Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới

Chương 66: Nhỏ Và Lớn!





Lộc cộc…lộc cộc…
Âm thanh tiếng chân chạy vội trên mặt đất truyền tới.
Một thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn hơi thở gấp rút lao nhanh với vẻ mặt cực kì lo lắng.
Nàng có mái tóc màu đen búi cao ở sau đầu với một cái nơ hình con bướm, tóc mái của nàng cũng đa phần là màu đen nhưng khi tới gần về phía ngọn thì lại biến thành màu tím.
“Tỷ tỷ…ngươi không nên xảy ra chuyện a.”
Khuôn mặt nàng đổ đầy mồ hô vì mệt mỏi, tới bàn tay giữ lấy chuôi đao cũng đang run rẩy vì lo lắng.
Đột nhiên trước mặt nàng lại xuất hiện một thân ảnh cao lớn từ bên cạnh phóng qua.
Binh!
Thiếu nữ lập tức bị tông đến đầu óc quay cuồng, lăn lộn ra đất.

Mà người kia vẫn vững vàng đứng đó không một chút lay động.
“Khụ…khụ…”
Bởi vì cơ thể đang trong trạng thái đang mệt mỏi vì thiếu oxy mà đột ngột bị tông trúng như vậy khiến cho thiếu nữ nằm lăn ra đất ho khan dữ dội.
Đột nhiên thiếu nữ cảm giác hai bên nách mình có một bàn tay thò vào nâng cả người nàng giơ lên không trung, cảnh tượng này khiến người khác liên tưởng đến ba ba đang chơi đùa cùng con gái.
Thiếu nữ : (°ㅂ°╬)!
“Này! Buông ta xuống!!!”
Thiếu nữ giận dữ quát muốn tung chân đá hắn ra, nhưng hai nách của nàng bị hai tay hắn bóp chặt lại, khiến cơ thể nàng vô lực, vừa giận vừa thẹn lại vừa muốn bật cười ra tiếng.
Nhưng sau đó một khắc…
Nàng đột nhiên thấy tầm mắt xoay chuyển một cái, sao đó cả thân người liền bị hắn ôm vào trong lòng, lưng nàng còn cảm thấy được hơi ấm của cơ thể hắn.
Chỉ là có điều…
“Có…chút…nhỏ…”
Thân ảnh thu hồi bàn tay từ ngực của thiếu nữ, thì thầm nói.

Giọng nói của hắn rất khàn, tựa như đã rất lâu rồi chưa nói chuyện một dạng.
Thiếu nữ: (╬`益´)
Lần này nàng thật sự nổ, đang gấp rút đi tìm tỷ tỷ mà lại gặp phải một tên biến thái này.
Mà hắn lại dám chê của nàng nhỏ, nàng còn chưa phát triển hoàn toàn có được hay không? Hiện tại nàng cũng chỉ có 14 tuổi mà thôi.
Nhân lúc hắn chỉ còn một tay nâng lấy nàng, thiếu nữ lập tức xoay người dùng chân đá ra một cước, tránh thoát khỏi tên biến thái này.
Sau đó nàng lại xoa xoa chỗ bị hắn bóp, một cảm giác ê ẩm nhức nhối truyền đến, nếu lúc này nàng mà vạch ra xem hẳn sẽ có vết bầm đi.
“Khốn kiếp! Ta giết ngươi!”
Thiếu nữ đỏ hết cả mặt nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt nói.
Thế nhưng là lúc nàng vừa muốn tấn công thì hắn đột nhiên nhảy một cái lui ra xa xa, sau đó lại xoay người biến mất vào trong bóng đêm.
Thiếu nữ vẻ mặt mộng bức, có chút không nói nên lời: “Hể…!?”
“Ta nhớ mặt ngươi rồi, đừng để ta gặp lại ngươi!”

Nàng nghiến răng nghiến lợi xoay người chạy đi, chuyện trước mắt là phải tìm được tỷ tỷ, còn cái tên bạch mao kia nếu lần sau gặp lại nàng sẽ tìm cách báo thù.

