Vua Hải Quân

Chương 18



“Thực xin lỗi nha, đại ca! Tôi không cẩn thận đụng đổ thùng nước. Nhưng mà, đại ca vừa nhìn đã biết là người thiện lương rộng lượng, nhất định sẽ không so đo với một đứa trẻ con như tôi đúng không?”

Gintoki vừa dứt lời thì một bóng người cao lớn đã xuất hiện che khuất cả người cậu. Người đàn ông vốn dĩ đang đứng bên dưới bây giờ đã xuất hiện trước mặt cậu, anh ta đứng bên cạnh cửa sổ, đôi mắt xuyên qua kính râm nhìn chằm chằm Gintoki, trên mặt xuất hiện rất nhiều gân xanh đại biểu cho phẫn nộ.

“Phu phu phu… Quỷ nhỏ, ngươi cũng to gan lắm!!!”

Rõ ràng đang phẫn nộ nhưng anh ta vẫn toét miệng cười, cả khuôn mặt trở nên càng thêm dữ tợn.

Trong chốc lát, một cỗ tấn công tinh thần cực kỳ bá đạo càn quét qua đại não của Gintoki, não bị tấn công dữ dội khiến cậu gần như không đứng vững được nữa, suýt thì mất đi tri giác.

Haki Bá Vương!

Haki Bá Vương (Haki Haoshoku): Phóng ra Haki của toàn bộ cơ thể cùng với sát khí của người sử dụng có thể làm cho người xung quanh bất tỉnh.

Gintoki ý thức được điều này thì không khỏi thầm cười khổ.

Tên trước mắt là ai? Sao có thể bởi vì đối phương là một đứa trẻ con mà sẽ buông tha chứ?

Donquixote Doflamingo, một nhân vật phản diện trong Vua Hải Tặc và là một trong Thất Vũ Hải sở hữu năng lực của trái ác quỷ Ito Ito.

Âm hiểm xảo trá và tàn khốc vô tình, đây tuyệt đối là một nhân vật hắc ám.

Bởi vì dùng toàn bộ tinh lực để chống đỡ lại sự xâm nhập của Haki Bá Vương nên Gintoki không rảnh băn khoăn chuyện khác, cũng bởi vì vậy mà cậu đã phạm phải một sai lầm lớn.

“Ngươi… Không phải là một tên quỷ nhỏ đơn giản nha!!!” Doflamingo cười lạnh nói.

Lúc này, Gintoki mới ý thức được người bình thường đều không thể chống đỡ nổi Haki Bá Vương, nhưng lúc này mình lại có thể mạnh mẽ chống cự lại, nhất định sẽ khiến đối phương vô cùng hoài nghi.

Nhưng mà, tuy nói rằng có thể chống cự lại nhưng chỉ cần lơ là một chút là có thể ngất đi ngay.

‘Đúng là mất mặt thật mà…’

Gintoki tự giễu cười cười, dứt khoát bỏ qua sai lầm đó mà nhìn nhân vật nguy hiểm trước mặt nói:

“Sao tôi không phải là quỷ nhỏ đơn giản được chứ? Gin-san chính là nhân vật bình thường thôi nha! Là một diễn viên quần chúng mà thôi! Cũng chỉ là một tên binh nhì!”

“Một kẻ hèn binh nhì có thể chống đỡ nỗi Haki Bá Vương sao? Ngươi cảm thấy ta giống kẻ ngốc lắm sao?” Doflamingo tới gần Gintoki, gân xanh trên mặt càng hiện lên rõ ràng.

“Ai da sao lại như vậy chứ?” Gintoki cười cười xua tay nói: “Gin-san chỉ đang nói sự thật thôi! Lại không phải vai chính, thậm chí còn không được xem là vai phụ, vốn dĩ là một nhân vật không hề tồn tại, chỉ vừa khéo lơ đãng bị kéo đến đây lau cửa sổ thôi. Nếu hỏi tôi, tuyệt chiêu lợi hại nhất của mình là gì, thì chỉ có thể là cách ăn bánh dâu tây nhanh nhất mà thôi. Nếu một nhân vật nhỏ như tôi có thể làm phiền nhân vật lớn như anh đối phó thì thật nâng cao sự tồn tại của Gin-san quá rồi đó! Nhưng mà có khả năng hình tượng của anh về sau sẽ xuất hiện một chút lệch lạc là được.”

