Vũ Tôn

Chương 118: Chương 117



Thanh âm vừa dứt, một trung niên nhân xuất hiện ngay bên cạnh hai tên hộ vệ cụt tay. Tướng mạo uy nghiêm, khí thế sắc bén, tám phần mười trông giống như Phương Kiệt.
- Gia chủ, xin chủ trì cho chúng ta. Bọn chúng khinh người quá đáng, không xem Phương gia chúng ta ra gì.
Hai tên hộ vệ trông thấy trung niên nhân vội vã quì xuống.
- Hừ, bảo hộ thiếu chủ không được, lâm nguy còn dám vứt bỏ chủ nhân. Loại người như các ngươi sống làm gì nữa.
Tên trung niên nhân hai tay đặt l3n đỉnh đầu hai tên hộ vệ. Hai cái đầu như hai quả bóng vỡ nát, óc bắn tung tóe.
Đa số người nhìn thấy cảnh đó nôn ọe hoặc bỏ chạy mất dạng.
Hung danh của gia chủ Phương gia rõ như ban ngày, cực kì bao che khuyết điểm. Để hắn trông thấy chỉ thiệt thân.
Chẳng mấy chốc chỉ còn lại Vũ Tôn, Tiểu tam, Cún, Tiểu muội muội cùng Phương gia gia chủ.
Vũ Tôn lòng chìm xuống. Trung niên nhân này đem đến cho hắn một áp lực cực lớn. Chí ít tu vi của hắn cũng là Trúc Cơ kì hoặc tương đương. Sự lạnh lùng, dứt khoát không nương tay của hắn càng làm Vũ Tôn cảm giác nguy hiểm.
Phân thân này của hắn chỉ là Tiên Thiên sơ kì. Muốn đấu với hắn rõ ràng là không có cửa.
Hai bên trầm mặc. Phương gia tộc trưởng cũng không buồn đoái hoài đến nhi tử đang nằm dưới đất mà chăm chú nhìn ba người Vũ Tôn. Rõ ràng dưới uy áp của hắn mà Vũ Tôn không hề có chút phản ứng gì quả là chuyện lạ. Trong lòng của hắn nổi lên một ý niệm:
- Các ngươi là học viên của Nam Thiên Học Viện?

Hắn phá vỡ bầu không khí im lặng.
- Đúng vậy, ngài là Phương gia gia chủ?
- Không sai, lão phu Phương Hà, phụ thân của Phương Kiệt.
Hắn cúi xuống nhìn Phương Kiệt nằm dưới đất.
- Không hổ danh đệ tử Nam Thiên Học Viện, đều là rồng trong loài người. Nhưng kể cả là học viên của Nam Thiên Học Viện thì cũng phải cấp cho lão phu một câu trả lời thỏa đáng. Khuyển tử của ta bị các ngươi đánh gần chết là vì sao ?
- Phương gia chủ, ta nghĩ ngài là người rõ nhất tính cách con mình. Chẳng lẽ nhìn hoàn cảnh này mà còn chưa rõ sao ?
Vũ Tôn nhìn hắn, châm biếm. Rõ ràng lão hồ li này đã thừa biết lí do nhưng vẫn còn giả bộ.
Phương Hà bị Vũ Tôn châm chọc, trong lòng có chút tức giận nhưng tạm nuốt xuống. Đối với đệ tử Nam Thiên Học Viện hắn không dám càn rỡ. Đa phần đệ tử Nam Thiên Học Viện đều có bối cảnh rất lớn, một gia chủ của một gia tộc nhỏ như Phương gia tại Quảng Bình trấn này còn chưa đủ gãi ngứa cho họ. Đặc biệt tên áo vàng kia ( Tiểu Tam ) khi nói đến Phương gia hắn thái độ tràn đầy khinh miệt, xem thường. Rõ ràng là đằng sau hắn có chỗ dựa lớn hơn Phương gia rất nhiều.
Nhưng thù đánh con, phế hộ vệ này thì không thể đơn giản bỏ qua được. Nếu bỏ qua sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ mọi người.
Nhất thời hắn tiến thoái lưỡng nan. Thực lực của hắn tuy dư sức bắt mấy tên thiếu niên, thiếu nữ này nhưng nơi này cách Nam Thiên Học Viện không xa. Hắn không có gan đó. Nhưng chí ít phải thu được chút lợi tức.
- Đúng vậy, khuyển tử tính tình không được tốt nhưng các ngươi có cần ra tay nặng như thế không? Hơn nữa hộ vệ của chúng ta còn bị các ngươi phế. Phải chăng các ngươi xem thường Phương gia ta.
Nói đến “xem thường Phương gia” , mặt hắn tràn ngập sự phẫn nộ, như sẵn sàng liều chết cùng với Vũ Tôn.

