Garp được ở lại một tháng.
Nói cách khác sau một tháng này, Gintoki phải rời khỏi đây và chính thức trở thành hải quân.
Tuy nhiên Gintoki lại không hề nói cái gì, vẫn giống như ngày thường, mỗi ngày đều đi chơi với Ace và Sabo.
Trong bãi đất trống, Ace và Gintoki mặt đối mặt chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
Ace tập trung nhìn chằm chằm Gintoki, rồi chợt tấn công dữ dội, nắm chặt tay đánh về phía Gintoki.
Kết quả Gintoki quay đầu né được, còn tiện thể dùng chân ngán Ace một cái khiến cậu ta vấp ngã xuống đất.
“Được rồi, kết thúc! Gintoki thắng, liên hoàn thắng năm mươi trận!”
Sabo cười khổ một tiếng, vẽ một vòng tròn trên bảng và sau đó dùng giọng điệu có chút không cam lòng và kính nể nói với Gintoki: “Cậu thật mạnh đó! Vô luận là tớ hay Ace đều không có cách đánh thắng cậu!”
Sabo nhìn điểm của mình, cũng đồng dạng là quyết đấu với Gintoki nhưng cậu ta lại thua hoàn toàn.
“Thành tích chiến đấu của tớ và Ace cộng lại là hai mươi lăm thắng và hai mươi lăm thua… Gintoki cậu rèn luyện như thế nào vậy? Quả nhiên có liên quan đến ông Garp sao?”
Gintoki bĩu môi.
“Dựa vào ông già chết tiệt kia cũng chỉ giúp đỡ giảm tuổi thọ mà thôi! Huống chi, vốn dĩ cuộc đời của Gin-san trải qua dài hơn các cậu, tuy rằng bây giờ thu nhỏ lại nhưng chỉ vì thế mà thua dưới tay của lũ nhóc các cậu thì làm sao Gin-san còn lăn lộn trên giang hồ được nữa?”
Ace bởi vì lại thua trận mà có vẻ tức muốn hộc máu, hung hăng dậm chân một cái rồi chỉ vào Gintoki, đầy tức giận nói: “Cậu đang huyên thuyên cái gì đó? Tớ không phục! Lại đánh với tớ một trận nữa đi!”
“Nè nè nè, không phải đã nói mỗi ngày mỗi người năm mươi trận sao? Tha cho tớ đi, bây giờ bụng Gin-san đói meo rồi!”
Ace vẫn có chút bất mãn, Sabo thấy thế thì vỗ vai cậu ta cười nói: “Ha ha, thôi đi Ace, ngày mai lại đánh là được! Bây giờ đi kiếm thứ gì đó ăn trước đã!”
Nghe vậy, Ace cũng chỉ có thể từ bỏ.
Đúng lúc này, giọng của Garp từ xa truyền đến.
“À há tìm được rồi! Này---”
Đám người Gintoki vừa quay mặt lại. Thì mấy giây sau đã có một thứ giống như bạch tuộc quấn chặt lấy Gintoki.
Thật sự rất giống bạch tuộc, tay chân dài đến kỳ cục.
Gintoki vừa cúi đầu đã thấy một cái mũ rơm quen thuộc ập vào mắt mình.
“Gintoki--- Em rất nhớ anh---”
Gintoki trầm mặc nhìn vẻ mặt đầy nước mũi của vai chính hồi lâu chưa lên sân khấu, dần dần lộ ra cặp mắt cá chết.
“A… Bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động rồi…”
“Anh đang nói gì vậy?” Luffy ngẩng đầu nhìn Gintoki hỏi.
“Không có gì.” Gintoki gãi ót mình, nhìn cái mũ rơm được cột vào gáy của Luffy thở dài nói: “Nếu đã nhận cái mũ rơm tượng trưng cho hào quang mạnh nhất này, thì em phải kiên cường lên cho anh!”
Luffy vừa nức nở vừa kinh ngạc nói: “Thì ra anh cũng quen biết Shanks!”
“Ừ, đúng vậy, nếu em đã cầm hào quang và cánh tay của người ta thì nhất định phải mạnh mẽ lên mới được! Vai chính không mạnh thì cốt chuyện sẽ đi về đâu…”
Luffy hoài nghi nhìn Gintoki.
“Anh nói cái gì vậy? Cánh tay gì?”
