Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 53



Diệp Thanh có một thói quen nhỏ, phàm là chuyện quan trọng, buổi tối trước một ngày đều sẽ viết an bài hành trình, làm ký hiệu.

Chẳng hạn như ngày 24 tháng 12, là sinh nhật Chu Vệ Bình, Diệp Thanh liền vẽ vòng tròn quanh ngày đó, tỏ vẻ ngày đó có việc cần hoàn thành.

Khi Chu Vệ Bình nhìn thấy vòng tròn quen thuộc kia, trong đầu không khỏi ‘lộp bộp’ một chút.

“Đó cũng chỉ là suy đoán, không biết có phải là tôi nghĩ nhiều hay không, tôi luôn cảm thấy ngày đó, hắn không có ý muốn phí hoài bản thân mình. Kỳ thật năm đó, lúc nghe nói hắn tự sát tôi đã cảm thấy kỳ quái, tuy rằng nói lời này có thể có chút tự phụ, nhưng tôi tin tưởng hắn không phải người như thế, hắn… ai cũng khả năng từ trên nhà cao tầng nhảy xuống, nhưng hắn thì không, không có khả năng là hắn.” Lúc ấy Chu Vệ Bình gấp gáp đứng dậy, đưa tay ‘cạch’ một tiếng mở đèn, không lo lắng gì khác, ngay cả dép lê cũng mang ngược.

“Tôi hoài nghi đây căn bản không phải câu nói sau cùng hắn để lại trước khi chết, trang phía sau trang đó, đã bị người ta xé. Chúng ta vẫn luôn tưởng là do năm tháng đã lâu, đóng sách không tốt, dẫn đến trang giấy tán loạn…”

Nhưng mà không phải, nó chính là thiếu một tờ cuối cùng.

Bởi vì trên tờ bìa cuối cùng, còn để lại mấy hàng dấu vết —— kia hiển nhiên là lúc viết chữ dùng sức quá mạnh, đầu bút xuyên qua trang giấy, hằn dấu vết trên trang sau.

Lúc Cố Duyên Chu và Thiệu Tư từ trong nhà Dương Trạch rời đi, đã gần rạng sáng một giờ.

Cố Duyên Chu đứng ở cửa, rất có lễ phép mà gật đầu cáo từ: “Nội dung chúng ta nói chuyện hôm nay, không thể có người thứ tư biết, nếu không thì ngày này sang năm tôi phải đến trước mộ phần cậu dâng hương cho cậu đấy, biết chứ?”

“…” Dương Trạch hít sâu một hơi, “Hai người đi nhanh đi, qua mấy ngày cảnh sát tới tìm tôi, tôi sẽ phối hợp.”

Vì thế Thiệu Tư xuống bậc thang, phất phất tay với hắn: “Bảo trọng.”

Dương Trạch im lặng đứng ở cửa, nhìn hai người kia một trước một sau đi tới đầu đường, đèn đường kéo bóng dáng hai người ra thật dài.

Lúc Thiệu Tư đi không thích nhìn đường, Cố Duyên Chu luôn phải thường thường kéo lấy hắn, kéo áo hắn chất vấn: “Không nhìn thấy xe hả?”

“Tôi đi đường rất nghiêm túc.”

“Không, cậu mù.”

Dương Trạch xoay người, đóng cửa lại. Hắn đá văng mấy lon bia chất đống bên chân, còn có chai nước Thiệu Tư chưa uống xong. Hắn nằm ở trên sofa, rốt cuộc cảm thấy một chút mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại.

—— “Cứu tôi với.”

Là ông già quần áo tả tơi kia, trên người ông ta có chút mùi, hiển nhiên tình huống vệ sinh cũng không tốt đẹp. Đôi giày ông ta mang trên chân, có mấy chỗ đều há mỏ. Ngón tay ông ta bấm trên cánh tay hắn, đâm đến hoảng.

Dương Trạch đang ngủ bất an nhăn mày.

—— “Cứu tôi.”