Khi mặt trời vừa ló dạng.
Cuối cùng thiếu nữ chạy đến một thị trấn và gặp được người nàng muốn tìm.
“Tỷ tỷ…!!”
Nàng hoảng hốt kêu lên, rồi nhanh chóng chạy lại.
“Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Hả, Shinobu? Ngươi làm sao đến đây?”
Một giọng nói hơi yếu ớt nhưng mang đầy ý vị dịu dàng vang lên khiến cho người nghe cảm thấy toàn thân rất thoải mái.

Đây là một thiếu nữ lớn hơn Shinobu khoảng 3-4 tuổi trên người mặc một cái haori hình cánh bướm, nàng có một mái tóc đen huyền rất dài cùng một khuôn mặt rất mỹ lệ, làn da của nàng hơi trắng bạch.

Đôi mắt của nàng màu tím nhạt hơi có vẻ ưu buồn nhưng khi nhìn thiếu nữ lại chất chứa rất nhiều yêu thương.
Nàng vốn dĩ là một người luôn mang theo nụ cười trên môi.

Chỉ là hiện tại khi nàng nhìn hoàn cảnh đổ nát xung quanh thì nàng lại cười không nổi.
Shinobu nhìn thấy tỷ tỷ mình đang đứng ngơ ngác tại chỗ liền tiến đến kiểm tra một chút cơ thể của tỷ tỷ nàng rồi thở dài một hơi: “May mắn là chỉ có thương tích ngoài da a.

Mà ngươi làm sao lại che ngực như vậy, ngươi bị thương ở đây sao? Mau cho ta xem.”
Thấy tỷ tỷ mặc dù cùng nàng trò chuyện nhưng một tay luôn che lại một bên ngực, Shinobu liền thấy có chút quái lạ muốn kéo tay nàng ra.
“T-ta không sao, ngươi đừng kéo a.”
“Ngươi không sao thì mau buông ra cho ta nhìn ngực xem nào!”
“T-ta thật không sao mà.”
“Mau buông ra ta xem…”
“Ha-haha, đ-đừng mà Shinobu, ta đang bị thương mà, ngươi đừng thọc lét ta nữa a, hahaha”
Shinohu sau khi lấy ra tay của nàng, liền trợn to mắt, hai tay bắt lấy vai của tỷ tỷ nàng quát hỏi: “Là ai làm?”
Kanae ngượng ngùng che lại xuân quang của mình, bờ môi có chút nhấp nháy nói: “Cái này…là phải kể từ 2 giờ trước…”
Thời gian bắt đầu tua ngược trở về quá khứ một chút.
Trên một con đường nhỏ.
“Ối chà, thật là một cô gái xinh đẹp nha.

Ta tên là Douma, là người lập ra giáo phái Thiên Đường Vĩnh Cửu, ngươi có muốn gia nhập không nè?”
Một giọng nói nam tính tràn đầy vui vẻ vang lên từ một thân ảnh đối diện.
Kia là một thanh niên có mái tóc màu trắng bạc, trên đầu đội lấy một cái mũ đen có vết đỏ như máu ở phía trên, làn da trắng nhợt nhạt cùng một đôi mắt có màu cầu vồng rất đặc biệt.


Hắn mặc một chiếc áo tay dài màu đỏ và bên ngoài khoác một cái áo choàng màu đen.

Mà đối diện hắn, Kochou Kanae nhìn hắn một lát sau đó hai mắt liền nghiêm nghị, nàng cảm thấy một mùi hôi thối của ác quỷ hiện hữu trên người hắn.
“Nơi này vẫn còn có một con quỷ khác sao?”
Kanae biểu cảm nghiêm túc rút ra thanh đao của mình, nàng vừa mới tiêu diệt một con quỷ trong nhiệm vụ xong, hiện tại lại phát hiện một con khác nên muốn sẵn tiện tiêu diệt luôn một thể.
“Chà chà, thật là một người nghiêm túc với công việc mà.

