Cả nhóm cũng không nghỉ ngơi được bao lâu thì trời đã sáng, ngày đầu tiên cứ thế qua đi. Tạ Hoài Du đã bàn đến việc vừa tìm kiếm 2 mảnh vỡ còn lại, vừa phục kích người chơi khác.
Họ không thể mãi ở thế bị động được.
Con mồi một khi chấp nhận được việc bản thân là miếng mồi ngon cho kẻ khác thì mãi mãi không thể nào thay đổi được số phận của chính mình.
Khi sáu người vừa ra khỏi rìa cánh rừng một mũi tên nhanh như chớp đã bay đến sát ngang mặt Tạ Hoài Du, thẳng tiến đến cái đầu của người chơi No1 đang đi theo sát sau cậu.
Tạ Hoài Du chuẩn xác bắt được mũi tên trước khi nó ghim vào đầu của người phía sau.
Tay cậu bị chấn đến tê rần, nhưng sự run rẩy trong thâm tâm mới làm cậu thấy hoảng hốt, tuy cậu thừa biết người này sẽ chẳng bao giờ vì một mũi tên như thế giết chết nhưng sợ hãi thì vẫn sợ hãi.
Người kia thấy cậu bắt được mũi tên cũng không ngoài dự tính, gã khởi động đạo cụ không gian giam cầm bọn họ ở giữa mãnh đất trống, từ trong bóng tối bước ra cùng mười mấy người khác.
“Quả nhiên vẫn là để bọn tôi tìm thấy các người đầu tiên. Thật không ngờ một người mới vào trò chơi không bao lâu như cậu lại có thể có đạo cụ được hệ thống đặc biệt biến thành nhiệm vụ như vậy đấy, Tạ Hoài Du.”
Lê Nguyên cà lơ phất phơ đứng đó không coi bọn họ ra gì.
Giọng điệu lạnh như băng của Cố Lãng vang lên từ phía sau Tạ Hoài Du khiến bọn người kia nhất thời có hơi kiêng dè: “Lê Nguyên xếp thứ hạng 19 nhỉ? Ai cho cậu cái suy nghĩ đạo cụ không gian của cậu có thể trói buộc tôi vậy?”
Cố Lãng dùng chiếc nhẫn không gian lĩnh vực của mình cho bọn họ biết thế nào là tài phú của người chơi No1 khi may mắn trở về. Không gian vô hình quanh đội họ nhanh chóng mở rộng bao trùm cả không gian mà nhóm người kia đang đứng. Quyền mở rộng không gian bây giờ đã nằm gọn trong tay Cố Lãng.
Sắc mặt Lê Nguyên thoáng chốc cứng đờ, hắn không dám tin nói: “Không phải cậu luôn rất xui xẻo sao? Người chơi cấp cao nào không biết No1 là một kẻ nghèo chứ? Đạo cụ như này… sao có thể.”
Tạ Hoài Du không muốn nói nhiều với đám người này, nhắc tới mấy năm Cố Lãng thay cậu chịu khổ ở đây là cậu lại khó chịu.
“May mắn của anh ấy sớm đã quay lại rồi, nói nhiều như vậy được gì. Lên đi.”
Cố Lãng mỉm cười xoa xoa đầu may mắn nhỏ của hắn. Dù nhóc con này có xui xẻo cách mấy thì đối với hắn cậu vẫn là của quý trời ban.
Tạ Hoài Du nhanh chóng truyền thông báo riêng tư đến từng người chỉ dẫn bọn họ hướng hành động của nhóm họ, cậu phải đảm bảo tất cả mọi người đều sẽ an toàn.
Trần Vĩnh Lâm kĩ năng chiến đấu không cao, Tạ Hoài Du bảo cậu ấy dùng đống đạo cụ của mình quấy rối kẻ địch từ xa. Dù sao tên này là một kẻ may mắn, cậu ấy không có gì ngoài điểm hết, không biết đã mua được bao nhiêu đạo cụ phòng thân rồi.
Lý Tư Niên có quyển trục ma pháp kia, cậu ấy chỉ cần bỏ ra tinh thần điều khiển nó là được, không cần đánh cận chiến với đám điên này.
Từ Nguyệt Hi trong lúc đó sẽ lén lút bày trận pháp giam cầm bọn người này lại để tiện cho cậu ra tay hơn.
Người chiến đấu chính rốt cuộc cũng chỉ có cậu, Cố Lãng và Võ Minh Hạo.
Chưa gì đã thấy không dễ ăn.
Lê Nguyên sau khi bị bất ngờ kia làm cho kinh hãi thì cũng nhanh chóng nhận thức lại được mọi thứ. Dù No1 có đạo cụ lĩnh vực lợi hại hơn gã ta thì làm sao? Ở đây không phải chỉ có mình gã là người chơi cấp cao mà còn hơn 10 người khác nữa, không kẻ nào nằm ngoài top 50 không lẽ không thể dùng số lượng ép chết bọn họ à!
