Vũ Tôn

Chương 107: Chương 106



- Người hữu duyên, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.
Từng chữ hắn nói như là lời nói của Thiên địa, khắp nơi thanh âm vang lên không dứt, vang vọng trong não hải Vũ Tôn. Vũ Tôn tái mặt. Người này cũng quá kh ủng bố đi.
Cố kìm chế cảm xúc, hắn bình thản nhìn “người” kia hỏi:
- Người hữu duyên, không biết có phải tiền bối muốn nói đến ta?
Lúc này “vị tiền bối” kia mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt hắn không đen như người khác mà ẩn ẩn như có muôn ngàn vì sao thay phiên lấp lánh. Thiếu chút nữa linh hồn Vũ Tôn trầm luân vào trong đó nếu hắn không nhắm mắt kịp.
- Tiên Thiên cảnh sơ kì, phàm thể đỉnh, cốt linh mười lăm. Tư chất quả thực quá tệ đi.
“Hắn” khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy thất vọng nhìn Vũ Tôn. Hắn đã chờ đợi nơi này vô số tuế nguyệt, để rồi có kẻ tiến vào đây được thì lại là Tệ hại của những kẻ Tệ hại.
Vũ Tôn nhìn “vị tiền bối” kia, thấy hắn hết sức thất vọng thì cũng kệ không nói gì. Đúng là với tư chất phàm thể thì hắn không có vốn liếng gì, hơn nữa cũng không muốn bạo lộ bản tôn.
- Coi như là số trời vậy. Aizzz. Đã đợi hai vạn năm rồi, nếu tiếp tục đợi nữa cũng không được. Đã là duyên phận thì đành thành toàn cho hắn vậy.
“Vị tiền bối” kia khẽ cảm thán. Nhưng lời nói của hắn lại làm Vũ Tôn cực độ khiếp sợ.
Cái gì mà đã đợi hai vạn năm. Nói vậy người này ngây ngốc ngồi ở đây hai vạn năm rồi sao? Võ Hoàng thọ nguyên chưa tới ngàn năm, vậy mà “Vị tiền bối” này đã ngồi để đợi hai vạn năm. Vậy thực lực hắn kh ủng bố đến mức nào???
- Ngươi có đồng ý bái ta làm sư phụ không?

Đột nhiên “Vị tiền bối” kia nhìn Vũ Tôn hỏi.
- Xin lỗi tiền bối, ta đã có sư phụ, không thể làm đệ tử của ngài. Nhưng nếu ngài cần ta có thể tìm cho ngài người khác.
Vũ Tôn không phải suy nghĩ gì, thẳng thừng từ chối. Trong lòng hắn, Xích Huyết Hoàng là đại thúc nhưng cũng là sư phụ của mình rồi. Có câu Tôn sư Trọng đạo, hắn không muốn trở thành kẻ ai cũng có thể là thầy cả.
“Vị tiền bối” kia kinh ngạc. dường như câu trả lời của Vũ Tôn ngoài ý muốn của hắn. Hắn lại hỏi lại:
- Nếu ta ban cho ngươi cả Bảo điện này thì sao?
- Xin lỗi tiền bối, tuy Bảo điện này quý giá nhưng ân nghĩa sư đồ không gì có thể lay chuyển được. Tuy ta và người đó không gọi nhau sư – đồ, nhưng trong lòng ta chỉ có người đó là sư phụ mà thôi.
Vũ Tôn kiên quyết lắc đầu.
- Vậy ngươi chết đi, nếu đã không phải đệ tử của ta thì đừng hi vọng sống rời khỏi đây. Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, có đồng ý không?
“Vị tiền bối” kia đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy tức giận. Hắn chỉ nhìn thôi mà Vũ Tôn cảm thấy như bị ngàn tiễn xuyên thây. Cổ hắn đau đớn như bị ai bóp nghẹt.
Ánh mắt hắn mờ dần đi, nhưng hắn vẫn không mở miệng thỏa hiệp. Cùng lắm sẵn sàng mất phân thân này là cùng. Tính cách hắn vốn dĩ cứng rắn, người cứng rắn với hắn thì hắn sẽ cứng rắn lại.
Đến lúc hắn đã không thể thở nổi, khắp người xương cốt như toái nát, hai mắt hắn đã vô thức nhắm lại đột nhiên mọi sự đau đớn, áp lực biến mất. Một luồn nguyên khí mạnh mẽ tiến nhập cơ thể cho hắn tỉnh lại.

- Xem như ta vô duyên đi. Có lẽ là Thiên ý, chỉ có đổ cho Thiên ý mà thôi. Đến cả một tiểu tử Tiên Thiên cảnh cũng chê không thèm làm đồ đệ.
“Vị tiền bối” kia khẽ thở dài, lắc đầu. Thần sắc hắn ảm đạm đi rất nhiều.
- Tuy ngươi không làm đồ đệ ta, nhưng ta sẽ truyền mọi tuyệt học của ta cho ngươi. Thậm chí cả Bảo điện này cũng có thể cho ngươi, ngươi có muốn không?
Lời nói đầy sự cám dỗ vang lên.
- Thưa tiền bối, không công không hưởng lộc. Tiền bối muốn ta làm gì hãy nói ra, nếu làm được ta sẽ đáp ứng, còn nếu không xin tiền bối đợi người khác.
Vũ Tôn đứng thẳng dậy, nghiêm chỉnh nhìn “Vị tiền bối” kia. Đột nhiên có người đòi cho ngươi một kiện Thần khí, ngươi sẽ nghĩ thế nào?
Chắc người đó bị điên chứ không thì đầu óc cũng không minh mẫn.
- Ngươi rất thông minh, không dễ dàng bị cám dỗ. Ta đúng là có việc cần ngươi thay ta làm.
“Vị tiền bối” gật đầu nhìn Vũ Tôn. Tên thiếu niên này tuy tư chất, tiềm chất không lớn nhưng lại có thừa kiên định, tỉnh táo. Điều này coi như gỡ gạc lại chút gì đó đi.
- Xin tiền bối nói ra, nếu làm được ta sẽ gắng hết sức.
Vũ Tôn nói ra lời này coi như là nửa đồng ý rồi. Nếu là việc thiên kinh địa nghĩa để đổi lấy kiện Bảo điện thần khí này thì hắn dại gì từ chối, còn nếu là việc thương thiên hại lí thì hắn tuyệt đối không.