Giọng ông ta vang lên, như là tinh thần thất thường, lại như là cố ý hấp dẫn người nào đó chú ý, nhưng hỗn hợp những lời nói lung tung ấy, ông ta lại đột nhiên tới gần hắn, nhỏ giọng năn nỉ: “Xin cậu giúp tôi mang thứ này ra ngoài, giao cho cảnh sát, xin cậu nhất định phải giao cho cảnh sát. Chúng tôi bị nhốt ở nơi này ba mươi năm… ba mươi năm…”

Ông ta kéo rất chặt, như là tìm được một cọng rơm cứu mạng.

Vương Sơn dẫn người từ bên ngoài lại đây, từ xa xa đã là một tiếng quát chói tai: “Làm gì, phản có phải không, đám tụi bây, tha nó xuống.”

“Vương tổng, nó… không kéo được.” Vài tên vạm vỡ bó tay không biện pháp đối với một ông già hôi thối liều chết kéo ván cửa không bỏ, ông già này nhìn gầy yếu, cũng không biết là sức lực từ đâu tới.

“Nuôi cái đám phế vật tụi bây có ích lợi gì? Kéo không được liền chém tay nó, còn muốn tao dạy cho mày à?!”

Dương Trạch nằm trên ghế sofa, hô hấp càng ngày càng khó khăn.

Cuối cùng hình ảnh dừng ở hai mắt trừng lớn khi bị tươi sống đánh chết của người kia, cặp mắt kia nhìn chằm chằm hắn, con ngươi sung huyết, như là có vô số lời muốn kể ra, rốt cuộc Dương Trạch ứa ra mồ hôi lạnh, kêu lên sợ hãi tỉnh lại.

Kim đồng hồ vừa lúc chỉ trên số ‘3’.

Rạng sáng ba giờ, Dương Trạch thở dốc, nhìn chằm chằm trần nhà. Sau đó hắn gian nan đứng lên, đi đến bên cạnh bàn, kéo ngăn kéo ra, bên trong có một tờ giấy ố vàng, tràn đầy vết bẩn im ắng nằm đó.

Dương Trạch chậm rãi mở tờ giấy ra, trên đó rõ ràng là rậm rạp… tên người.

Đây là một danh sách.

“Dấu vết này, ” ngày kế, Âu đạo và Chu Vệ Bình ở trong phòng nghỉ, dùng kính lúp quan sát tờ giấy có vết bút in hằn, “… Dù dùng bút chậm rãi đồ lại, cũng khó phục hồi như cũ.”

Chu Vệ Bình nhớ tới một việc khác, hỏi: “Hôm nay Vương Sơn không có tới hả?”

“Gã đã vài ngày không tới, cũng không liên hệ với Duyên Chu.” Căn cứ vào đoạn thời gian trước quan sát, trong hai người Thiệu Tư và Cố Duyên Chu, Vương Sơn càng thiên hướng Cố Duyên Chu, thậm chí gã rất có ý tứ xem Cố Duyên Chu như ‘đồng loại’ chí lớn gặp nhau.

Đối với việc này, Thiệu Tư chịu phục: “Anh giả biến thái giả rất có nghề nhỉ.”

Cố Duyên Chu vỗ vỗ đầu hắn: “Nói bậy bạ cái gì đó.”

Âu đạo quan sát nửa ngày, cuối cùng buông kính lúp xuống, nói: “Việc này không dễ làm, tất cả chúng ta đều nhận định là Diệp Thanh không chịu nổi mới tự sát, cho nên vòng đường xa, bí quá hoá liều đụng vào đường dây sản nghiệp ngầm của Vương Sơn, nếu phủ định kết luận ngay từ đầu —— cái chết của Diệp Thanh có ẩn tình khác, hắn không phải bị ép bức sau đó tự sát… thì chỉ có thể chứng minh chúng ta cố sức vòng một vòng lớn như vậy, chọn con đường nguy hiểm nhất.”