Chúng ta trò chuyện một lát không được sao? Nữ kiếm sĩ diệt quỷ?”
Douma lắc lư cây quạt, trên mặt mang theo vẻ mặt tươi cười nói, bộ dáng của hắn cũng không quan tâm chuyện nữ nhân trước mắt đang muốn giết mình, hoặc nói là hắn hoàn toàn không sợ nàng.
Mà Kanae cũng không để ý đến những xàm ngôn của hắn, nàng cầm lấy Nhật Luân Đao xông tới.
“Hơi Thở Của Hoa Thức Thứ Năm – Đồ Thược Dược!”
Kanae tốc độ nhanh như gió cuốn cầm lấy Nhật Luân Đao đồng thời chém ra chín nhát chém.
Thấy sự tấn công dữ dội của nàng, nhưng Douma lại không tránh né để mặc cho chín nhát chém rơi trên người mình.
Trọn vẹn chín âm thanh chém vào thịt vang lên.
Xuỳ…xuỳ…
“Ối ya, đáng sợ quá à.

Nhưng ta thắc mắc tại sao ngươi không chém vào đầu ta a.”
Hắn nhìn lấy nữ nhân trước mặt mình, vẻ mặt hiện ra vẻ kinh ngạc hô lên.

Sau đó tay phải hắn cầm lên quạt sắt hướng nàng quét ngang một cái.
Huyết Quỷ Thuật, Phấn Đông Lạnh – Liên Diệp Băng.
Theo cây quạt quét ngang, không khí xung quanh xuất hiện một vài đoá băng liên tấn công lấy Kanae, đồng thời băng liên còn toả ra một sương mù khí lạnh hướng phía nàng bay tới.
Kanae ngay lập tức cảm nhận được khí lạnh khiến cho phổi nàng có thể bị tổn thương, nên liền nhanh chóng lui ra đằng sau tránh né, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía con quỷ kia.
Bởi vì khi hắn sử dụng Huyết Quỷ Thuật thì hai con ngươi của hắn cũng hiện lên một vài ký tự ở bên trong, nó có nghĩa là…
Thượng Nhị!
Đây chính là tiêu chí của 12 con quỷ mạnh nhất trực thuộc quyền kiểm soát của Kibutsuji Muzan.

Mà con quỷ trước mắt này lại là kẻ mạnh thứ hai trong đó.
“Ối chà, biểu hiện gì thế kia, ta cũng không có đáng sợ như vậy a.


Đừng làm những biểu hiện như vậy chứ, nó làm ta rất thích á.”
Nói xong hắn hướng về phía nàng vung quạt một cái.
Phấn Đông Lạnh – Mạn Liên Hoa!
Hàng loạt những băng liên xuất hiện nó xuất ra những dây leo băng tấn công Kanae.
Kanae bình tĩnh nhìn lấy những dây leo kia sau đó liền xuất đao: “Hơi Thở Của Hoa Thức Thứ Hai – Ngự Ảnh Mai.”
Những nhát chém của nàng làm lệch đi phương hướng của những dây leo kia.

Sau đó cả thân người nàng liền đổ đồn về phía trước, xông tới…
Hơi Thở Của Hoa Thức Thứ Tư – Hồng Hoa Y!
Kanae tung ra một nhát chém mạnh vào cổ của hắn.
Keeng!
Mặc dù nàng nhát chém của nàng rất nhanh, rất chuẩn xác nhưng lại không đủ mạnh, cho nên rất dễ dàng liền bị Douma cho đỡ được.
Đơn giản vì khi hắn dùng Huyết Quỷ Thuật thì mặt đất đã bị đóng băng lại nên Kanae không thể di chuyển hết tốc độ được, dẫn tới lực lượng cơ bắp vốn đã yếu của nàng lại càng bị suy yếu vì không có điểm trụ vững vàng.
Khi đỡ được nhát chém kia, ngay lập tức một tay khác của hắn liền động: “Phấn Đông Lạnh – Liên Diệp Băng…”
Lại từng mảng sương mù xuất hiện khiến Kanae không thể không tách ra người ra tránh thoát khỏi làn sương kia.
Chiêu thức này của hắn phải nói chính là trực tiếp khắc chế những người sử dụng hơi thở, vì với khí lạnh tràn lan như thế sẽ khiến cho người dùng hơi thở sẽ không thể hít thở nếu ở bên trong đó.
Thế là đợi sau khi giữ được một khoảng cách, Kanae liền hít một hơi thật sâu, sau đó lại cùng hắn lao vào chiến đấu.