“Được, lên.”
“Võ Minh Hạo, cậu chú ý bảo vệ ba người bọn họ, tôi và Cố Lãng xử đám người này.”
Võ Minh Hạo nắm chặt vũ khí trong tay sẵn sàng liều mạng với bất cứ kẻ nào có ý định đến gần đồng đội của mình.
Tạ Hoài Du cùng Cố Lãng ăn ý nhìn nhau sau đó chia ra hai hướng tấn công. Bọn người kia cũng cùng lúc đó xông lên, trong nhất thời chỉ nhìn thấy hàng loạt ánh sáng vàng lóe lên do đạo cụ cấp cao được sử dụng.
Bọn họ vừa đánh vừa ra ám chiêu với đối phương, một mình Cố Lãng đối phó với Lê Nguyên và 6 người khác cùng một lúc. Lúc này nhóm người Tạ Hoài Du mới biết thì ra trước giờ tên này vẫn chưa hoàn toàn bộc lộ hết sức mạnh của mình.
Từ Nguyệt Hi vừa dùng thân hình nhỏ nhắn trốn sau những thân cây khô héo vừa bày trận vừa quan sát tình hình của mấy anh, thầm nghĩ họ Cố giấu giỏi phết, khui hoài chả xong hết năng lực của anh ấy.
Cố Lãng cũng không chiến đấu với bọn người kia dễ dàng như bọn họ nghĩ, hắn chật vật ra sao chỉ có hắn biết, nhưng vì để Du Du yên tâm chiến đấu với 5 người còn lại, hắn phải giết hết đám người này trước khi chỉ số thể lực của hắn giảm đến mức độ nguy hiểm.
Tạ Hoài Du cũng chật vật chả kém gì Cố Lãng nhưng ý chí mạnh mẽ đã giúp cậu chống đỡ cục diện này. Họ phải đánh nhanh thắng nhanh, thể lực của bọn họ không phải thứ có thể so với đám người chơi lâu năm này.
Đạo cụ cấp cao đều có giới hạn bọn họ không nỡ dùng hết chỉ vì một người, đa phần đều chiến đấu bằng khả năng của chính mình.
Đều là người chơi cấp cao tồn tại trong trò chơi lâu năm, dù chỉ đánh nhau bằng kĩ năng chiến đấu nhưng Tạ Hoài Du vẫn khó có thể cùng một lúc xử lí nhiều tên như vậy được.
Bên má trái trên khuôn mặt tinh xảo của cậu bị mũi dao từ một người chơi cắt ngang, máu đỏ chảy xuống trên nền da tuyết trắng thật sự vô cùng hút mắt người nhìn, cũng thật khiến mấy kẻ trước mắt nổi lên dục vọng muốn phá hủy một thứ tốt đẹp như vậy.
Tay chân cậu đều là vết thương, chỉ là nó chưa nghiêm trọng đến mức khiến Tạ Hoài Du phải lo lắng.
Đột nhiên hàng loạt sinh vật nhầy nhụa lúc trước bọn họ nhìn thấy trong khu rừng thình lình xuất hiện tấn công đám người chơi cấp cao kia.
Số lượng nhiều đến có chút dọa người, đám người kia bị thứ sinh vật đột nhiên xuất hiện này làm cho bất ngờ đến không kịp trở tay.
Tạ Hoài Du nghe được có người tức giận mắng: “Đây là cái quỷ gì vậy? Giết nó giúp tao, nó che hết mắt tao rồi, aaa”
“Là quyển trục ma pháp có năng lực triệu hồi quái vật. Khốn kiếp!!! Không phải nó vô dụng sao? Có ai từng triệu hồi được gì từ nó chứ!!!” một kẻ khác phẫn nộ nói.
Tạ Hoài Du nghe vậy thì có chút kinh ngạc nhìn về phía Lý Tư Niên, sắc mặt anh sớm đã trắng bệt, ôm chặt đầu của mình, miệng vẫn liên tục đọc lên những câu chú ngữ cổ xưa kì lạ.
Đúng lúc này Từ Nguyệt Hi cũng bày xong trận, hô lớn với cậu.
“Anh ơi!!!”
Tạ Hoài Du nhếch khóe môi thầm nói trong lòng.
Mọi người làm tốt lắm.
Ngoài mặt lại lạnh lùng nhìn một đám người đang bị chôn chân tại chỗ, mở to đôi mắt nhìn bọn cậu nói: “Cuối cùng cũng đến lúc đơn phương tàn sát rồi.”
** Tác giả có lời muốn nói.**
Tạ Hoài Du: “Có biết tôi đợi thời khắc này lâu lắm rồi không?”
Cố Lãng: “Du Du muốn giết kẻ nào? Anh giết giúp em.”