“Cháu cảm thấy phỏng đoán này của Chu tiên sinh, có lẽ được thành lập.” Thiệu Tư lại nói, “năm 98, vì sao hắn lại lựa chọn ngay khi quốc gia thay đổi chính sách, sau khi trời đông giá rét chấm dứt, mà buông tha sinh mệnh?”

Năm 98, quốc gia đã bỏ đi điều lệ kèm theo hình phạt của tội lưu manh.

Thậm chí hắn chỉ cần chờ thêm vài năm, vào năm 2001, quyển «Phân loại chướng ngại tinh thần và tiêu chuẩn chẩn đoán bệnh» thứ ba, không còn gọi ‘đồng tính luyến ái’ là bệnh tâm thần nữa.

Người kiên cường như Diệp Thanh, khó hơn nữa hắn cũng đã vượt qua, vậy mà vào cái năm đang nhìn thấy ánh rạng đông, lại từ trên lầu nhảy xuống ư?

Ngay khi mọi người im lặng, cửa bị người gõ vài cái, chỉ nghe hậu cần ở ngoài cửa giương giọng hô lớn: “Thiệu Tư có đó không? —— anh có chuyển phát nhanh này.”

“… Chuyển phát nhanh?”

Mấy người ở đây mắt to nhìn mắt nhỏ.

Sau khi Thiệu Tư mở cửa, hậu cần vội vội vàng vàng đem một thứ lớn bằng phong thư trong tay cho hắn: “Tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi có nhân viên chuyển phát nhanh đến, nói là tìm Thiệu tiên sinh, tôi dẫn hắn tìm một vòng cũng không gặp anh… nên giúp anh ký nhận trước.”

Hậu cần nói xong, lại có chút tò mò hỏi: “Anh đặt mua cái gì vậy?” Dù sao thì có rất ít diễn viên mua sắm trên mạng lại còn đưa đồ tới đoàn phim trong lúc đang quay phim.

Thiệu Tư tiếp nhận, lắc lắc vài cái, cực kỳ nhẹ, lắc cũng không có động tĩnh: “Tôi không có mua gì mà, có phải ai giỡn với tôi không…”

“Cũng có khả năng là bạn gửi tới, ” Thiệu Tư vỗ vỗ vai hậu cần, nói lời cảm ơn, “Tóm lại cám ơn cậu, vất vả rồi.”

“Không có việc gì, ” hậu cần khoát tay, “Vậy tôi đi trước, các anh nghỉ ngơi cho tốt, cảnh diễn buổi chiều rất nặng.”

Âu đạo cũng hồ nghi: “Cái gì vậy? Ai gửi tới?”

Thiệu Tư đóng cửa lại, nhiều lần đánh giá nói: “Mở ra nhìn liền biết, cái thứ này sao lại nhẹ vậy?”

Thiệu Tư xé mở keo dán, cũng không nhìn thử, vươn tay vào moi nửa ngày, đụng đến một tờ giấy.

“Đây là…” Thiệu Tư nhìn tờ giấy bẩn bẩn, nhiều nếp nhăn này, có chút phản ứng không kịp.

Diệp Tuyên bước nhanh đi tới, một phen đoạt lấy nó, tay nắm có chút phát run.

—— Tờ giấy này cô không thể quen thuộc hơn. Nhiều năm như vậy, nhật kí Diệp Thanh cô đã lăn qua lộn lại mà xem, tờ giấy này, bất luận là màu sắc trang giấy, hay là đường cong in bên trong, cô đều quen đến không thể quen hơn.

Sau khi lấy trang giấy vào tay, cô càng tin tưởng.

… Chữ viết này hoàn hoàn toàn toàn, chính là của Diệp Thanh.

Tờ giấy đã nhăn đến độ nhìn không rõ chữ trên đó lắm, trải qua phân biệt, Diệp Tuyên đọc ra câu đầu tiên: ”Trời đông giá rét của ‘tội lưu manh’ đã qua, không cần lo lắng hãi hùng nữa, không cần bị người ta uy hiếp nữa, chúng ta tự do.”

