Vũ Trụ Đã Mất

Chương 8



Diệp Hiệu khẽ kêu gào: “Hai tiếng cũng rất lâu đó.”

Cố Yến Thanh nghe vậy, anh nghiêng đầu nháy mắt với cô một cái, điệu bộ ấy hơi giống một cậu nhóc chưa lớn, anh ung dung giải hoà: “Ban đầu đúng là có chút việc, sau tôi ngẫm lại cảm thấy không quan trọng lắm, bèn thử vận may ở đây, thể nào cô cũng xuống mà.”

Diệp Hiệu thầm bĩu môi trong tối, thể nào cũng xuống, vậy mà gọi là thử vận may ư?

Thật sự là bây giờ cô bó tay rồi. Mánh lới của người trước mặt cao tay hơn chút đỉnh, anh có khả năng tỏ ý mập mờ mà chẳng cần che giấu, song lại không chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ, con người này quá gian xảo và ngoan cố.

Cố Yến Thanh công khai thả thính cô, anh biết tỏng tâm tư của Diệp Hiệu và cũng biết đối phương sẽ không từ chối mình, nên cứ thế nhìn cô bước từng bước một vào cạm bẫy.

Diệp Hiệu ngồi vào xe của anh, cô không biết nên tiếp lời anh thế nào nên bèn giữ im lặng, có điều cả người cô như chìm vào cõi mộng. Thói quen lái xe của Cố Yến Thanh rất đúng mực, không tranh đường, không chặn đường, lại càng không có trạng thái nóng giận mất kiểm soát khi lái xe, anh chỉ im lặng, thậm chí còn không nghe nhạc, cả hai lần đều là như thế.

Khu làng đại học rất náo nhiệt, nhất là vào đêm mát mẻ như hôm nay. Diệp Hiệu quay đầu nhìn ra ngoài, các quầy bán ăn khuya rộn ràng tất bật, trên quảng trường có mấy cậu con trai đang chơi nhạc cụ.

Cố Yến Thanh hỏi: “Cô ăn cơm tối chưa?”

“Rồi.” Thật ra thì chưa ăn, bữa tối của cô thường là một cái bánh kếp ngũ cốc hoặc là oden ở cửa hàng tiện lợi ứng phó cho qua bữa, cơ mà vì hôm nay thời gian gấp gáp quá nên cô không để ý luôn.

Cố Yến Thanh tìm một chỗ đậu xe: “Tôi mời cô ăn khuya.”

Diệp Hiệu không hiểu lắm: “?”

Cố Yến Thanh đẩy cửa xe đi xuống, làm lố nhìn cô: “Không phải chứ, đã không chơi game rồi, ngay cả mời bữa ăn khuya cũng ăn không luôn, cô kỉ luật thế?”

“... Không phải.”

Anh nở một nụ cười ưa nhìn, trêu ghẹo cô: “Cô nói xem, chúng ta đứng như thế này nhìn có giống cãi nhau không?”

Diệp Hiệu tháo dây an toàn: “Được rồi.”

Hai người đi tới một quán ăn vặt bán hải sản, Cố Yến Thanh quen chỗ ngồi xuống, gọi ông chủ tới gọi món.

“Đến đây.” Ông chủ tìm bìa kẹp menu bước nhanh tới: “Trai xinh gái đẹp muốn gọi món gì?”

Tốc độ gọi món của Cố Yến Thanh cũng rất thạo: “Ba cân tôm hùm đất xào cay, một phần ốc móng tay, một phần chân cua ngâm rượu, một đĩa rau trộn.” Anh gọi xong nhìn, về phía Diệp Hiệu: “Cô còn muốn ăn gì nữa không?”

Diệp Hiệu lắc đầu: “Vậy là đủ rồi.”

Cố Yến Thanh đưa tờ menu kẹp trong tấm nylon cho ông chủ: “Thêm một hộp sữa nguyên chất nữa ạ, cảm ơn.”

“Rồi rồi, lên món ngay đây.”