- Lão già này quả thực ghê tởm. Con không lo trị thương còn ở đó tìm cách mặc cả đòi hỏi.
Vũ Tôn sao không hiểu ý hắn. Hắn cười lạnh thầm nghĩ.
- Vậy không biết Phương gia gia chủ định xử lí thế nào?
Vũ Tôn đi thẳng vào vấn đề. Hắn cũng không muốn làm to chuyện.
Phương Hà thầm khen Vũ Tôn thông minh. Chỉ nói vài ba câu đã biết dụng ý của hắn. Liếc nhìn Phương Kiệt càng cảm thấy chán nản. Giá như hắn có thể bằng một phần thiếu niên kia thì nằm mơ cũng hài lòng.
- Khuyển tử bị thương trầm trọng, không biết hai vị tiểu huynh đệ có mở lòng cứu nó một mạng chăng?
- Hừ, hắn chết là may, nếu không chết sau này ta gặp lại chắc chắn giết hắn.
Tiểu Tam sau một lúc điều dưỡng mở miệng nói.
Vũ Tôn đưa tay ngăn Tiểu Tam. Con giun xéo lắm cũng quằn, không nên bức chó cùng rứt giậu.
- Chuyện này không thành vấn đề. Đây là một bình Phục Huyết Đan, với tu vi Hậu Thiên như công tử chắc chắn sẽ nhanh chóng bình phục.
Vũ Tôn giả vờ thò tay vào ngực, móc ra một bình đan dược sau đó ném cho Phương Hà.

- Chẳng nhẽ tính mạng khuyển tử chỉ ngang bằng một bình đan dược hay sao? Như vậy có phải không được công bằng cho lắm ?
Vũ Tôn cũng lười tranh cãi, lôi ra tiếp một bình đan dược khác ném cho hắn.
- Đây là Ngưng khí đan, không cần nói Phương lão gia hẳn cũng từng nghe tên. Như vậy đã đủ rồi chứ?
Ngưng nguyên đan, đan dược trợ giúp chuyển đổi Nguyên lực thành Nguyên khí, có tác dụng rất lớn với Trúc cơ tu sĩ như Phương Hà.
Quả nhiên cầm lấy bình Ngưng Khí đan Phương Hà hai mắt sáng như đuốc. Tuy Phương gia có vài thành viên là học viên của Nam Thiên Học Viện nhưng cũng chỉ là ngoại môn, Ngưng khí đan phải vào trong nội môn mới có tư cách hoán đổi. Hắn mới tấn thăng Trúc cơ không lâu, nếu có Ngưng khí đan sẽ dễ dàng củng cố cảnh giới hơn nhiều.
- Có vẻ như …
Hắn còn muốn mở miệng đòi thêm. Con người mà, càng thấy tiền càng sáng mắt.
- Đủ rồi. Phương gia chủ, nên biết giới hạn mọi chuyện. Nếu chuyện hôm nay nhi tử của ngươi muốn bắt học viên của Nam Thiên Học Viện truyền về tai đạo sư của chúng ta thì Phương gia các ngươi sẽ “ Không Vui Vẻ” đâu. Ta nghĩ có hay không một Phương gia cũng không phải là chuyện lớn với Học viện.
Phương Hà cả kinh. Suýt chút nữa vì lòng tham mà hắn mờ mắt. Một học viên ngang nhiên bị bắt đi thành đồ chơi tình d*c cho nhi tử của hắn chắc chắn sẽ khiến Nam Thiên Học Viện nổi giận. Đó là sự khinh thường trắng trợn. Mà đối với các siêu cấp thế lực thì danh dự đôi khi quan trọng hơn cả.
- Ta không có ý đó, chỉ muốn đa tạ hai vị tiểu hữu mà thôi. Khuyển tử ngu muội, phạm sai lầm lớn mong nhị vị bỏ quá cho. Ta sẽ về nhà dạy dỗ lại. Sau này nếu gặp mấy vị tiểu hữu sẽ đích thân tạ lỗi.
Phương Hà không hổ là gia chủ, ứng biến tình huống rất nhanh.
- Được rồi, Phương gia chủ nhanh dẫn thiếu chủ quay về trị thương. Để lâu ta e sinh biến.
Vũ Tôn ý tứ đuổi khéo Phương Hà đi.