“Hah…hah…”
Một thời gian dài sử dụng hơi thở khiến cho cơ thể của Kanae chịu gánh nặng cực lớn, nàng hiện tại cảm thấy cơ bắp của mình như bị tê liệt đi, muốn cử động cũng rất khó.
“Thật là một thiếu nữ kiên cường a, ta hiện tại có chút không muốn giết ngươi đây…Nhưng đáng tiếc ai bảo ngươi lại là một trụ cột đâu? Nếu không giết ngươi thì đại nhân sẽ rất giận a, dạo này ngài ấy tính tình không được tốt lắm.”
Douma lắc đầu thở dài làm ra vẻ rất thương tiếc cho nàng một dạng.
Đột nhiên đang lúc bọn hắn muốn phân ra thắng bại lúc thì có một tiếng bước chân truyền tới.
Đạp…
Đạp…
Một thân cao lớn cả người đầy bụi đất đi tới.
Mái tóc màu trắng dài tới thắt lưng, trên người hắn mặc lấy một bộ Hakama rách rưới trong rất cũ kĩ.
Hắn thẳng tấp đi tới trước mặt Kanae, dưới sự kinh ngạc của nàng, hắn ra tay nhanh như gió cuốn từng động tác mượt mà và trôi chảy.
Đầu tiên là một cái tay khoá chặt tay nàng sau đó một tay khác bắt lấy ngực nàng bóp…bóp…
Kanae sắc mặt hơi đỏ lên: “Hể…!?”
Douma: “À rế…đây là muốn tranh giành con mồi với ta?”
Kanae bị hắn bóp đau đến nhăn cả mặt, vội vàng dùng sức muốn tránh thoát, thế nhưng là thực lực tổng hợp của nàng mặc dù mạnh, nhưng sức mạnh cơ bắp cũng không phải đỉnh tiêm, cùng với hiện tại cơ thể đang rất mệt mỏi nên nàng cũng không tránh thoát được hắn.
“Có…chút…lớn…”
Douma đứng kẻ bên kia nhìn lấy, sau đó nói: “Ta đây là không bị để vào mắt sao?”
Sau một lát bóp nắn đủ loại tạo hình người kia liền buông ra Kanae.
Người sau lập tức giơ lên bàn tay muốn tát hắn một cái, nhưng lại bị hắn nhanh chóng đỡ được.
Douma lúc này thật sự nhìn không được, hắn biểu hiện như một đứa trẻ bị bỏ rơi một dạng, nhìn lấy hai người đối diện hô to: “Oi, ta còn ở đây mà, các ngươi đem ta quên sao hở?”
Vừa nói xong hắn liền dùng quạt quét ngang một cái.
Phấn Đông Lạnh – Tản Liên Hoa!

Nương theo quạt sắt của hắn, vô số băng diệp sắc bén lập tức bắn về phía hai người, tựa như muốn nghiền nát bọn hắn ra thành từng mảnh nhỏ vậy.