“Sau đó thì sao?”

Diệp Tuyên nói: “Không có, chỉ có một câu đó, phía dưới… tôi xem không rõ, hình như toàn bộ đều là tên người.”

Cố Duyên Chu đứng ở bên cạnh Thiệu Tư, cách thật lâu mới nói: “Đây là một danh sách.”

Còn chưa có ai há mồm hỏi, tờ giấy này đến tột cùng là ai gửi tới, Thiệu Tư đã vỗ một chưởng vào sau lưng Cố Duyên Chu, nhắc nhở anh: “Dương Trạch!”

Tối hôm qua Dương Trạch nói hắn ta không biết đó là cái gì, hắn ta không có lấy…

Những lời này từ đầu đến đuôi chính là một câu nói dối.

Thiệu Tư học lớp diễn xuất, từng học tri thức về hành vi học. Nhưng tối hôm qua, hắn lại hoàn toàn không nghe ra lỗ hổng trong lời nói của Dương Trạch.

Toàn bộ mọi chuyện phát sinh trong phút chốc, người nọ đưa tờ giấy cho Dương Trạch, Vương Sơn lại nhanh chóng nghe tiếng mà đến, trong thời gian ngắn ngủi ấy, căn bản không cho người ta không gian tự hỏi là giữ lại làm gì. Dương Trạch chỉ có một lựa chọn duy nhất, chính là nắm chặt lòng bàn tay, giấu tờ giấy đi —— đây là một phương pháp theo bản năng, nhanh nhất an toàn nhất.

—— Bởi vì hắn không có thời gian ném đi.

Vương Sơn gần như chỉ qua vài giây, đã xuất hiện trong tầm mắt Dương Trạch.

Dương Trạch vốn định giấu diếm chuyện này, nhưng không biết vì sao giữa đường thay đổi, bằng lòng đưa manh mối quan trọng này cho bọn họ.

“Đi điều tra danh sách này, có lẽ, mọi chuyện rất nhanh là có thể nước rút đá lộ.” Chu Vệ Bình nói những lời này, cùng lúc cũng là muốn an ủi mọi người, nhưng lời vừa nói ra, chính mình cũng biết, chuyện bây giờ đang phát triển theo phương hướng càng ngày càng phức tạp, có lẽ chân tướng… còn tàn nhẫn hơn xa dự đoán của họ. Hoặc là nói, chân tướng đã từ từ sáng tỏ, chỉ là không có ai muốn chấp nhận.

Cố Duyên Chu nói: “Tôi đi tra, trong cục cảnh sát có người tôi quen, tra tiện hơn một chút.”

Âu đạo im lặng, hỏi: “Cần mấy ngày?”

“Nhanh thì ba ngày, chậm thì mấy tháng cũng có khả năng. Dù sao thì trên danh sách này ngoại trừ tên, chỉ nhắc tới manh mối ‘tội lưu manh’, chỉ có thể theo nó đi thăm dò những người này… những người trên danh sách nếu năm đó có tiền án thì tốt nhất, có điều thời gian xa xăm, cũng không thể chắc chắn cái gì.” Cố Duyên Chu nói xong, lại nhất châm kiến huyết nói, “Chuyện đã rất sáng tỏ, chỉ là chúng ta đều không dám nói ra… Năm đó Vương Sơn lợi dụng tội danh này, bức ép người khác, ngoại trừ Diệp Thanh, có khả năng những người trên danh sách không có một ai may mắn thoát khỏi, thứ bọn họ gặp phải có lẽ càng kỳ quái hơn, mà Diệp Thanh, tám chín phần, là bởi vì bọn họ, mà bị Vương Sơn diệt khẩu.”

Bởi vì tận đến cuối cùng hắn cũng không có buông tha hy vọng.

Bởi vì tận đến cuối cùng sinh mệnh, thứ hắn viết trên giấy vẫn là: trời đông giá rét đã qua, chúng ta tự do.
— QUẢNG CÁO —