Gintoki yên lặng một lát rồi hỏi: “Không phải em bị bọn sơn tặc bắt đưa ra biển, rồi sau đó gặp phải con quái vật Sea Kings, cuối cùng Shanks vì cứu em mà bị con quái vật kia ăn mất một cánh tay sao?”
“Không có nha.” Luffy lắc đầu nói: “Đúng thật là em bị tên sơn tặc đáng chết kia bắt được nhưng mà em nhớ kỹ những chiêu thức anh dạy cho em, đầu tiên là túm lấy trứng trứng của tên đó, sau đó chọc vào mắt tên đó và cuối cùng là thông ass* tên đó. Cho nên cuối cùng, tên sơn tặc đó bị em đánh bại đó!”
thông ass: ở đây là dùng kiếm đâm vào mông, đánh nhau thôi nha chứ không có ý bậy bạ.
Gintoki: “…”
Ace và Sabo đứng đằng sau nghe thấy cũng không biết nói gì: “…”
Có phải cậu đã giáo dục vai chính Vua Hải Tặc quá xuất sắc rồi không? Về sau băng Mũ Rơm có trách cậu không đây?
Gintoki hiếm khi lại sinh ra một chút nhỏ nhoi cảm xúc tội lỗi.
“Bởi vì em biến thành người cao su, cho nên phạm vi công kích còn gia tăng nhiều hơn!”
Cảm xúc tội lỗi của Gintoki lại gia tăng thêm một tầng.
Nhìn thấy sắc mặt của Gintoki hình như không tốt, Luffy hỏi: “Gintoki, anh làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy có lỗi với Oda Eiichiro* và Miyamoto Hiroaki* mà thôi.”
*Oda Eiichiro: tác giả One Piece.
Miyamoto Hiroaki: một bậc thầy kiếm sĩ.*
Về sau, Luffy có thể sáng tạo ra thêm một chiêu thức mới như “Gomu gomu thông ass” chẳng hạn? Gintoki cảm thấy sau này vẫn nên thuận theo tự nhiên mới tốt.
Garp đem Luffy ném cho đám người Dadan. Bây giờ bọn họ nghiễm nhiên nhẫn nhục chịu đựng, không cãi lại lời nào.
Từ trình độ nào đó cũng xem như thành công dạy dỗ.
Còn về phần Luffy có thể ở cạnh người anh mình yêu mến nhất, thậm chí còn có thêm hai người bạn chơi cùng và quan trọng nhất chính là không bị ông nội vô lương tâm tàn phá. Vì vậy cậu nhóc vô cùng vui sướng!
Bắt được một con dã thú, bốn đứa nhóc vừa nướng dã thú lên ăn vừa bắt đầu câu có câu không trò chuyện với nhau.
“Lại nói nữa thì đã cách một khoảng thời gian từ lần làm việc trước đó rồi, muốn làm tiếp một vụ không?” Gintoki đột nhiên hỏi.
Luffy hưng phấn ngẩng đầu lên hỏi: “Làm việc sao? Làm gì vậy?”
“Là đi chuẩn bị vốn liếng làm hải tặc cho chúng ta!”
Ace là người đầu tiên đồng ý.
“Tớ đã định nói từ lâu rồi! Vốn liếng làm hải tặc của chúng ta quả nhiên vẫn cần càng nhiều càng tốt! Đúng không Sabo?”
Sabo gật đầu. Bây giờ cậu ta đã bình thường trở lại, không hề suy nghĩ chuyện của nhà mình nữa.
“Oa! Hải tặc nha! Các anh cũng muốn đi làm hải tặc sao? Được đó, được đó! Nhất định phải làm chứ!!” Luffy cao hứng kêu lên.
“Mục tiêu lần này là chọn gia đình quý tộc nào?” Sabo hỏi.
“À, lần này chúng ta chọn hoàng cung.”
“Ừm, hoàng cung…”
Sabo chợt phun miếng thịt ăn trong miệng ra, vừa vặn lại phun hết lên mặt Ace ngồi bên cạnh.
“Oa-- Sabo, cậu làm gì vậy?”
Tuy nhiên, Sabo cũng không xin lỗi Ace mà trên mặt lộ ra biểu cảm như gặp quỷ, cậu ta trừng mắt nhìn Gintoki nói: “Cậu vừa nói đi nơi nào? Hoàng cung? Cậu nghiêm túc đó hả?”
Ace qua loa lau vết bẩn trên mặt mình rồi nghi ngờ hỏi: “Hoàng cung thì làm sao?”