“Phu phu phu, thật là một tên quỷ nhỏ giỏi miệng lưỡi! Chỉ là ngươi nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn ta tha cho ngươi một con đường sống phải không?” Doflamingo cười càn rỡ, rồi đột nhiên đen mặt nói: “Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!!”

Nói xong, Gintoki liền nhìn thấy anh ta dựng ngón tay trỏ lên.

“【Jet Gatling】!”

Mọi tế bào trong cơ thể Gintoki đột nhiên kêu gào lên, cậu tức khắc ngồi xổm xuống, cả người cảnh giác cao độ chuẩn bị khai chiến--- Tuy rằng bản thân cậu cũng không cho rằng hiện tại mình có thể đánh với tên kia một trận.

Đúng lúc này, một bàn tay từ bên cạnh duỗi đến, chắn chính giữa Doflamingo và Gintoki.

Gintoki nhìn qua chỉ thấy đó là một người đàn ông cao lớn, nhưng khác với Doflamingo là mái tóc của anh ta giống như đang tôn vinh Matsuda Yusaku, ánh mắt bình tĩnh hơn nữa còn mang theo một chút thần thái lười biếng khiến Gintoki cảm thấy an tâm.

Matsuda Yusaka: diễn viên người Nhật Bản có mái tóc xoăn tít và nhân vật Kuzan trong One Piece cũng được vẽ dựa theo diễn viên này.

“Gây chuyện đủ rồi đấy, ‘Thiên Dạ Xoa’. Nơi này là tổng bộ hải quân đấy.”

Cuối cùng Doflamingo vẫn thu tay lại, Gintoki cũng có thể tìm được đường sống từ chỗ chết.

Sau khi Doflamingo rời đi, Gintoki ngồi bệt xuống đất.

“A, làm tôi sợ muốn chết mà!!” Trong lòng Gintoki càng nghĩ càng sợ, đen mặt nói: “Sớm biết sẽ gặp phải chuyện này thì đã đi học haki trước rồi! Không đúng cho dù có haki cũng chưa chắc đánh thắng được tên đó! Quả nhiên vẫn phải ăn trái ác quỷ sao? Gin-san vẫn phải ăn trái ác quỷ sao? Gin-san vẫn phải biến thành con vịt mắc cạn sao? Không chỉ biến thành con vịt mắc cạn mà thậm chí còn thêm cái nhược điểm đá biển… A, nói như vậy thì còn không bằng Gin-san trực tiếp đi tìm một khối đá biển sau đó làm võ sĩ. Đao càng thích hợp hơn một chút! Ừ, vậy đã quyết định xong! Gin-san muốn làm một thanh hồ Toya bằng đá biển!!”

Thanh hồ Toya: Vũ khí chính của Gintoki.

Người đàn ông to lớn vẫn đứng bên cạnh nhìn Gintoki, rốt cuộc ông ta nhịn không được phải mở miệng nói: “Này, tuy rằng thật có lỗi khi cắt ngang lúc nhóc đang lẩm bẩm, nhưng mà nhóc có phải nên nói gì đó với ta không?”

Gintoki nhìn ông ta rồi nói: “À, đúng rồi, vừa rồi cảm ơn ông nhiều nha, ngài Takasugi!”

“Nhớ kỹ tên ân nhân cho ta đi! Ta là Kuzan!”

Tuy ngoài miệng trách móc như thế nhưng Kuzan rõ ràng không quá để ý đến chuyện đó.

“Tên nhóc nhà ngươi quả nhiên giống như lời đồn, thật là một tên quỷ nhỏ đáng ghét!”

“Hửm? Truyền thuyết của Gin-san đã lan truyền xa đến vậy sao, đã truyền đến tai của đại tướng luôn rồi? Đây là Haki Sắc Màu Quan Sát trong truyền thuyết sao?”

Haki Sắc Màu Quan Sát (Haki Kenbunshoku): giúp người sử dụng có khả năng biết trước đòn tấn công của kẻ thù và cảm nhận thế giới xung quanh như giác quan thứ 6.

“Chuyện này đâu cần thiết dùng đến!!” Kuzan gãi gãi tóc nhàn nhạt nói: “Ta từng được ông nội nhóc chiếu cố rất nhiều, đương nhiên cũng nghe nói về cháu nội của ông ấy. Rốt cuộc ngoại hình của nhóc rất đặc thù.”

Tóc bạc, mắt đỏ hơn nữa là đứa khiến người ta lo lắng nhất. Làm người ta vừa thấy là khắc sâu ấn tượng.

