Sâu bên trong một khu rừng rậm nguyên thủy âm u, bốn phương tám hướng đều truyền đến những tiếng gầm rú của dã thú. Những hàng cây cao lớn che rợp cả bầu trời, khiến nơi nơi ở đây đều chìm đắm trong một cỗ không khí quỷ dị.
Gintoki lẳng lặng đứng nhìn con rắn lớn đang lè lưỡi với mình, nhưng cậu đã vì kinh hãi quá mức mà trở nên bình tĩnh rồi.
‘A… Vì sao lại biến thành như vậy chứ…’
Gintoki im lặng thầm nghĩ.
Hồi tưởng lại mấy tiếng trước đó.
Ở trên đại dương mênh mông vô bờ, một con thuyền quân dụng đang căng buồm im lặng rời đi.
Zephyr đeo kính râm, khí phách hăng hái nhìn những thủy thủ đang xếp hàng chỉnh tề trước mặt mình, ông ta cười tươi rồi nói:
“Thưa các vị! Hôm nay chúng ta lại nghênh đón vài ngôi sao tương lai! Các cậu mau đến đây giới thiệu bản thân một chút đi!!!”
Nghe vậy, một thiếu niên có vẻ ngoài tầm thường nở một nụ cười ôn hòa nói:
“Tôi là Ertha, năm nay mười lăm tuổi, mục tiêu là phải bắt được tất cả hải tặc khiến bọn họ chịu sự chế tài của chính nghĩa!!!”
Ertha nói xong, phía dưới tức khắc vỗ tay rầm rộ. Còn cậu ta cũng vì vậy mà lộ ra nụ cười xấu hổ.
Zephyr rất vui mừng gật đầu nhìn Ertha, rồi nói: “Ha ha, thật là một đứa trẻ ngoan!”
Người tiếp theo đứng lên giới thiệu là một thiếu niên để mái rất dài, che luôn cả đôi mắt hơn nữa còn mặc một cái choàng lớn. Bởi vì kéo mũ xuống rất thấp cho nên tất cả mọi người đều không thấy rõ bộ dạng của cậu ta ra sao.
“Tôi là Lim, Itachi Lim. Mười ba tuổi.”
Giọng của Lim rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu không đến gần sẽ không thể nghe được gì.
Ertha đứng bên cạnh cười nói với cậu ta: “Này cậu nói nhỏ quá đấy! Những người khác sẽ không nghe thấy đâu.”
Lần này, Lim thậm chí còn không hé răng nói gì.
Những thuyền viên khác cũng không biết nên nói gì, có điều Zephyr lại hoàn toàn không thèm để ý.
“Mỗi người đều có cách sống khác nhau, không cần buộc mình phải thay đổi! Thực lực mới là quan trọng!!”
Zephyr nghiêm túc nhìn bọn họ rồi mỉm cười nói: “Các cậu đều là học trò của ta, ta đều sẽ đối xử bình đẳng với tất cả các cậu!”
Nghe vậy Ertha và Lim đều vô cùng cảm động mà ngẩng đầu nhìn ông già cao lớn này, trong ánh mắt đều lộ ra sự hâm mộ sâu sắc.
“Ừ ừ, không hổ là người thầy đã dạy ra ba đô đốc dưới trướng Momotaro*. Lời nói cũng không tầm thường!!!”
Momotaro: *Nhân vật trong truyền thuyết Nhật Bản, cậu đã nhận được sự giúp đỡ của ba con vật là khỉ, gà lôi và chó trong cuộc chiến chống lại ác quỷ. Trong One Piece ba vị đô đốc hải quân cũng có biệt danh đại diện cho ba loài vật đó khỉ vàng Kizaru, chim trĩ xanh Aokiji và chó đỏ Akainu.
Một giọng nói uể oải ỉu xìu truyền đến từ phía sau mọi người, chỉ thấy một tên nhóc đầu bạc mắt đỏ đang lười biếng ngáp ngắn ngáp dài nằm trên một cái thùng rượu.
“Còn thiếu nhóc đấy! Mau lên giới thiệu đi.” Zephyr cũng không tức giận với thái độ của Gintoki mà trực tiếp quát lớn.
Ngoáy lỗ tai bị ù vì âm thanh quá lớn, Gintoki chậm rì rì bò lên, cũng không thèm đứng dậy chỉ ngồi trên thùng rượu.
“Tự giới thiệu sao… Được rồi!”
Gintoki gãi gãi ót.
“À, tôi chính là người có vẻ ngoài của một đứa trẻ, nhưng linh hồn là một thám tử lừng danh cuồng đồ ngọt hơn người thường… Sakata Gintoki!!”
Tức khắc, mọi người ở hiện trường đều im lặng.
“...Cái này là nói bậy đúng không?”
“Thám tử lừng danh gì đó nhất định là không phải rồi.”
“Nhưng mà cuồng đồ ngọt thì chắc là thật, vừa thấy cặp mắt cá chết của cậu ta thì đã có thể khẳng định là ăn quá nhiều đường rồi!”
