Cố Yến Thanh đi lướt qua người cô, tiện tay bỏ cốc nước xuống, lười biếng ngồi xuống ghế sô pha.
Diệp Hiệu trông thấy tóc anh hơi ướt, hẳn là vừa mới rửa mặt xong, tóc ở vùng trán và thái dương trông đen và dày hơn, trông anh có vẻ rất mệt mỏi.
Diệp Hiệu nói: “Thôi được.”
Hôm nay cô giúp việc nghỉ làm, Trình Hàn gọi Pizza Hut toàn là các món rất giàu calo, bày đầy cả mặt bàn trà. Trình Hàn xoay người vỗ bắp chân của Cố Yến Thanh ngồi đằng sau: “Đừng ngủ, dậy ăn gì đó đi đã, cậu đến đây để ngủ chắc?”
Cố Yến Thanh hé mí mắt ra nhìn.
“Có ai nói chuyện với cậu ấm như cậu không hả? Cậu ấm vất vả, cực nhọc, vừa xuống máy bay đã tới dự bữa tiệc này là niềm vinh hạnh của cậu đấy.” Một chàng trai trẻ tuổi cầm hộp mì, dâng lên cho Cố Yến Thanh với thái độ hết sức nịnh bợ: “Đúng không cậu ấm? Mời cậu dùng bữa.”
Ánh mắt Cố Yến Thanh tỉnh táo trở lại.
“Cậu ấm?” Anh khẽ nhẩm đọc lại hai chữ này rồi cười: “Sao vậy? Tôi là trai bao ở club* à?”
*Cậu ấm/thiếu gia là tiếng lóng ở Trung Quốc ám chỉ những người đàn ông làm gà.
“...”
Chàng trai trẻ kia không nhịn được bật cười ha ha.
Cố Yến Thanh mở hộp lasagna ra xem thử, phô mai đổ ngập trên miếng lasagna, anh không đói nên ghét bỏ, đóng nắp hộp lại, cầm một cốc trà hoa quả lên.
Diệp Hiệu không ngờ miệng lưỡi của Cố Yến Thanh cũng có thể cay độc như vậy nhưng nghĩ kĩ lại thì tính anh xoi mói như vậy cũng không có gì bất ngờ. Cô yên lặng ăn đồ ăn, thỉnh thoảng phân tâm nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Chàng trai vừa mới nói đùa kia hỏi: “Yến Thanh, đoàn phóng viên tới Nam Phi của bọn cậu có bao nhiêu người?”
Cố Yến Thanh nói: “Khoảng mười mấy người gì đó.”
“Quy mô lớn thật.”
Trình Hàn chớp thời cơ nói xen vào: “Đúng rồi, Diệp Hiệu cũng học ngành tin tức, cậu ấm có suất nội bộ trong đài…” Cố Yến Thanh liếc xéo Trình Hàn một cái, ném một cục giấy về phía Trình Hàn: “Vẫn còn chưa thôi đi à?”
Diệp Hiệu bị nhắc tên ngẩng đầu lên nhìn nhưng lời Trình Hàn nói nhanh chóng bị ngắt ngang, Trình Hạ quỳ dưới sàn nhà, với tay lấy đồ ăn, hỏi to: “Anh Yến Thanh, anh có mang gì về cho em không?”
“Anh để trong chiếc túi bỏ ở ngoài cửa ấy, lát nữa em tự ra đó chọn đi.”
“Ồ.”
Diệp Hiệu tiếp tục cúi đầu ăn gì đó, mọi người cũng không tốn quá nhiều thời gian vào chuyện ăn uống, chưa đầy nửa tiếng, đồ ăn trên bàn đã được đánh bay sạch sẽ.
Trình Hàn khiêng một chiếc bàn vuông bằng gỗ trong phòng chứa đồ ra, gọi: “Ai muốn chơi mạt chược nào?”
Mẹ Trình Hàn là mẫu phụ nữ mạnh mẽ, tính cách không giống mọi người, không cho phép trong nhà có những thứ đồ chơi giải trí như bàn mạt chược, cái bàn này Trình Hàn phải giấu lén lút.
Hai người bạn của Trình Hàn, một nam một nữ giơ tay lên: “Chuyện này mà còn phải hỏi nữa sao?”
Vậy là vẫn còn thiếu một người nữa, Trình Hàn gọi Diệp Hiệu vào chơi cùng.
Diệp Hiệu cảm thấy có lẽ Trình Hàn đang cố gắng để mình đỡ bơ vơ nhưng… “Em không biết chơi mạt chược.”