“Nhóc nên cảm thấy may mắn vì ta đi ngang qua đây đi. Nếu không, với tính cách của Doflamingo thì nhóc đại khái sẽ phải nằm lại chỗ này rồi.”

Gintoki cũng gật đầu đáp:

“A, nói không sai. Từ lần này về sau, tôi đã khắc sâu cảnh tỉnh lại hoàn cảnh xấu của mình. Bởi vậy, tôi quyết định từ hôm nay trở đi sẽ nỗ lực kiếm một viên đá biển có thể làm thành đao!”

“Ý tưởng rất tốt nhưng ta khuyên nhóc đừng ôm quá nhiều kỳ vọng vào đó. Vốn dĩ sản lượng đá biển đã rất ít. Nếu không toàn thể hải quân đã được trang bị vũ khí đá biển rồi!”

Kuzan nhún vai nhìn Gintoki nói tiếp: “So với việc đi tìm đá biển, nhóc vẫn nên an phận học cách nâng cao bản lĩnh đi. Không phải bây giờ nhóc đi theo thầy Zephyr học sao?”

“Đừng nhắc đến ông già vô sỉ đó!!”

Gintoki không chút do dự quát lớn. Kết quả, Kuzan còn chưa nói gì thì đằng sau lưng đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng khiến Gintoki tức khắc cứng người.

“Ông già vô sỉ là nói ta sao?”

Gintoki cứng đờ người quay lại, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc nói: “Hả, sao có thể chứ? Gin-san tôn sư trọng đạo nhất đó! Thật ra ông già vô sỉ là ông cóc già nhà tôi thôi!”

Giây kế tiếp, Gintoki đã bị một quyền đánh bay ra ngoài.

“Con gọi ai là ông cóc già hả, con cóc nhãi kia!!!”

Gintoki bị đánh bay ra ngoài. Kuzan nhìn người tới bình tĩnh tiếp đón:

“Ông Garp! Thầy Zephyr!”

Zephyr cười nói Kuzan: “Kuzan nhìn cậu thật có tinh thần nha!”

“Thầy Zephyr nói đúng!” Đối với Zephyr, Kuzan hiếm khi cười lại mỉm cười nói.

“Có điều, sao cậu lại ở cạnh tên nhóc thối tha nhà ta đấy?” Garp nghi hoặc hỏi.

“A, cái này…” Kuzan nhìn Gintoki đang ngã lộn nhào ở ngoài cửa sổ trả lời: “Chỉ là trùng hợp đi ngang qua trò chuyện với cháu của ngài vài câu thôi.”

“Ha ha ha, thì ra là vậy! Ta chỉ sợ tên nhóc đó lại gây phiền phức cho cậu thôi!!! Tên nhóc nhà ta chính là tên quỷ thích gây sự mà!!!”

Garp cười đến sung sướng, khiến ngay cả Zephyr cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

“Ta không biết ông dạy cháu mình thế nào? Mà dạy cậu nhóc thành bộ dạng thế này? Đến cả ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tên nhóc không nghe lời như vậy đấy?”

“Ha ha ha, con nít sao? Cứ không nghe lời thì đánh một trận là được rồi!!”

Đối với lời tuyên bố bạo lực của Garp, Zephyr hết chỗ nói.

“...Thôi, tấm Vivre Card đưa cho ông rồi đấy. Sau khi Gintoki thăm người thân xong thì bảo cậu nhóc đến tìm chúng ta. Đừng nghỉ ngơi quá lâu!”

Tấm Vivre Card: Giúp ta biết được thể trạng và vị trí hiện tại của chủ nhân tấm giấy.

Zephyr đưa một tờ giấy trắng hình vuông cho Garp, Garp nhận xong thì cười đáp: “Ừ, không thành vấn đề! Ta sẽ bảo cậu nhóc trực tiếp bơi đến tìm các ngươi!”

Trưa hôm đó, trên thuyền của Garp, Gintoki nhìn tấm Vivre Card trên tay đang không ngừng di chuyển về một phương hướng, cậu chớp mắt một cái rồi nói.

“A, tấm Vivre Card này quả thực thần kỳ nha! Mù đường mà có nó thì đảm bảo cả đời cũng không lạc đường…”

Garp nhìn một cái rồi nhắc nhở: “Này, thứ này con phải giữ gìn cẩn thận biết không! Nếu không cẩn thận làm mất thì không tìm thấy thuyền của Zephyr được đâu!”

