sẽ không nghĩ nhiều...... về người khác.
"Có việc gì cũng không được nghẹn trong lòng, phải thành thật thẳng thắn." Đại tướng quân lại cảnh cáo.
"Ân, đã rõ!" Ta gật đầu, tỏ vẻ ta vẫn luôn rất thành thật thẳng thắn, đương nhiên là về sau sẽ càng thêm thẳng thắn.
"Về sau......" Mặt đại tướng quân lại đỏ lên.
"Sao vậy?" Ta chớp chớp mắt.
"Về sau, rõ như ban ngày ban mặt thì không được lỗ mãng như ban nãy." Lúc này mặt đại tướng quân đã đỏ bừng.
"Ngạch ~" Nghĩ đến món ngon vừa rồi, mặt ta lại nóng lên. Nhưng vì phúc lợi về sau của chính mình ta không thể không cố gắng tranh thủ:" Nhưng mà không có ai nhìn thấy a!" Phúc mama và mọi người đều ở bên ngoài......
Một dĩa sủi cảo chay đã được gói xong được đặt ngay ngắn trên bếp bên cạnh cửa.
"Kia, lần sau sẽ không để cho những người khác, ngạch......" Lần sau nhất định sẽ không để cho người khác nhìn thấy!
"......"