“Đơn giản mà nói đây là một tên ngốc thích ăn đồ ngọt!”
“Tôi nghe thấy hết đó! Tên mới nói tôi ngu ngốc kia mau đứng ra đây!!!” Gintoki oán giận nói.
Zephyr vuốt cằm nhướng mày hỏi Gintoki: “Nhóc con, nhóc báo tên giả à! Làm vậy là không được đâu!”
“A, không không không, là tên thật mà, đây mới là tên thật của Gin-san!”
“Hừ, nếu để ông nội nhóc biết chuyện này, ông ấy không tức chết mới là lạ!”
“Không sao không sao, tinh thần của ông già kia thật sự rất mạnh mẽ. Thỉnh thoảng tức giận một hai lần cũng không sao đâu, ngược lại càng ngày càng có tinh thần hơn.”
“Có đứa cháu như nhóc thật là phiền lòng mà!”
Zephyr cũng nhịn không được nói móc một câu.
“Phiền lòng cái gì chứ!” Gintoki tức giận oán trách: “Thừa dịp cháu mình mất đi tri giác thì trực tiếp đem bán, ông nội như vậy cũng có tốt hơn đâu!!”
“Thế nào, đi theo ta khiến nhóc thất vọng sao?” Zephyr nghiêm mặt nói.
“Nào dám chứ!!” Gintoki run rẩy một chút, cảm thụ những ánh mắt sắc lạnh từ xung quanh liếc đến, cậu châm chọc nói: “Nếu tôi thật dám ghét bỏ, phỏng chừng giây kế tiếp Gin-san đã bị đám fan não tàn của ông ném vào biển cho cá ăn rồi?”
“Ha ha ha, không có cách nào, ta rất được hoan nghênh nha!” Zephyr cười lớn, rồi xoa mái tóc xoăn tự nhiên của Gintoki, hành động này đã khiến không ít người hâm mộ và đố kỵ. Vì thế những ánh mắt như muốn đâm thủng người Gintoki lại càng thêm chói lọi.
“Vậy mục tiêu của nhóc là gì? Nhóc đừng nói với ta là bởi vì ông nội của nhóc là hải quân nên nhóc bị ông nội mình kéo vào nha?”
“Đâu phải, thật muốn nói thì…” Gintoki gật đầu nói: “Gin-san muốn trở thành Vua Hải Quân!!”
“Vua Hải Quân?”
Những lời này vừa phát ra đã khiến những người ở đây phải ngây người.
“Vua Hải Quân? Đây là lần đầu tiên ta nghe có người sẽ hình dung như vậy! Ý của nhóc là Thủy sư Đô Đốc hải quân đúng không? Cái mục tiêu này ghê gớm thật đấy!!!”
Zephyr không hề xem thường suy nghĩ của Gintoki ngược lại càng cao hứng cười nói:
“Ha ha ha, nếu biết nguyện vọng của nhóc là cái này, ông nội nhóc nói vậy sẽ rất vui vẻ! Chỉ là…” Zephyr dùng ánh mắt kỳ quái cười nói với Gintoki: “Nhóc đừng tưởng rằng muốn lên làm Thủy sư Đô Đốc là rất dễ nha!”
Gintoki xua tay đáp:
“Gin-san cũng chỉ thuận miệng nói thôi mà! Rốt cuộc bản thân là nhân vật chính nhà khác, tuy rằng bị bắt đến nơi này ăn máng khác nhưng cũng không thể mất mặt được!”
“Nhóc đang nói cái gì vậy? Mà thôi…” Zephyr xoay người nhìn những thuyền viên khác nói tiếp: “Nếu các cậu đã lên thuyền của ta, đương nhiên ta sẽ dạy tất cả cho các cậu và tận tâm bồi dưỡng các cậu. Nhưng đồng dạng, các cậu cũng đừng tưởng có thể qua loa cho xong, nếu ta phát hiện trong các cậu có ai lười biếng thì ta sẽ không giơ cao đánh khẽ đâu!!!”
“Vâng!!” Đám thuyền viên đồng thanh hô lên.
“Như vậy, đầu tiên chúng ta cập bờ ở phía trước.”
Mọi người nhìn qua chỉ thấy cách đó không xa có một hòn đảo nho nhỏ.
Đợi sau khi thuyền cập bờ rồi, thì Zephyr trực tiếp bảo Ertha, Lim và Gintoki rời thuyền.
Ba người nhảy xuống thuyền, tùy ý quan sát xung quanh một lát rồi phát hiện ra toàn bộ hòn đảo này đã bị thực vật bao phủ một màu xanh, tựa hồ nó rất hoang tàn và vắng vẻ.
Ertha nghi ngờ hỏi: “Thưa thầy, xin hỏi chúng em cần làm gì?”
“Sinh tồn ở đây một tháng.”
Lời nói của Zephyr khiến ba người ngẩn người ra.
“...Hửm?”