“Tìm không thấy càng tốt, tuy rằng nói như vậy nhưng còn phải lấy chìa khóa ở chỗ ông ấy để cởi bộ đồ này ra nữa… Thật là nếu cho con nghỉ phép rồi, thì cho con được hoàn toàn thả lỏng đi chứ!!” Gintoki bất đắc dĩ thở dài.

“Nói nữa thì sao tự dưng ông già ông đột nhiên muốn dẫn con về quê vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Ha ha ha, không có việc gì không có việc gì! Chỉ là đám Luffy nhớ con mà thôi! Con khẳng định cũng muốn về thăm bọn chúng đúng không? Cho nên thỉnh thoảng cũng nên dẫn con về gặp mặt bọn chúng! Với lại…” Garp dạt dào đắc ý cười nói: “Nếu để bọn chúng nhìn thấy bộ dạng hải quân khí phách của con, nói không chừng có thể kích thích bọn chúng muốn làm hải quân nha!!!”

“Ông khẳng định không phải khiến bọn họ càng kiên định quyết tâm làm hải tặc chứ?” Gintoki mặt vô biểu cảm châm chọc.

Nhưng mà, xác thật cậu cũng rất để ý, Sabo hẳn vẫn còn ở đó chứ? Chắc cậu ấy sẽ không phải giả chết đâu nhỉ?

“Nói nữa thì tên nhóc nhà con suýt thì gây ra họa rồi.” Garp dùng giọng điệu không tán đồng nói với Gintoki: “Dám khiêu khích Thất Vũ Hải sao? Rõ ràng Sengoku đã nhắc nhở con không được đi gây chuyện, nhưng con vẫn không nghe lời!”

Garp lắc đầu nói, còn Gintoki thì nhíu mày nói:

“Cái gì, tên đầu kẹo bông gòn kia mách lẻo sao?”

“Cái gì đầu kẹo bông gòn? Kuzan người ta lén đến nói với ta đấy!! Thật là, làm hại ta thiếu nợ cậu ta một ân tình!!”

“Thiếu cái gì chứ, lúc trước tên kia không phải đàn em của ông sao?”

“Tuy rằng ngay từ đầu cậu ta là cấp dưới của ta. Nhưng mà bây giờ cậu ta đã là một hải quân ưu tú có thể một mình đảm đương một phía rồi!” Garp thở dài trịnh trọng nói: “Tuy rằng tên kia là hải tặc nhưng lại là hải tặc được chính phủ công nhận, được xưng là ‘Thất Vũ Hải’.”

“Cái gọi là ‘Thất Vũ Hải’ chính là hải tặc nghe theo lệnh của chính phủ. Tuy rằng nói như vậy nhưng trên thực tế, cũng chỉ nghe theo ở mặt ngoài thôi. Trong xương cốt của họ vẫn là những hải tặc vô sỉ tàn nhẫn! Cho nên sau này con phải chú ý nhiều hơn!”

Gintoki liếc nhìn Garp một cái rồi nói: “Cái này không cần ông nói đâu ông già.”

“Hừ, nói tóm lại là cứ nghe ta nói thì không sao!!” Giọng điệu của Garp hơi khó chịu nói tiếp: “Trước đó không lâu, còn có một người cá trở thành Thất Vũ Hải. Có đôi khi ta cũng không hiểu nỗi rốt cuộc mục đích của chính phủ là gì.”

“Tộc người cá…”

Gintoki nghĩ người cá này chắc hẳn là Jinbei, kỵ sĩ người cá mang sự nghĩa hiệp trên lưng. Mà điều kiện tuyển dụng của ông ta chính là yêu cầu hải quân thả những đồng liêu cũ của ông ta ra, người đồng liêu đó chính là Arlong. Cũng là người gián tiếp gây ra tuổi thơ đầy bi kịch cho đồng đội tương lai của Luffy-- Nami.

Nói tiếp thì bây giờ chắc Arlong đã chiếm lĩnh làng Cocoyashi rồi.

Đang nhìn dưới biển có cá nhảy lên hay không, thì đột nhiên Gintoki nghĩ ra một kế hoạch.

“A, ông già à, con nhớ mình còn chút việc, trước không về chung với ông được.”

“Chút việc? Con muốn làm gì?” Garp nghi ngờ hỏi.

“À, con nhớ tới còn cần chuyển lời với một người. Người kia ở tại làng Cocoyashi thôi.” Gintoki nở nụ cười xấu xa nói.

— QUẢNG CÁO —