- Ta muốn người giết một người, đó là kẻ thù của ta thay ta.
“Vị tiền bối” trầm giọng nói.
Vũ Tôn cả kinh. Yêu cầu này coi như khó quá đi. Người kia thực lực thông thiên vậy mà còn cần hắn đi giết kẻ thù vậy đủ biết kẻ thù của hắn mạnh kh ủng bố tới mức nào.
- Tiền bối, chuyện này có vẻ quá khó đi. Tiền bối thực lực mạnh mẽ như vậy, kẻ thù của ngài chắc chắn không thua kém, tại sao tiền bối không ra tay mà lại chọn một tên tiểu tốt như ta?
- Hừ, nếu ta làm được thì còn cần ngươi giúp làm gì. Ngươi yên tâm, ta không cần ngươi hoàn thành trong một sớm một chiều, ngươi không làm được thì đời con, cháu ngươi làm cũng được.
- Rút cục người đó là ai. Ta sẽ không làm những chuyện Thương thiên hại lí.
- Thương thiên hại lí. Ngươi yên tâm, hắn tuyệt không phải người tử tế gì, cho nên ngươi không cần lo lắng.
“Vị tiền bối” mở miệng đảm bảo. Sau đó hắn nói tiếp:
- Tên kia là kẻ thù của ta, hắn là chúa tể hắc ám, giết người vô số nên ngươi không cần lo giết nhầm người tốt.
- Vậy được, ta đáp ứng tiền bối. Nếu thực lực ta đủ mạnh ta sẽ giúp ngài trả thù. Nhưng nếu ta phát hiện ra người mà tiền bối nói hoàn toàn ngược lại thì xin lỗi, ta sẽ xem như chưa đáp ứng qua ngài.
Vũ Tôn không do dự trả lời.
- Ta cần ngươi phát thệ với tâm ma của mình.
“Vị tiền bối” không tin tưởng nhìn Vũ Tôn nói.

Đùa gì chứ, sau này ra khỏi đây hắn chỉ cần nói : tên kia là người tốt, ta không giết được thì chẳng phải mình mất đi cả Thần khí lẫn Thần kĩ sao???
Vũ Tôn cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, giơ ngón tay tró lên trời phát thệ:
- Ta Vũ Tôn hôm nay phát ra chi thệ dưới tâm ma của mình: Sau này, ta sẽ dùng cả tính mạng mình để giúp “Vị tiền bối” này trả thù trong trường hợp người mà ngài ấy nói thực sự là kẻ xấu. Nếu ta trái lời, Trời chu đất diệt, vĩnh viễn không bao giờ luân hồi.
Phát ra thề độc dưới tâm ma là điều mà mọi người tại Tu chân tinh cầu này làm mỗi khi gặp đại sự. Không biết có Thiên thật hay không, nhưng những kẻ làm trái lời Thề đều ngay lập tức bị trừng phạt y như lúc chúng phát thệ, nên không ai dám khinh nhờn.
- Không biết tiền bối đã tin chưa?
- Tốt, tốt. Ngươi đã phát ra chi thệ thì coi như xong. Ngươi sẽ là người kế thừa y bát của ta. Tên ngươi là Vũ Tôn đúng không. Hi vọng ngươi không làm ta thất vọng.
- Vậy ngài có thể nói kẻ thù của ngài là ai, ở đâu được chưa ?
- Hừ, ngươi quan tâm sớm làm gì. Rất rất lâu sau, chưa chắc ngươi đã là đối thủ của hắn, cho nên cứ bình tĩnh đi.
“Vị tiền bối” kia khẽ phất tay đánh gãy suy nghĩ của Vũ Tôn.
- Ta là Quang Minh chí tôn. Ngươi hãy nhớ lấy, sau này không được làm ô nhục đạo thống của ta nếu không đừng trách ta dù hóa thành lệ quỷ cũng khiến ngươi sống không bằng chết.
- Vãn bối nhớ rõ.
Vũ Tôn gật đầu, tự tin đáp. Ánh mắt hắn trong veo, không chút tham lam khiến Quang Minh chí tôn cũng cảm thấy hổ thẹn.
- Trước tiên, cần giải quyết vấn đề thể chất của ngươi đã. Thể chất là một phần rất lớn quyết định thành tựu của tu sĩ. Với Phàm thể này, ngươi tuyệt không cao hơn Tiên Thiên kì. Thậm chí ngươi có thể đạt tới Tiên Thiên kì với cốt linh mười lăm đã có thể xem là kì tích rồi.