Quả là một câu trả lời khiến mọi người cạn lời, ba người đứng bên chiếc bàn mạt chược nhìn cô một lúc lâu, không nói tiếng nào, sau đó một người khác nói: “Cố Yến Thanh vào chơi đi.”
Cố Yến Thanh không đồng ý ngay mà chậm rãi ngẩng đầu lên, gọi Trình Hạ: “Em chơi đi, thua anh trả tiền.”
Trình Hạ nói: “Em là trẻ vị thành niên thời đại mới, ai lại chơi mạt chược với mấy ông già các anh, mất mặt.”
“Ồ, thế người thời đại mới đi thi còn xin Phật Tổ cho con đủ điểm qua môn thì không mất mặt đâu nhỉ?”
“Thôi được rồi, chơi thì chơi.” Trình Hạ lẩm bẩm ngồi vào bàn.
Diệp Hiệu và Cố Yến Thanh ngồi chung một chiếc sô pha, sô pha rất rộng nhưng không hiểu sao hai người lại ngồi rất gần nhau, Luvevaland chấm co, bên tai là tiếng mấy người chơi mạt chược, ti-vi đang bật nhưng không phát chương trình nào cả.
Cố Yến Thanh đột nhiên hỏi cô: “Bình thường cô chơi game gì?”
Diệp Hiệu lặng lẽ lắc đầu: “Tôi không chơi game gì cả.”
“Từ trước tới giờ cô đều không chơi game gì à?”
Diệp Hiệu nói: “Tôi chưa chơi bao giờ.” Cô biết có rất nhiều game hot từng được các bạn cùng phòng của cô chơi mê mẩn nhưng Diệp Hiệu cảm thấy chơi game lãng phí thời gian, chơi mãi không hết một ván, chậm trễ những chuyện khác của mình. Game điện thoại duy nhất mà cô từng tải là Đấu địa chủ nhưng cũng chỉ chơi tới rank Vàng là gỡ.
Có lẽ Cố Yến Thanh cảm thấy tính cách của cô rất thú vị, mới lạ nên tiếng cười của anh có phần bất đắc dĩ.
“Vậy thì chịu rồi.” Anh nói, sau đó nghiêng người lấy điều khiển từ xa, chỉ vào TV, nhấn một cái rồi thong thả nói: “Thế thì xem phim vậy, để xem cô thích xem phim gì nào.”
Anh bấm chuyển hết phim này tới phim khác, Diệp Hiệu ngồi nhìn, trong lòng hơi dậy sóng. Cô biết có một phim hành trình* được chấm điểm rất cao trên Douban nói về đề tài phân biệt chủng tộc, rất hợp để xem vào lúc này: “Anh đã xem phim Green Book bao giờ chưa?”
*Phim hành trình (tiếng Anh: road movie) là dòng phim tập trung kể về chuyến đi và những gì xảy ra trên chuyến đi của nhân vật chính, qua đó bộc lộ tính cách của bản thân và quá trình trưởng thành khi đối mặt với thử thách trong chuyến đi ấy. Một số phim hành trình nổi tiếng nhất có thể kể đến như Logan, Into The Wild, Harry Potter and the Deathly Hallows.
Cố Yến Thanh không nói rằng mình chưa xem mà đáp: “Được.”
Tiết tấu của phim văn nghệ luôn khiến người xem cảm thấy rất dễ chịu nhưng cũng rất thích hợp xem để ngủ. Phim chỉ mới chiếu tới đoạn nhân vật chính lên đường đi về phương nam, Cố Yến Thanh đã nghiêng người trên sô pha, ngủ thiếp đi.
Trong nửa giây màn hình đen lại để báo hiệu chuyển cảnh, Diệp Hiệu trông thấy bóng mình và Cố Yến Thanh in trên màn hình ti-vi. Lúc ngủ, đầu anh nghiêng về phía người cô rồi nhanh chóng đổ hẳn lên người cô.
Diệp Hiệu ngồi yên bất động, chỉ hơi đổ nhẹ người về phía trước một chút, dùng thân thể mình để che cho Cố Yến Thanh, không để người khác nhìn thấy anh đang ngủ. Cô hoàn toàn không còn tâm trí đâu để chú ý theo dõi nội dung phần phim còn lại nữa, toàn bộ sự chú ý của cô dồn hết vào tiếng hít thở của người nào đó.