Hiếm khi Diệp Hiệu ra ngoài ăn cơm với người khác phái một mình, cô cảm thấy rất kỳ lạ, anh lái xe sang, quần áo trên người cũng là hàng cao cấp. Luvevaland chấm co. Nhưng anh hoàn toàn không giống như các cậu ấm tránh xa quầy hàng bám đầy dầu mỡ ven đường được miêu tả trong phim truyền hình hoặc trong tiểu thuyết, mà ngược lại anh rất hoà hợp với nơi đây.

Hơi khói lửa ấm cúng lượn lờ trên mặt Cố Yến Thanh, trái ngược với cái mác “trai đẹp” bắt mắt được dán lên người anh.

Tất nhiên, cũng có thể anh là người khác biệt trong mắt Diệp Hiệu. Dù sao trước mặt món ngon và tôm hùm đất xào cay thì làm gì có ai phân biệt nghèo khổ với giàu có.

Đồ ăn vừa đưa lên, bụng Diệp Hiệu đã phản ứng như thể mình bị chủ ngược đãi, vùng dậy làm phản. Diệp Hiệu cũng không ngại, cúi đầu đánh chén, chỉ là cô rất có ý kiến với quán ăn mà Cố Yến Thanh chọn, hãy nhìn những món này đi, cô phải sử dụng mười tám kỹ năng võ nghệ, giương nanh múa vuốt mới thưởng thức được mỹ vị của nó.

Cố Yến Thanh bỏ thịt tôm hùm đất đã bóc vỏ vào bát, anh chưa ăn mà nhìn cô đánh giá: “Cô ăn cay giỏi thật.”

Diệp Hiệu giải thích: “Tôi là người thành phố S.”

Cố Yến Thanh nhớ lại: “Thời còn đi học tôi có đến đó đi du lịch với bạn bè, phong cảnh rất đẹp.”

Diệp Hiệu: “Chỗ anh đi là thành phố hoặc khu danh lam thắng cảnh, là bộ mặt của cả thành phố. Còn nhà tôi nằm ở thị trấn xa xôi, không có cảnh đẹp, có lẽ cũng giống như các vùng quê lạc hậu trên khắp cả nước.”

Cố Yến Thanh trầm ngâm một lát rồi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của cô, không tiếp tục về chủ đề này nữa.

Diệp Hiệu hơi hối hận vì mình đã khiến chủ đề mất vui nhưng ý định ban đầu của cô là có sao nói vậy, cô không muốn che giấu bất kỳ thứ gì sau lưng mình, và tất nhiên, dù gì cô cũng không có chỗ trốn dưới “hỏa nhãn kim tinh” của Cố Yến Thanh.



Món tôm hùm đất cực kỳ cay, thật ra Diệp Hiệu đến thành phố B đã lâu năm nên không thể ăn cay quá đà được, thế là cô cũng từ từ buông đũa xuống.

Cố Yến Thanh hỏi: “Cô mệt không?”

Diệp Hiệu gật đầu: “Hơi hơi.”

Cố Yến Thanh: “Bởi vì dạy kèm à?”

Diệp Hiệu hừ rồi cười một tiếng, cô nói: “Không phải, với trình độ của Trình Hạ thì còn lâu mới đến mức ấy.”

Cố Yến Thanh tỏ vẻ hứng thú: “Tôi cảm thấy cô khá có tiếng nói về mặt này.”

Diệp Hiệu nói: “Con bé là một đứa ngoan hiền, mấy đứa trẻ tôi từng gặp nghịch ngợm, ương bướng lắm.”

Cố Yến Thanh nhìn nét mặt Diệp Hiệu, anh không nhịn được nhoẻn miệng cười, phối hợp với tiết tấu của cô: “Vậy cô mau tiết lộ đi, cô có cách gì thế?”

Diệp Hiệu giơ một tay lên, ra hiệu cho anh nhìn: “Đánh!”

“Đánh người ư?” Khó mà tưởng tượng nổi, anh không thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Diệp Hiệu lúc đánh người.

“Nếu thuộc trường hợp quá trớn thì phải giải quyết vấn đề đặc biệt bằng cách đặc biệt thôi.” Diệp Hiệu nói một cách nghiêm túc, cơ mà biểu cảm của cô vẫn có chút ranh mãnh: “Hồi còn bé tôi đã nắm được bí quyết này, vậy nên tất cả trẻ con trong nhà đều sợ tôi.”