“Các cậu là người mới đến, ta sẽ không để các cậu trực tiếp theo chúng ta làm nhiệm vụ! Các cậu cứ ở trên hòn đảo này tiến hành huấn luyện hợp tác đoàn thể đi! Một tháng sau chúng ta trở về, nếu phát hiện một người trong ba người các cậu chết thì ba người đều bị phán quyết không đạt tiêu chuẩn!!!”
“Cái gì??!!”
“Như vậy nha, chúc các cậu may mắn!!!”
Sau khi nói xong, Zephyr đã không chút chần chừ mà chỉ huy những người khác lái thuyền rời đi.
Kết thúc hồi tưởng, trở lại hiện tại, đó chính là nguyên nhân vì sao Gintoki lại xuất hiện ở nơi này.
Trước hết mặc kệ Gintoki, thì tâm tình của hai người còn lại cũng khá phức tạp.
“Tuy rằng trước kia đã biết thầy Zephyr rất nghiêm khắc. Nhưng mà không ngờ mới ngày đầu tiên đã giao một nhiệm vụ khắc nghiệt như vậy cho chúng ta…”
Ertha thở dài một hơi.
Sau khi đi vào đảo, cậu ta đã tìm tòi một hồi, xác nhận nơi này thật sự là một cái đảo không người.
“Trong ba người, mình là người lớn tuổi nhất. Phải chăm sóc bọn họ cẩn thận mới được…”
Ertha vừa đốt lửa vừa lẩm bẩm nói.
“Nói nữa thì họ chạy đi đâu rồi chứ? Ở đây một khi lạc đường là không dễ kiếm đâu…”
Ertha lo lắng đứng dậy. Sau khi đảm bảo lửa đã đủ lớn để có thể thuận tiện cho mình tìm kiếm phương hướng thì cậu ta bắt đầu đi ra ngoài tìm kiếm Gintoki và Lim.
Tìm một hồi, người thì không thấy đâu nhưng lại tìm được không ít quả dại và nấm.
“Có vài thứ hình như ăn sẽ không sao… Nhưng mà chỉ ăn những thứ này sẽ không đủ dinh dưỡng… Quả nhiên thịt vẫn là tốt nhất…”
Ertha lẩm bẩm nói, khi cậu ta quay đầu lại thì gương mặt của Lim đột nhiên xuất hiện trước mắt, khiến cậu ta sợ tới mức suýt ngã lăn ra đất.
“Cậu cậu cậu cậu, sao cậu trở về lại không nói một tiếng chứ?”
Lim không nói năng gì chỉ giơ đồ trên tay lên.
“A, là thỏ? Lợi hại thật, vậy mà cậu bắt được thỏ rồi!”
Ertha cười gượng, còn Lim vẫn như cũ không nói lời nào chỉ im lặng xách con thỏ trở về.
Ertha cảm thấy minh bị coi thường, song lại không dám nói cái gì chỉ đành đi theo cậu ta trở về.
“Nói nữa thì chỉ có mình cậu thôi sao? Cái cậu tóc bạc… Tên là Gintoki cậu có nhìn thấy cậu ta chứ?”
Lim trầm mặc lắc đầu, thấy cậu ta còn xem như chú ý đến mình thì Ertha mới nhẹ nhàng thở ra một chút.
‘Có thể trò chuyện là còn tốt…’
Ertha và Lim dứt khoát vừa nướng thỏ vừa chờ Gintoki trở về. Dù sao nhìn thấy khói bếp, Gintoki chắc cũng hiểu được nên trở về rồi.
Nhưng mà mãi cho đến khi trời tối, Gintoki cũng không thấy tung tích đâu.
“Kỳ quái… Tên kia không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Ertha bắt đầu lo lắng nói.
Ngay cả Lim cũng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thiếu một người… Chúng ta sẽ không đạt tiêu chuẩn…”
Ertha tức khắc ngồi không yên, hô lên: “Chúng ta đi tìm đi!!!”
Lim cũng gật đầu đồng ý.
Ertha và Lim bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Gintoki khắp nơi, không ngừng lớn tiếng gọi tên Gintoki.
Tiếng gọi của Ertha vang vọng trong khu rừng yên tĩnh nghe có vẻ vô cùng trống trải.
Lúc này, một âm thanh “Xì xì” truyền đến, âm thanh này khiến Ertha và Lim đều cảm thấy máu trong người như đông cứng lại.
“Con này là… Rắn?”
Nơm nớp lo sợ, Ertha và Lim quay người lại. Quả nhiên đó một con rắn đất xuất hiện trước mặt họ. Nhưng mà, bọn họ không kịp sợ hãi, bởi vì thứ nhô lên trong bụng con rắn kia khiến bọn họ ảm đạm rồi.
Đó là hình dạng của một con người. Là hình dạng của tên nhóc có mái tóc xoăn tự nhiên đó.
“Cái hình dáng này hình như từng thấy rồi!!!”
Ertha và Lim cùng nhau không nhịn được mà buột miệng hô lên, sau đó hai người không rảnh lo sợ nữa mà cùng nhau luống cuống giải cứu Gintoki.