Sau đó, trái tim thấp thỏm của Diệp Hiệu bắt đầu đập như nổi trống, người anh trượt xuống dưới, được cánh tay cô nâng lên.
Nhiệt độ cơ thể của hai người trao đổi cho nhau khiến cô cảm thấy tê dại đầy lạ lẫm. Diệp Hiệu do dự một lát rồi giơ ngón tay lên, kề gần vào bên dưới chóp mũi của Cố Yến Thanh, thăm dò hơi thở của anh, anh không có phản ứng gì cả. Luvevaland chấm co. Điều này tiếp thêm cho Diệp Hiệu lòng can đảm để mạnh dạn quan sát anh, mặt mày của anh khi bất động trông rất đẹp, cho dù dùng từ “đẹp” để miêu tả một người đàn ông thì không được phù hợp cho lắm.
Hai cánh tay của anh lồng vào nhau, khoanh tay trước ngực, cơ thể cao ráo co lại, chiếc áo sơ mi bị nhàu do nằm ngủ, vạt áo trước bụng dồn lại, che kín eo, khiến người ta rất muốn lật vạt áo sơ mi của anh lên xem, chắc chắn cơ bụng của anh rất phẳng, rất đẹp.
Diệp Hiệu thấy lòng mình hơi ngứa ngáy, khi ngón tay cô sắp chạm vào môi Cố Yến Thanh thì anh mở hé đôi mắt ngái ngủ của mình ra.
“Tôi chưa chết.” Anh nhắc nhở.
“Ồ.” Diệp Hiệu vội vàng rụt ngón tay lại, mặt bỗng chốc nóng bừng, vừa rồi chắc chắn là cô bị điên rồi.
“Hết phim rồi à?” Anh chưa tỉnh ngủ hẳn, giọng nói trầm khẽ và khàn khàn.
“Không phải.”
“Để tôi ngủ một lát, cô cứ xem đi.” Nói rồi, Cố Yến Thanh lại nhắm mắt lại, thân thể tiếp tục tựa vào người cô như thể đã ngầm chấp nhận tư thế này, chắc là anh buồn ngủ tới mức hồ đồ mất rồi.
Diệp Hiệu cố gắng chịu đựng một lát, trong phòng rất ồn nhưng hơn hết, cô không tài nổi chịu nổi tiếng tim mình đập thình thịch loạn nhịp và tiếng hít thở lẫn mùi hương đặc biệt của Cố Yến Thanh và cảm giác vật nặng đè lên người, cho nên cô đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Cô cần phải hóng gió một lát để gió thổi bay những suy nghĩ xấu xa trong đầu cô đi.
Chiếc gối dựa bằng thịt người đột nhiên biến mất, Cố Yến Thanh không mở mắt ra nhưng một bên khóe môi lại cong lên, nở nụ cười khá là nắm chắc thắng lợi trong tay.
Cô gái này còn thú vị hơn anh tưởng nhiều, cô khá là lợi hại.
Anh sắp bị quyến rũ mất rồi.
*
Diệp Hiệu không biết cảnh đêm trên tòa nhà cao tầng lại đẹp như vậy, cô chưa đi ra ngoài này bao giờ.
Gió mát đêm hè nhanh chóng thổi khô hơi nóng trên mặt cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh đen tựa như một tấm vải nhung cao cấp có rắc thêm vài viên kim cương.
Diệp Hiệu bóp nhẹ bờ vai bị anh đè tới độ tê mỏi của mình, cúi đầu xuống, trông thấy tòa nhà của đài truyền hình ở gần đây, bên phía tay phải, đầu cô chợt ong ong.
Bức ảnh mà chàng trai ở cửa hàng tiện lợi chụp cho cô cũng có hình tòa nhà này của đài truyền hình.
Có hình tòa nhà này cũng không có gì lạ, Diệp Hiệu lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh góc chụp, không ngờ ảnh chụp được lại rất giống tấm ảnh đó, thực sự trùng hợp tới vậy ư?
Diệp Hiệu suy nghĩ một hồi rồi gửi tấm ảnh này cho đối phương.
Diệp Hiệu: [Tôi thấy bầu trời đêm chỗ này rất đẹp nên chia sẻ với cậu.]
G.: [Rất đẹp.]
Diệp Hiệu nhíu mày: [Cậu không cảm thấy tấm này rất giống tấm cậu chụp sao? Ý tôi là cảnh đường phố ấy.]
G.: [Hóa ra chúng ta ở rất gần nhau.]