Cố Yến Thanh tháo găng tay dùng một lần, chụm ngón cái và ngón trỏ mở hộp sữa ra, đưa tới bàn tay cô đang giơ lên, anh nói như thật: “Hung dữ vậy sao, sau này tôi phải cẩn thận mới được.”

Diệp Hiệu làm bộ không nghe thấy những lời này, uống một ngụm sữa để giảm bớt cảm giác cay nồng, nóng rát trong miệng.

Cô hỏi: “Thật ra trông tôi đáng sợ lắm nhỉ?”

“Không đâu, cô rất đáng yêu.” Anh nói, hiếm có người hình dung Diệp Hiệu bằng từ “đáng yêu” nhưng lời anh nói rất chân thành, nụ cười của anh cũng rất chân thành, má phải còn có lúm đồng tiền mờ mờ.

Không ngờ trên khuôn mặt góc cạnh, vừa khôi ngô vừa tuấn tú ấy lại ẩn giấu một cái lúm đồng tiền đáng yêu đến thế.

Diệp Hiệu kiềm chế con tim đang đập loạn xạ của mình, dời ánh mắt đi, Luvevaland chấm co, cô đang lo lắng không biết liệu trên mặt mình có để lộ vẻ mê trai mất liêm sỉ hay không.

Một lát sau, khi đã bình tĩnh lại, Diệp Hiệu hất cằm chỉ vào cái bát nhỏ trước mặt Cố Yến Thanh.

“Có phải anh mắc chứng OCD* không?”

*OCD: Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Trên viền bát móc đầy đuôi tôm màu cam, đầu to hướng vào trong, đầu nhỏ hướng ra ngoài, đều tăm tắp.

Cố Yến Thanh học theo giọng điệu của cô: “Đáng sợ ghê.”

Diệp Hiệu: “…”

Anh đẩy bát đến trước mặt Diệp Hiệu rồi nói: “Lột xong tự dưng không muốn ăn nữa, haizz, cô được hời rồi.”

Diệp Hiệu nhìn ra ý đồ của anh, cô không vạch trần mà cố ý hỏi: “Thật đấy à.”

Cố Yến Thanh nheo mắt, khẽ thốt lên: “Đúng vậy.”

Ăn xong bữa cơm rồi lại nói chuyện phiếm, vậy là một tiếng đã trôi qua, Cố Yến Thanh tiễn Diệp Hiệu đến tận cổng.

Cô xuống xe, sau đó nói với Cố Yến Thanh: “Đàn anh, anh chờ một lát được không? Tôi có ít đồ muốn cho anh.”

“Được.”

Sau khi nhận được lời đáp, Diệp Hiệu mặc kệ mình vừa ăn no một bụng, chạy băng băng về ký túc xá.

Cô mang kiwi từ nhà lên đây, trừ phần cho nhà Trình Hàn và cho đàn chị giới thiệu công việc giúp cô, phần còn lại Diệp Hiệu tính để ở ký túc xá ăn dần.



Nhưng bây giờ cô đổi ý muốn tặng cho Cố Yến Thanh.

Lý do rất đơn giản, Cố Yến Thanh tặng quà cho cô, còn mời cô ăn khuya. Luvevaland chấm co. Chút hoa quả này tuy không đáng giá nhưng có gắn mác “đặc sản quê nhà”, có vẻ đã được gửi gắm tấm lòng nhất định vào đó, nên sẽ không có ai chê đâu nhỉ.

Diệp Hiệu kiểm tra lại và xác nhận không có tình trạng chín rữa hoặc bị hỏng mới ôm đi tặng Cố Yến Thanh.

Phản ứng của anh cũng như Trình Chi Hòe, mỉm cười nói cảm ơn cô, sau đó để vào ghế sau.

Diệp Hiệu thở phào nhẹ nhõm, hài lòng quay về. Vừa rồi chạy nhanh quá, bây giờ dạ dày của cô có cảm giác khó chịu, đi bộ mất tầm mười lăm phút mới về tới ký túc xá.

Hạ Đồng cũng mới bước vào cửa, đứng ở trước bàn học của cô khom lưng nhìn một món đồ nhỏ: “Cái này là đồ chơi gì vậy?”

Là quả trứng đà điểu Cố Yến Thanh tặng cô.