Kanae lập tức hoảng hốt hô lên: “Cẩn thận!”
Nàng muốn cứu đi người này, dù cho hắn vừa rồi đối với nàng làm điều khiếm nhã đi chăng nữa.
Kanae một tay bắt eo hắn muốn nhảy sang chỗ khác tránh né, chỉ là nàng có dùng sức thế nào thì hắn vẫn không nhúc nhích.
Nhưng hiện tại muốn tránh thì cũng đã không kịp rồi, cho nên nàng chỉ có thể rút đao phòng thủ…
“Hơi Thở Của Hoa Thức Thứ Hai – Ngự Ảnh Mai!”
Keng keng keng…
Nàng đánh bay phần lớn băng diệp, nhưng số lượng của chúng nhiều lắm nàng vẫn không thể chém hết được…
Đang lúc nàng cho là mình thật phải chết rồi thì một cánh tay to khoẻ bắt lấy eo nàng ôm vào lòng, dùng thân mình để che chắn lại.
Thật ra lúc nàng hô lên [Hơi Thở Của Hoa] thì thần sắc của hắn đã thay đổi, bởi vì trong bản năng của hắn chỉ có một vài bản năng luôn được hắn khắc ghi trong lòng mà thôi, ví dụ như…
Hơi Thở Của Hoa + Ngực To + bị tấn công = bảo vệ…
Hakuto Yasuri + Ngực To + đói = nướng thịt ăn.
Tiếng vật nhọn đâm vào thịt vang lên liên hồi.
Xuỳ…xuỳ…!
Kanae nằm ở trong lòng hắn hai mắt trợn to: “Tại sao phải bảo vệ ta…?”
Nàng hiện tại còn nghĩ rằng hắn chỉ là người bình thường, nên nàng cảm thấy rất có lỗi.
Bởi vì đòn tấn công này của Douma, mặc dù bị nàng chặn hết phần lớn nhưng cũng không phải một người có thể dùng thân thể đỡ lấy được a.
Không chết thì cũng sắp chết mà thôi.
Vốn dĩ bổn phận của nàng là phải bảo vệ người khác nhưng hiện tại lại bị người khác bảo vệ lại.
“Ngực to…cần được bảo vệ…”
Một giọng nói đứt quãng truyền tới.
Kanae: “…”
Hoá ra nàng còn sống là nhờ ngực to sao?
Kanae vẻ mặt có chút đặc sắc sờ sờ ngực của mình.
Douma thì không như nàng vậy, hắn nhìn những vết thương kia cấp tốc lành lại liền nói: “Ồ! Hoá ra là đồng loại đây mà…! Muốn ăn thì ta nhường a, làm gì mà im lặng như vậy đâu.”
Hắn cũng có chút kinh ngạc bởi vì hắn vậy mà không cảm nhận được khí tức của quỷ trên người của kẻ này, thế nhưng là ngoài trừ hai người đang ở phía trên hắn thì hắn đều không sợ bất cứ một cá thể nào khác.
Đó chính là tự tin của hắn.
Mà lúc này người kia cũng buông ra Kanae, người đang kinh ngạc vì những lời nói của Douma.
Kanae có chút đề phòng hỏi: “Ngươi cũng là quỷ sao?”
Nàng vậy mà không hề nhận thấy những đặc điểm của quỷ trên người của hắn, chuyện này quả thật là không tầm thường.
Thế nhưng người kia cũng không trả lời câu hỏi của nàng, hắn hiện tại đang tiến về phía Douma với vẻ mặt rất tức giận.
Đột nhiên thân hình của hắn biến mất tại chỗ, dưới sự kinh ngạc của Kanae cùng Douma.
Bành!!
Một tiếng trầm đục vang lên.
Sau đó Douma liền cảm giác được đầu của mình đang xoay tròn 360 độ một dạng, cái cổ xoắn thành một vòng, cả người bị đánh bay về phía sau mấy mét.
Thế nhưng hắn vẫn như thường và không có vẻ gì là hoảng sợ cả, mà chỉ là bình tĩnh đứng lên trầm tư như đang suy nghĩ điều gì.
“Ồ ta nhớ ra rồi…ngươi chính là kẻ mà ngài ấy tìm kiếm bấy lâu nay sao? Gọi là Bạch Dạ Xoa…?”