Diệp Hiệu đột nhiên cảm thấy khá bất lực, có lẽ là do quan niệm về số mệnh và duyên phận của cô, thành phố này lớn như vậy, nhiều nhà cao tầng như vậy, cùng chung một góc chụp cũng không có gì lạ: [Tôi không sống ở đây, chỉ tình cờ trông thấy thôi.]
G.: [Vậy cô ở đâu?]
Diệp Hiệu: [Chỗ đó khá xa, không có cảnh tượng sầm uất như thế này.] Quả đúng vậy, khuôn viên trường của cô có nhiều nhà tầng nhưng số tầng lại không cao.
Có lẽ là cảm nhận được tâm trạng của cô, đối phương sắp xếp câu từ một lúc lâu vẫn không thấy nhắn lại gì, Diệp Hiệu nhìn thấy thông báo “đối phương đang soạn tin nhắn” hiển thị một lúc khá lâu.
G.: [Không quan trọng. Bất kể là ở nhà cao tầng hay ở dưới cống rãnh thì quyền ngắm sao là bình đẳng.]
Diệp Hiệu nhìn tin nhắn anh gửi tới, lặng lẽ cười. Chàng trai này, hay nên nói là người đàn ông này chắc chắn rất dịu dàng với người khác, rất biết đồng cảm với cảm xúc của người khác. Diệp Hiệu cảm thấy lòng mình dễ chịu, Luvevaland chấm co, xoa dịu cảm giác bực bội trong lòng cô giống như đêm hôm đó trước cổng bệnh viện.
Cô nhét lại điện thoại vào trong túi quần bò, tranh thủ ngắm cảnh thêm một lát.
Lúc này, cửa ban công được kéo ra, Cố Yến Thanh đi ra đây với cô.
Anh vuốt mặt, lấy thuốc lá và bật lửa trong túi quần ra, châm thuốc ngay trước mặt Diệp Hiệu. Diệp Hiệu ngẩng đầu lên, trông thấy chấm sáng màu đỏ lóe lên, soi sáng đôi mắt đen láy của anh một thoáng rồi biến mất.
Hai người đứng im lặng một lúc, như thể ăn ý không làm phiền dòng tâm tưởng của đối phương.
Không còn sớm nữa, Diệp Hiệu dụi mắt, nói với anh: “Đàn anh, tôi phải về rồi, có thể phiền anh chở tôi về được không?”
“Được.” Cố Yến Thanh nhìn cô, mỉm cười thật khẽ, đưa tay ra hiệu với cô: “Chờ tôi hút hết điếu này đã nhé, nhanh thôi.”
Trên đường trở về, Diệp Hiệu ngồi thẳng tắp sống lưng trong xe Cố Yến Thanh, không dám nhìn ngang ngó dọc. Cảm giác xốn xang lúc ngồi trong phòng khách đã biến mất từ lâu nhưng ngọn nguồn khơi gợi thứ cảm xúc ấy thì không biến mất.
Từ trung tâm thành phố tới trường của Diệp Hiệu thực sự rất xa. Ban đầu, Diệp Hiệu muốn anh bật hướng dẫn chỉ đường nhưng Cố Yến Thanh nói không cần, anh thuộc nằm lòng các con đường ở thành phố B. Luvevaland chấm co. Xe chạy mất tận bốn mươi phút, nửa đoạn đường về cuối, Diệp Hiệu hơi buồn ngủ, cô từng lo Cố Yến Thanh lái lâu sẽ sốt ruột nhưng sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi.
Diệp Hiệu thở dài, vừa tới cổng trường là lập tức xuống xe ngay, quay lại nói với anh: “Làm phiền anh rồi, anh mau về đi.”
“Chờ một chút.” Cố Yến Thanh ngồi trong xe gọi cô lại.
Anh nghiêng người, lục tìm ở hàng ghế sau một hồi, sau đó lấy ra một chiếc túi giấy, đưa cho Diệp Hiệu: “Chỉ có hai cái, Trình Hạ một cái, cô một cái.”
Diệp Hiệu “ồ” một tiếng, bối rối đưa tay ra nhận.
Anh giải thích: “Không phải đồ gì quý giá cả, chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi, cô nhận lấy mà chơi.”
Sau này, Diệp Hiệu nghĩ lại, dáng vẻ dịu dàng mà cưng chiều của Cố Yến Thanh đêm hôm đó khiến người ta sẵn sàng xông pha khói lửa vì anh, dẫu đầu rơi máu chảy cũng vẫn vui lòng.