“Đó là chỗ ở của đám hoàng tộc đó! Là một đám người còn cao cấp hơn đám quý tộc nhiều!”
Sabo không ngừng kinh ngạc hô lên, mà Ace và Gintoki cùng nhau dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu ta.
“Ừ vậy thì sao?”
Nghe giọng điệu giống hệt nhau của hai người, Sabo bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu.
“Các cậu có phải quá to gan hay không?”
“Này có là gì?” Ace không bận tâm cười nói: “Cậu nhát gan quá đó Sabo! Thị trấn Cao Cấp còn bị chúng ta thành công xông vào thì còn sợ gì một cái hoàng cung chứ?”
“Không giống đâu!” Sabo liều mạng thuyết phục: “Lựa chọn trước đó của các cậu là nhà của tớ, tình huống bên trong tớ rất quen thuộc. Nhưng hoàng cung thì khác! Trước hết không nói đến việc tớ căn bản còn chưa từng vào hoàng cung, nhưng mà thủ vệ ở đó tuyệt đối không phải người bình thường có thể vượt qua được! Với lại, một khi bị phát hiện thì đều bị tử hình! Chuyện này mạo hiểm quá lớn!!”
“Ừ, nhưng mạo hiểm càng lớn thì tiền lời chờ chúng ta cũng sẽ càng nhiều!!”
Gintoki lộ ra nụ cười âm hiểm.
“Nếu đều phải làm thì cứ chọn cái lớn mà làm! Tin chắc một khi thành công thì chúng ta khỏi cần phải làm việc nữa nha!”
“Tớ tán thành quan điểm của Gintoki!!!” Ace tự tin cười nói: “Hơn nữa, quan trọng nhất là có thể kiểm tra thực lực của chúng ta! Sabo đừng nhát gan vậy chứ! Ba người chúng ta chẳng lẽ còn thua dưới tay một cái hoàng cung nho nhỏ sao?”
“Là bốn người! Ace còn em nữa!!” Luffy nhỏ bé bất mãn la lên.
“Cậu đã hoàn toàn bị Gintoki lây bệnh rồi sao Ace?”
Sabo bất đắc dĩ thở dài. Nhưng cũng biết đã không còn đường nào thuyết phục bọn họ từ bỏ được. Bốn người bắt đầu chuẩn bị kế hoạch đi ăn trộm hoàng cung.
Từ trước đến nay đám hoàng tộc đều quen với cuộc sống xa xỉ, thậm chí buổi tối còn thường xuyên tổ chức các buổi yến tiệc, ăn chơi không chút e dè. Vì thế, bọn họ thậm chí còn mang một vài người biểu diễn từ bên ngoài vào để thỏa mãn thú vui cho bọn họ.
Ở cổng lớn, hai binh lính thủ vệ nhìn bốn đứa nhóc đang đẩy một chiếc xe ba gác rách rưới đến trước mặt mình, hỏi: “Các ngươi là ai? Cái này là gì?”
“Chúng ta là tới trộm tiền… Um!”
Luffy suýt thì buột miệng nói ra nhưng bị Ace và Sabo lẹ tay bịt miệng lại.
“À, quấy rầy rồi, chúng tôi đến biểu diễn!” Gintoki ăn mặc một bộ đồ quái dị, còn mang theo một cái kính râm kỳ quái che đi đôi mắt đỏ của mình trả lời: “Thứ bên trong chính là đạo cụ của chúng tôi!”
“Đạo cụ gì mà thần bí vậy? Còn phải dùng vải che lại? Lấy ra!!!” Binh lính cao ngạo lên tiếng ra lệnh.
Kết quả vừa mới xốc lên tên binh lính kia đã sợ tới mức gần như ngồi xuống đất.
Đó là một cái lồng giam rất lớn, bên trong giam dã thú hung mãnh.
“A, thành công thật rồi!” Ace ngạc nhiên nói.
“Rốt cuộc chủ nào tớ nấy mà! Hơn phân nửa binh lính nơi này đều giống cấp trên của họ, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.”
Lời nói của Gintoki khiến Sabo nhịn không được mà bật cười.
“Ha ha, thật đúng! Có điều, bây giờ chúng ta phải đi đâu tìm tiền bạc châu báu đây?”
Gintoki đang suy nghĩ thì vừa lúc bắt gặp một tên nhóc chảy nước mũi.