- Vậy lão phu tạm biệt hai vị tiểu hữu.
Phương Hà hiểu ý. Tay ôm lấy Phương Kiệt phóng vút đi trở về Phương gia.
- Tôn, sao ngươi lại chấp nhận thỏa hiệp với hắn ? Nếu hắn dám càn rỡ, ta sẽ diệt sạch cả gia tộc hắn.
Tiểu Tam nhìn Vũ Tôn thắc mắc. Hắn biết Vũ Tôn làm chuyện gì cũng phải có lí do.
- Muốn diệt người ta cũng phải giữ được mạng mình đã. Ngươi bức hắn quá hắn giết người giệt khẩu thì sao? Tuy có thể chúng ta thoát được nhưng còn Cún, còn tiểu muội muội? Tâm cơ người này rất nặng, tính cách lãnh khốc vô tình. Nhi tử bị thương nặng mà không quan tâm, vẫn tìm cách kiếm được một món lợi. Quả thực đáng sợ.
Vũ Tôn cảm thán.
Tiểu Tam cũng hiểu được. Hắn gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, làm gia chủ phải đặt lợi ích gia tộc trên hết. Bất kể lúc nào, có chuyện gì cũng phải tỉnh táo. Chỉ là một Phương gia nho nhỏ đã vậy, nếu là chủ nhân của những siêu cấp gia tộc không biết sẽ thế nào…
- Mà thôi, quan tâm làm gì chuyện đó. Mau lại xem tiểu muội muội thế nào rồi. Cún chắc sắp tỉnh rồi đấy.
Vũ Tôn giục Tiểu Tam.
Cún lúc này nằm trên lưng hắn, hai mắt vẫn nhắm nghiền, thở đều. Vũ Tôn đã kiểm tra qua thương thế của nàng cũng không có gì lo ngại. Hắn cõng Cún tiến lại chỗ tiểu muội muội.
Một lát sau, ba người Dương, Chan, Trương dực trở lại. Ba người vốn dĩ còn muốn mua thêm một số đồ đạc nữa nhưng nghe mọi người bàn tán nhân vật chính giống Cún, Vũ Tôn, Tiểu Tam nên vội vã trở về.
Sau khi nghe mọi chuyện ai cũng nắm chặt nắm tay. Vũ Tôn cùng Tiểu Tam phải hết mất chút thời gian để mọi người bình tĩnh lại. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, quan trọng bây giờ là đợi Cún tỉnh dậy rồi giúp tiểu muội muội làm tang lễ cho ông nàng sau đó còn quay lại học viện bởi ngày mai bắt đầu chính thức Đại tái Tân sinh rồi.