Diệp Hiệu nghĩ đặt nó trong hộp là phung phí của trời, thế là cô lên mạng mua một cái bệ gỗ để đỡ trứng đà điểu đặt trên bàn học. Hoặc nói cung phụng cũng đúng, cô có thể nhìn thấy nó mỗi khi học bài.

“Đừng động vào!” Diệp Hiệu vừa vào cửa đã hô lên.

“Hả?”

“Đừng chạm vào, cẩn thận rơi xuống đất bị vỡ.”

Hạ Đồng thấy lạ bèn nói: “Quả trứng lố lăng vậy, cậu mua ở địa điểm thắng cảnh nào mà bị lừa thế? Chị đây mua cho cậu mười quả không đủ hả?”

Diệp Hiệu âu yếm vuốt ve quả trứng đà điểu, nói: “Không giống.”

“Không hiểu nổi cậu.” Hạ Đồng tỏ vẻ không hiểu, cởi đồ đi tắm.

Diệp Hiệu ngồi trước bàn học, chuẩn bị buộc tóc thành búi củ tỏi, cô thấy mặt mình đỏ bừng trong gương.

Dạ dày cô vẫn còn đau, không giống cô chút nào.

Đêm đó, Diệp Hiệu tắm rửa xong lên giường nằm, trằn trọc không ngủ được.

Lá cờ “sống độc thân” vẫn cứ quanh quẩn trong lòng, cuối cùng cô mặc kệ độc cmn thân, người đàn ông này quá đỗi quyến rũ.

Cô muốn biết nhiều hơn về anh, cũng muốn tốn chút ít thời gian đắm chìm vào sự mê hoặc đó, thỏa mãn ham muốn của bản thân.

Diệp Hiệu biết hoạt động phỏng vấn của Cố Yến Thanh hồi đi Châu Phi, bản tin nọ là chuyên đề được đăng nhiều kỳ. Cô tìm kiếm tin tức chuyên đề nọ ở nền tảng nào đó.

Nội dung video rất dài, muốn tìm một cảnh xuất hiện của phóng viên không hề dễ, có lẽ Cố Yến Thanh không xuất hiện cũng nên. May Diệp Hiệu là người đủ kiên nhẫn, sau khi bị ép phổ cập khoa học cacao, cây bông cotton, khoáng sản và các mặt hàng kinh doanh tại cửa hàng của thương nhân gốc Hoa thì người cô muốn thấy đã xuất hiện.

Trong video Cố Yến Thanh xuất hiện không đến một phút, thời lượng hiện diện cực kỳ ngắn ngủi chỉ để thông báo tình hình hợp tác thương mại.

Anh mặc áo sơ mi trắng, trên cổ đeo thẻ công tác màu xanh dương, nắng chiếu chói chang, dù mặt anh bị phơi đỏ, mái tóc ngắn cũng bị thổi hơi rối, giọt mồ hôi li ti lăn xuống từ gò má nhưng vẫn không cản trở sự chuyên nghiệp và phong độ của anh.

Đó là lần đầu tiên Diệp Hiệu nhìn thấy Cố Yến Thanh trong trạng thái làm việc, chuyên nghiệp, nghiêm túc, cẩn thận, thuyết phục lòng người, tự nhiên phóng khoáng.

Thậm chí anh không sợ gian khổ.

Cô đã hoàn toàn nhận thức được dáng vẻ lý tưởng của nghề nghiệp này trong lòng mình, đương nhiên, cô biết vì đó là Cố Yến Thanh, Luvevaland chấm co, cô chợt thấy mình trở nên nông cạn. Một nghề nghiệp không phải chỉ có một dáng vẻ duy nhất.

Hạ Đồng nói chuyện với bạn trai xong, quay đầu lại thì thấy ánh sáng điện thoại hắt lên mặt Diệp Hiệu, vẻ mặt cô rất nghiêm túc.

“Cậu làm gì vậy?”

“Chuyện này không thể trách tớ được.” Diệp Hiệu y như đang nói một mình.

Hạ Đồng: “Người chị em, cậu bị ma nhập rồi.”

Diệp Hiệu thở dài: “Là anh ấy tự quyến rũ tớ chớ bộ, thật sự không thể trách tớ.”