“Hửm? Các ngươi là ai? Nhìn thấy bổn hoàng tử mà không quỳ? Ta sẽ bảo phụ vương trừng tội các ngươi!!!” Tên nhóc kia đầy ngạo mạn nói.
Tức khắc khiến Ace khó chịu, nếu không phải Sabo tay nhanh mắt lẹ túm chặt cậu ta lại thì chắc cậu ta đã xông lên.
Mà ánh mắt của Gintoki lại lộ ra một tia giảo hoạt, trả lời: “Chúng tôi đến để biểu diễn!”
“Biểu diễn? Các ngươi làm cái gì?”
Gintoki chỉ Ace nói: “Cậu ta sẽ biểu diễn dùng hai lỗ mũi ăn mì.”
“Ai biết chứ?” Ace lập tức phát điên hét lên.
Luffy cao hứng giơ tay lên nói: “Tôi biết nè!!!”
Tên nhóc tự xưng là hoàng tử hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cũng chỉ có nhiêu đó. Cũng không có gì lợi hại hơn sao?”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy dùng lỗ mũi ăn mì thì có gì hơn người chứ? Ít nhất cũng phải dùng lỗ tai ăn chứ! Thật là quá vô dụng!!!”
Gintoki vừa thở dài vừa châm chọc, kết quả khiến Ace tức giận đến trên mặt nổi vô số gân xanh.
“Chỗ này của tôi có thứ lợi hại hơn nha!!” Gintoki cười tủm tỉm nói.
Tên nhóc kia dùng ánh mắt hoài nghi nhìn: “Hửm? Là cái gì?”
“Thôi miên! Tôi có thể dùng thôi miên biến ngài thành quốc vương nha! Dù sao sớm hay muộn thì hoàng tử cũng trở thành quốc vương, không bằng để tôi giúp ngài trở thành quốc vương trước thế nào?”
Lời của Gintoki khiến tên nhóc kia cảm thấy có chút hứng thú.
“Ngươi nói là thật sao? Vậy được, ngươi cứ việc thử xem!”
Hoàng tử dẫn ba người họ vào trong phòng.
Trên đường, Sabo nhỏ giọng hỏi: “Gintoki, cậu thật sự biết thôi miên sao?”
Gintoki cười nói: “Cái gọi là thôi miên, đơn giản chính là khiến đối phương ngủ là không thành vấn đề! Cho nên cứ yên tâm đi!”
“...Thật sự có thể yên tâm sao?” Sabo đen mặt nói móc.
Sau khi bước vào phòng, chỉ thấy Gintoki mượn một cái đồng hồ quả quýt và sau đó thật sự bắt đầu thôi miên hoàng tử.
“Hoàng tử, mời ngài hãy nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ này, tập trung nhìn vào, một giây cũng không thể thả lỏng. Sau đó chờ tôi đếm đến ba… Một, hai…”
“Ba!!!”
Trong nháy mắt nói ra chữ “Ba”, Gintoki đã đập mạnh đầu mình vào trán của hoàng tử nhỏ, trực tiếp khiến đối phương bị đập đến ngã xuống đất sùi bọt mép và ngất đi.
Gintoki quay đầu lại giơ ngón tay cái đầy khoe khoang nói với Sabo và Ace đang dùng vẻ mặt vô biểu cảm nhìn cậu.
“Xem đi, thôi miên thành công rồi này?”
“Cái này không phải thôi miên mà!!!!” Ace và Sabo cùng nhau lớn tiếng quát lên.
“Chỗ nào không phải thôi miên chứ? Các cậu xem, tên nhóc đó không phải đã thành công ngủ rồi sao?”
“Đúng thật nha! Gintoki thật lợi hại!!!” Luffy ngưỡng mộ tán thưởng.
“Đó hoàn toàn là do cậu đánh người mà? Là cậu đánh ngất tên nhóc đó mà? Nói nữa thì cái cảnh này hình như từng thấy rồi! Thiệt sự giống y hệt lúc ở nhà của tớ luôn đấy!!!” Sabo gần như muốn che mặt.
“Thôi, so với tên nhóc này thì rốt cuộc tiền bạc châu báu tìm ở đâu đây?” Ace bất đắc dĩ hỏi.
“Cho nên nói, để hỏi được địa điểm cụ thể của tiền bạc châu báu thì tên nhóc này rất cần thiết!”
Nghe vậy, Ace và Sabo đều nghi ngờ nhìn Gintoki, chỉ thấy cậu đang lộ ra một nụ cười xảo trá.